2
Hôm đó, lúc cậu đang dùng điện thoại của Tống Á Hiên để quay Weibo, anh mang theo máy quay xông tới trước mặt làm cậu không kịp trở tay.
" Lưu Diệu Văn đang làm gì vậy ? "
" Chụp ảnh này nọ thôi "
Cậu gãi gãi cái ót, mặt hơi nóng.
" Chụp cái gì a ?"
" Chụp ảnh đăng weibo"
Tống Á Hiên trốn ở sau camera, cười đến nỗi lông mày với mắt đều cong cả lên như mặt trăng.
" Chụp ảnh đăng weibo a ~ "
" Chụp thật tốt a ~ "
Âm cuối được nâng cao lên, giọng nói của Tống Á Hiên không biết vô tình hay cố ý làm cho lồng ngực cậu cảm thấy có chút nhột.
Tống Á Hiên tắt máy quay đi, ngồi xuống bên cạnh Lưu Diệu Văn, để đầu dựa lên vai cậu.
" Em đang chụp cái gì ? "
" Không phải nói rồi sao, weibo "
Lưu Diệu Văn vò vò đầu tóc của anh, quả nhiên đứa trẻ này khi không có máy quay sẽ càng đáng yêu hơn nữa.
Tống Á Hiên chớp chớp mắt, vươn tay chạm vào hầu kiết của cậu, nghiêm trang mà nói cậu từ sau ở trước máy quay thu liễm lại một chút, không thể tùy tiện liền nắm tay với ôm nữa.
Lưu Diệu Văn càu nhàu một tiếng, vừa định lên tiếng giáo huấn anh một chút, người nào đó đã bỏ chạy thật nhanh rồi thuận tiện bật máy quay lên.
" Anh đừng động vào em a "
" Hiện tại, anh hiện tại tắt ngay đi "
Lưu Diệu Văn nửa dỗ dành nửa đe dọa, khẩu khí cuối cùng không thể cứng rắn vút lên, ai đó nhìn cậu bất lực không biết làm thế nào, không khỏi cười đến vui vẻ.
" Anh tắt máy đi, đợi lúc nữa mới tắt là không kịp nữa đâu đó "
Quá đáng yêu rồi, cậu chịu không nổi.
Vươn ngón tay ra đếm ngược, anh bạn nhỏ này lại một chút cũng không sợ cậu, dường như tự kết luận rằng có máy quay ở đây cậu sẽ không dám làm gì cả.
Anh hướng về phía cậu lặng lẽ lè lưỡi, vừa hoạt bát lại dễ thương.
Tê ....
" Anh tiêu rồi "
Lưu Diệu Văn có chút vội vàng đưa tay cào cào tóc, đứng dậy đi về phía anh.
" Ei, em chụp ảnh a "
Tống Á Hiên lùi lại phía sau vài bước, trong lòng cảm thấy hơi lo lắng.
Dù sao Lưu Diệu Văn cũng to gan, ngộ nhỡ làm ra chuyện gì anh căn bản không thể tưởng tượng nổi.
" Anh tắt chưa a "
" Tắt thế nào vậy ? "
" Anh không biết a "
Máy quay hướng về phía đó, trên mặt cậu đều là sự nuông chiều, nói rằng cùng anh thương lượng càng thích hợp hơn.
" Tắt ở đây này "
" Ngoan "
" Anh tắt nó chưa đấy ? "
" Tắt rồi mà "
" Xác định ? "
" Xác định "
Tống Á Hiên có chút choáng, có lẽ là vì cái tiếng ' ngoan' nhẹ nhàng kia tiến thẳng vào đầu, làm cho thất điên bát đảo.
" Anh tắt đi "
" Anh không tắt a "
Tiểu thông minh phát hiện bị trêu ghẹo , Tống Á Hiên bẹt bẹt miệng không biết làm thế nào.
" Em vẫn ổn đúng không ? "
Lưu Diệu Văn cong môi mỉm cười, lấy tay che máy quay, xoay đầu Tống Á Hiên sang một bên, đem môi mình phủ lên môi anh.
Cậu thật sự muốn nói môi của Tống Á Hiên so trẻ con càng muốn mềm muốn ngọt hơn, giống như loại thạch mềm trơn bóng, trời sinh phù hợp để hôn.
Lâu rồi chưa thử qua, hình như lại ngọt hơn nữa rồi.
Lông mi của Tống Á Hiên run lên nhè nhẹ, mặt bị Lưu Diệu Văn chạm qua có chút ngứa, theo bản năng liền muốn nắm lấy góc áo của cậu, lại bị cậu ôm lấy eo kéo vào trong ngực.
Lưu Diệu Văn cười hì hì, nói Hiên Hiên mặt anh thật đỏ nha .
" Uy, em .... "
Bạn nhỏ bị trêu chọc đến hổn hển, sờ sờ môi mới phát hiện sưng lên không ít.
" Như thế nào? Hôn không đủ bước? "
Mắt thấy cậu lại muốn tiếp tục tiến tới, Tống Á Hiên vội vã chạy đi mở máy quay.
Bất quá đôi má ửng đỏ cùng đôi môi sưng phồng lại vô cùng bắt mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com