Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

       Mèo con tự giác hiểu rõ đại nghĩa, vô cùng hiểu chuyện, hẳn là khen thưởng, vì thế yên tâm thoải mái mà bò đến trên ngực Lam Trạm ngủ o o.

       Buổi sáng ngày hôm sau, Lam Trạm ở trong cảm giác áp bách nặng nề tỉnh lại, thình lình phát hiện nằm bò trên ngực chính là Ngụy Anh, ngừng lại năm giây, Lam Trạm thở phào một hơi, thật cẩn thận đem Ngụy Anh đỡ đến một bên, tự mình nghiêng người đi rút ra, vốn hẳn là rời giường, nhìn đến người ngủ say lại đột nhiên dừng lại động tác, lại nói tiếp, ngày hôm qua một trận binh hoang mã loạn, Lam Trạm còn không có nhìn cậu cho thật tốt.

       Ngụy Anh vóc người thoạt nhìn chỉ hơn hai mươi, trên thực tế mặt càng nhỏ hơn, giống như sinh viên mới vừa vào học không lâu, lúc này ngủ có vẻ ngoan ngoãn lại yên tĩnh, đôi môi hồng nhuận hơi hơi chu ra, lông mi dày mịn chọc người tâm ngứa, muốn duỗi tay sờ sờ. Trên thực tế Lam Trạm cũng làm như vậy, anh vươn ra ngón tay thon dài khều lông mi, mu bàn tay lại khẽ chạm đến mặt cậu, da thịt tinh tế cùng lông mèo xù xù xúc cảm hoàn toàn khác nhau.

       Lam Trạm cảm thấy có chút kỳ diệu, lúc nuôi Tiện Tiện chưa từng có loại cảm giác này, có thể là mèo con kia lúc tỉnh hiếu động đến một khắc không ngừng, lúc  ngủ lại…… Lấm tấm màu đen, thấy không rõ biểu tình. Lam Trạm vẫn luôn cho rằng Tiện Tiện trong loài mèo tính biểu đạt cảm xúc phong phú rất mạnh, bất quá người quan sát mèo làm sao có thể chân chính tinh tế tỉ mỉ chứ? Quả nhiên vẫn là người cùng người chạm vào ra tia lửa không giống nhau……

       Ví dụ như Lam Trạm mang Ngụy Anh ra cửa mua quần áo.

       Lúc hai người vào tiệm, nhân viên cửa hàng trước mắt sáng ngời, hưng phấn lại thẹn thùng tiến lên dò hỏi có yêu cầu trợ giúp hay không, sau khi bị Lam Trạm khách khí mà cự tuyệt, vẫn cứ ở sau quầy nhìn lén bóng dáng bọn họ.

       Phiền toái chính là Ngụy Anh sẽ không mặc, Lam Trạm đành phải chọn vài bộ phối hợp, cùng Ngụy Anh vào phòng thử đồ.

       “Cởi quần áo trước.” Lam Trạm nói xong cảm thấy có chỗ nào quái quái.

       Ngụy Anh không hề có tự giác: “Anh giúp em cởi.”

       Phòng thử đồ có hơi nhỏ, phải nói là hai người đàn ông quá chiếm chỗ, Ngụy Anh lại bị quần áo trang phục không giống nhau hấp dẫn, trong chốc lát xoa cái nút thắt này, trong chốc lát túm túm cái móc treo kia. Lam Trạm bận việc nửa ngày cảm thấy đều phải ra mồ hôi, một phen đè xuống Ngụy Anh lộn xộn, hoả tốc đem áo ngoài của cậu lột xuống dưới.

       “A, anh nhẹ chút.”

       “Em…… Đừng lộn xộn!”

       “Chính là em không cử động anh làm sao có thể cởi được.”

       “Đừng đùa.”

      ……

       Lúc tính tiền nhân viên cửa hàng nhìn chằm chằm máy tính mắt nhìn thẳng, nhưng hai má ửng hồng phát ra tiếng cười fufufu đáng khinh.

       Lúc mua quần lót liền không có phương tiện thử. Lam Trạm không giúp người khác mua lần nào, thiếu kinh nghiệm, nhớ lại ngày hôm qua khi tắm nhìn đến…… Mông nhỏ, ừm, không thấy rõ, sao lại không biết xấu hổ dùng sức nhìn chứ? Vì thế Lam Trạm duỗi tay nhéo một phen, Ngụy Anh cả kinh nhảy lên một chút, nghi hoặc mà nhìn lại đây…… Được thôi, vẫn là không thể xác định. Cuối cùng Lam Trạm cầm ba kích cỡ có khả năng, chuẩn bị về nhà để cậu mặc thử lại mua thêm mấy cái.

       Lam Trạm xin nghỉ mấy ngày, tuy rằng ở nhà vì thời gian vẫn luôn ở trước máy tính công tác, bất quá vẫn là chậm lại một ít hội nghị cùng báo cáo, Lam Trạm vô cùng băn khoăn, đợi cho dạy xong Ngụy Anh khóa cửa mang chìa khóa gọi điện thoại học thuộc địa chỉ gia đình, liền phải đi trường học. Hôm nay cũng cần tìm tiểu tổ nghiên cứu khoa học thảo luận tiến triển, phỏng chừng phải ngây ngốc cả ngày. Lam Trạm vẫn là không yên tâm, suy tư một trận Nhiếp Hoài Tang hôm nay hẳn là không có tiết học, liền gọi điện thoại cho cậu ta, mời cậu tới nhà chiếu cố “Em họ nhỏ từ nông thôn đến chưa hiểu việc đời” của mình.

        Đường đường Lam gia, thế nhưng có em họ như vậy yêu cầu tôi đi chiếu cố? Nhiếp Hoài Tang là người nào, đừng nói có giờ học hay không, liền tính là bảo vệ luận văn tốt nghiệp cũng phải quăng lại, vì thế mặt mày hớn hở mà chạy tới nhà Lam Trạm
—— kết quả mở rộng tầm mắt.

        Nhiếp Hoài Tang: “Trạm ca…… Thân thích ở quê nhà các người, đều là người tuấn tú tiêu sái, phong cách tây bức người như vậy hay sao……”

       Ngụy Anh ăn mặc quần áo mới, ngồi ở trên sô pha giống minh tinh mới nổi pikapika phát ra ánh sáng, một bên nhìn người ngày xưa cùng mình làm nghiêng ly nước phá hư thành quả học thuật của Lam Trạm cùng bị nạn, một bên răng rắc răng rắc cắn kẹo que trong miệng.

       Lam Trạm dặn dò nửa ngày đừng để cho Ngụy Anh vào phòng bếp chơi lửa, đừng để cho Ngụy Anh một người ra cửa chạy lạc đường, đừng để cho Ngụy anh bị đói cũng đừng ăn quá no, đừng để cho Ngụy Anh sử dụng tay trái quá nhiều tuy rằng thoạt nhìn khoẻ mạnh không sai biệt lắm…… Nhiếp Hoài Tang giống như về tới lớp học —— chỉ có trên lớp học mới có thể nghe được thầy Lam nói nhiều lời như vậy. Bất quá chầu này dặn dò thành công tiêu trừ cảm giác xa lạ của Nhiếp Hoài Tang đối với Ngụy Anh, nghe ra chính là một đứa nhỏ không rành thế sự sao, tuy rằng này đứa nhóc này so với mình còn cao hơn nửa cái đầu. Vì thế Nhiếp Hoài Tang vỗ bộ ngực đối Lam Trạm nói: “Trạm ca yên tâm, Ngụy lão đệ liền giao cho em!”

        Lúc Lam Trạm về nhà trời đã tối đen, anh buổi chiều nhận được tin tức Nhiếp Hoài Tang gửi tới, nói mang Ngụy anh đi đến phòng game arcade chơi, lúc này phỏng chừng bọn họ ở bên ngoài ăn rồi, bất quá vẫn là để ngừa vạn nhất, mua đồ ăn trở về. Kết quả lúc Lam Trạm mở cửa, hai người đi theo xuất hiện ở giao lộ. Tiếng nói của Nhiếp Hoài Tang xa xa truyền đến: “Ngụy ca! Từ đây em chính là tiểu đệ của anh!”

       Ngụy Anh lại liếc mắt một cái thấy Lam Trạm, chạy như bay lại đây một tay giơ đường hồ lô, một tay kia ôm hai con búp bê to giơ lên trước mặt Lam Trạm, hưng phấn nói: “Anh xem!”

       Lam Trạm vỗ vỗ búp bê, là một con mèo đen cùng một con thỏ trắng lớn: “Đi chỗ nào chơi?”

       Nhiếp Hoài Tang theo kịp nói: “Ngụy ca quá ngưu bức a! Một tay chơi phòng game arcade năm hạng ghi chép, búp bê là ông chủ tặng thêm.”

       Ngụy Anh đối Lam Trạm cười he he: “Anh em lợi hại không?”

       Lam trạm bất đắc dĩ, xoa xoa đầu Ngụy Anh: “Rất lợi hại.” Đợi cho mấy người vào nhà Lam Trạm hỏi: “Cơm chiều ăn chưa? Có đói bụng không?”
Nhiếp Hoài Tang: “Ăn rồi……”

       “Không có!” Ngụy Anh đem đường hồ lô gặm đến một nửa ném đi, nhào vào trong lòng ngực Lam Trạm ngửa đầu nhìn anh: “Cơm bên ngoài quá khó ăn, muốn anh làm!”

        “ Được.” Lam Trạm kéo vật trang sức Ngụy Anh đi phòng bếp.

        Nhiếp Hoài Tang vẻ mặt mộng bức: Mới vừa ăn một đường mì chua cay, thịt dê nướng, mì lạnh thịt bò, hoành thánh nhỏ, bánh bao chiên, cánh gà chiên…… Là bị mi nuốt đến Tu Di giới tồn trữ hả??

__________

Lưu Ly: Cái đoạn trong phòng thử đồ nó mới gây miên man làm sao haha 😂😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com