Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

6

6.

Trùng Khánh là một nơi rất tàn nhẫn. Lúc nóng có thể nóng đến mức kêu cha gọi mẹ, cái lạnh đến cũng vội vàng khiến cho mọi người chuẩn bị không kịp.

Mùa đông hằng năm Tiêu Chiến sẽ đi trượt tuyết với Vương Nhất Bác, năm đầu tiên hai người hẹn nhau nhưng kế hoạch lại không thành, Tiêu Chiến đi cùng với Uông Trác Thành, kết quả sau này mỗi lần Vương Nhất Bác nhắc lại chuyện này sẽ giận dỗi, "Dựa vào cái gì lần đầu tiên của anh là cùng với diễn viên đóng vai Giang Trừng."

"Người qua đường nhìn vào bộ dáng của em còn tưởng là lần đầu tiên gì đó đấy, em hét lớn như vậy làm gì?" Tiêu Chiến nhẹ giọng, "Mà đã đóng máy bao lâu rồi, em không có tâm sao Vương Nhất Bác, Uông Trác Thành vẫn không thể có danh tính đúng không?"

Vương Nhất Bác gật đầu, "Ừ, thầy Tiêu có tâm, thầy Tiêu có tâm đến mức mỗi ngày quay phim đều xem em là Lam Vong Cơ."

Nói đến việc này, Tiêu Chiến càng oan ức, anh chỉ là chìm đắm trong kịch bản mà thôi, khó tránh đôi khi không thoát ra được, lúc nào cũng phải đặt tay lên ngực tự nhắc nhở, không được xem cậu là Lam Vong Cơ, huống chi ngẫu nhiên phỏng vấn, mỗi lần anh nhắc đến Lam Vong Cơ sắc mặt của Vương Nhất Bác lại thối không nhìn được, đi tới đi lui như gió, sợ Tiêu Chiến nhìn ra cậu đang không vui.

Về sau Vương Nhất Bác cũng có thể trấn an tâm trạng của mình, bởi vì Tiêu Chiến đã nói một câu: Anh cảm thấy em đẹp trai hơn Lam Vong Cơ.

Thầy Tiêu hiểu, anh bạn nhỏ mà, dỗ là chính, đánh là phụ.

Trùng Khánh rất ít khi có tuyết rơi, nhưng vẫn có mấy khu trượt tuyết. Sáng sớm Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến lái xe tới khu trượt tuyết, nửa đường tuyết lại rơi, mặc dù bông tuyết rơi rất mỏng, nhưng ở Trùng Khánh cũng coi như là chuyện khó gặp.

"Thầy Tiêu, tuyết đầu mùa kìa." Vương Nhất Bác quay đầu nhìn anh.

Tiêu Chiến dừng xe ven đường, nhẹ nhàng đáp lời, "Em còn nhớ rõ sao?"

"Ngày thầy Tiêu tỏ tình sao em lại không nhớ chứ?" Ánh mắt Vương Nhất Bác đột nhiên tràn đầy thâm tình, "Anh thích em."

"Em cút đi Vương Nhất Bác." Bị tấn công đột ngột, chưa kịp chuẩn bị, Tiêu Chiến thẹn quá hóa giận.

Năm 2018 tuyết đầu mùa tới rất sớm, sau khi đóng máy mấy tháng, lúc diễn mập mờ, ngoài diễn Vương Nhất Bác che giấu cẩn thận. Tiêu Chiến thoát vai sau, muốn gỡ bỏ khuôn mặt lạnh lùng của Vương Nhất Bác nhưng bất lực.

Lúc quay phim bọn họ đã đấu nhau rất nhiều hiệp, hai người khi đó còn chưa ăn ý như hiện tại, có khi còn cố tình làm phiền để đối phương tức giận, mà trong lửa giận đó là yêu thương mãnh liệt âm thầm phun trào, giống như quá trình thuần dưỡng. Tôi cho bạn nanh vuốt sắc bén nhất của mình, chỗ mềm mại chí mạng nhất của tôi cũng chỉ cho bạn đụng vào.

Ngày 8 tháng 12, Vương Nhất Bác gửi cho Tiêu Chiến tin nhắn wechat đầu tiên sau khi đóng máy, trước đó cậu nhắn tin đều không được trả lời, đại khái cũng phát giác được thái độ né tránh của anh. Tự tôn của một chàng trai không đủ để chủ động thêm một lần nữa, so với buồn rầu thì Tiêu Chiến thở dài một hơi.

Nghĩ lại rất xấu hổ, anh đương nhiên biết Vương Nhất Bác không muốn mình khẩu thị tâm phi, cũng không muốn anh suy tính quá kỹ, làm một người trưởng thành cẩn thận, thậm chí chính anh cũng buồn bực bản thân mâu thuẫn, không thể thuần thục đóng vai một người trưởng thành bên cạnh cậu.

Mà Vương Nhất Bác thì không từ bỏ.

Cho nên tất cả những từ chối của anh Vương Nhất Bác đều không hiểu, lúc này Tiêu Chiến không nhịn được nghĩ nếu mình hai mươi tuổi thì sẽ phản ứng như thế nào, nhưng nghĩ qua nghĩ lại, cuộc đời mình chỉ có ngoan ngoãn và ôn hòa, rất ít khi thể hiện yêu thích của mình như Vương Nhất Bác.

Cậu thích xe motor, quang minh chính đại cho mọi người biết cậu thích đua xe. Yêu thích và chán ghét đều bộc lộ ra ngoài, trời sinh là người ngay thẳng, cho nên lúc nào cũng chân thành và dũng cảm, mang một trái tim nóng hổi, hỏi anh có muốn đi cùng hay không.

"Chiến ca, tuyết đầu mùa, cho anh xem."

"Anh biết tuyết đầu mùa có ý nghĩa gì không?"

"Em chỉ cho một mình anh xem."

Ba tin nhắn như ba thanh chùy nện vào ngực Tiêu Chiến, anh không nhịn được, vuốt ve màn hình điện thoại hồi lâu. Ở bên kia đợi mãi không thấy tin nhắn trả lời, Vương Nhất Bác dứt khoát gọi điện sang, nhìn thấy báo cuộc gọi đến, Tiêu Chiến run tay suýt chút nữa ném điện thoại xuống đất, chuông vang nửa ngày mới nhận.

Cuộc gọi thông, hai người không nói gì, chỉ nghe tiếng thở của đối phương, Vương Nhất Bác mở miệng trước: "Anh không thấy tin nhắn của em sao?"

"Thấy rồi." Tiêu Chiến cố gắng giữ bình tĩnh, "Lâu rồi không được thấy tuyết rơi."

"Ừm."

Hai người lại im lặng, Tiêu Chiến hỏi, "Có chuyện gì không?"

"Hẳn là anh biết tuyết đầu mùa có ý nghĩa gì." Vương Nhất Bác trầm giọng nói, "Nếu không anh tra baidu một chút đi."

Tiêu Chiến rất ít khi nhìn thấy Vương Nhất Bác hàm ý như vậy, có lẽ là không am hiểu bày tỏ yêu thương nên chịu thiệt thòi không ít, Tiêu Chiến nghĩ tới Lam Vong Cơ đáng thương kia, mềm lòng thở dài: "Anh biết."

"Vậy anh nghĩ thế nào?" Thanh âm Vương Nhất Bác hơi cứng nhắc.

"Vương Nhất Bác, không phải mọi câu hỏi đều sẽ có đáp án rõ ràng." Trong lòng Tiêu Chiến tự cảm thán, cảm thấy khẩu khí của mình giống hệt trưởng bối giáo dục anh khi còn bé.

"Vậy ý anh là phần tâm ý này của em không đáng là gì cả?" Giọng nói của Vương Nhất Bác lạnh đi.

Tiêu Chiến đột nhiên cắt ngang, "Bên ngoài tuyết đang rơi, em không xem sao?"

Vương Nhất Bác bị một câu này làm hỗn loạn, bực bội vò tóc, "Hiện tại em không có tâm trạng..."

Tiêu Chiến tiếp tục nói: "Dù sao phần tâm ý này của em ít nhất cũng đáng giá như một trận tuyết."

Tiêu Chiến từ nhỏ đến lớn rất ít khi được nhìn thấy tuyết, ở một nơi nóng bức như Trùng Khánh rất hiếm khi được nhìn tuyết.

"Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến rất thích gọi đầy đủ họ tên của cậu, trong khách khí có thể nhìn ra chút thân mật, "Có phải anh chưa từng nói với em là anh thích em?"

Tay mở cửa sổ của Vương Nhất Bác dừng ở không trung, tay trái vô thức siết chặt điện thoại, toàn thân đông cứng, như thể một bước tiếp theo có thể bước vào không trung.

Tiêu Chiến hà một hơi, nhìn nhiệt khí mờ mịt trên mặt kính cửa sổ, "Vậy bây giờ anh nói, anh thích em, chỉ là chờ trận tuyết này tan thì quên đi."

Nói xong, anh cúp điện thoại, tâm trạng không hề bình tĩnh như biểu hiện qua điện thoại vừa rồi.

Cũng không phải là đang diễn, lo gì lãng phí nước mắt.

Trên thế giới này không có nhiều người hoàn toàn tự do, nếu như có thể dễ dàng cởi bỏ trói buộc thì sẽ không có nhiều đau khổ tồn tại như vậy.

Ngày đó qua đi, Vương Nhất Bác vẫn như bình thường, như không có chuyện gì xảy ra, vẫn thường xuyên trượt ván và chạy motor, nói ra thì, Tiêu Chiến thực sự không nỡ cắt đứt liên lạc với cậu, nhưng lại có dựng lên một bức màn cho đến khi Trần Tình Lệnh phát sóng.

Hai người họ cửu biệt trùng phùng ở sân bay, lại bị fan bao vây, lượng người quá lớn sẽ thiếu an toàn, Tiêu Chiến chỉ có thể rời đi trước. Ở phòng khách sạn anh đứng ngồi không yên, không thể giải thích được mình đang mong chờ điều gì, đợi đến khi Vương Nhất Bác tới khách sạn, gửi tin nhắn cho anh, Tiêu Chiến mới mở cửa đi xuống tầng.

Dọc dãy hành lang, anh bước rất nhanh, càng lúc càng nhanh, gần như sắp chạy, anh nghe tiếng tim đập kịch liệt và tiếng bước chân của mình đang dần hòa vào nhau.

Như là không muốn chờ đợi, vội vàng muốn đi gặp người mình thích.

Vương Nhất Bác dường như đã cao hơn một chút, thẳng tắp đứng đó như một thân cây, Tiêu Chiến dừng lại, cố làm ra vẻ thật tự nhiên, nhưng nhìn thấy anh, Vương Nhất Bác đột nhiên bước nhanh về phía anh, tay ấn mở điện thoại.

Tiêu Chiến ngơ ngác, mắt cố tập trung nhìn vào màn hình, là hình ảnh của một... bình nước đá?

Còn chưa kịp hỏi, Vương Nhất Bác đã thu điện thoại về, "Tuyết hôm đó em lấy vào một cái bình, để trong tủ lạnh, chỉ cần không mất điện thì sẽ mãi mãi không tan."

"Nhưng mất điện cũng không sao." Vương Nhất Bác chỉ vào ngực mình, "Em còn cất ở đây."

"Em sẽ không quên." Cậu nghiêm túc nói, "Em vĩnh viễn sẽ không quên."

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com