Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Editor: Sangho_zz

Thời tiết đã vào tháng 5, thế nhưng sáng sớm vẫn hơi se se lạnh.

Cả người Han Wang Ho chỉ khoác một lớp áo mỏng, ôm hai tay với nhau gió thổi làm em hắt xì một cái. Cằm chui dưới cổ áo hoodie, lớp vải màu trắng càng làm Wang Ho giống cái bánh bao sữa hơn.

Lee Sang Hyeok mang từ trong túi ra một cái áo khoác lên người Wang Ho, giúp em kéo ống tay lại cho ngay ngắn: "Chẳng phải anh đã nhắn ra ngoài mặc phải nhiều chút rồi sao, chẳng nghe lời gì cả." Nói xong anh tiện đưa tay xoa nhẹ mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, cuối cùng còn thưởng cho Wang Ho một hạt hạt dẻ.

"A, đừng xoa đầu em nữa mà!" Han Wang Ho bĩu môi bất mãn kháng cự. Thần kỳ thật, mấy ngày em và Lee Sang Hyeok ở bên nhau vô cùng thoải mái. Lee Sang Hyeok tình nguyện cưng chiều em, mọi thứ không phân biệt lớn nhỏ. Nuông chiều hết tất cả nhút nhát và rụt rè của Han Wang Ho, và lúc này em có phần ỷ lại và kiêu ngạo hơn.

"Vì để tới gặp ba mẹ anh mà em cố dậy sớm làm tóc ư?" Lee Sang Hyeok nhìn em cũng lấy tay vuốt vuốt tóc của mình, cười nuông chiều bất lực, "Em không cần lo lắng quá, không sao đâu." Nói rồi anh nắm lấy tay của Han Wang Ho, đúng như dự đoán tay em đã ướt đẫm mồ hôi.

"Sao không lo cho được, Sang Hyeok anh nói đơn giản quá." Han Wang Ho rất lo lắng, mình và Lee Sang Hyeok kết đôi vốn là một sự kiện ngoài ý muốn. Nói không quá lời thì nó đã làm đảo lộn quỹ đạo sống của cả hai, không biết đối với con trai người mình vẫn luôn kỳ vọng chú và dì sẽ nghĩ thế nào. Han Wang Ho sợ, cả trái tim em đều xoắn xuýt cả lên.

Lee Sang Hyeok thấy em cau mày nhỏ giọng lầm bầm, có chút đau lòng. Nắm tay em, đặt bàn tay của cả hai lên cái bụng vẫn chưa nhô ra của Han Wang Ho: "Bé cưng, mau an ủi mani con, cổ vũ cho mami có thêm động lực nào."

Wang Ho luôn dễ xấu hổ, Han Wang Ho đỏ mặt cúi đầu nhập ngừng: "Sao con có thể biết an ủi em được."

"Vậy cầu trời phù hộ cho hai đứa nhỏ đáng yêu của anh, ba mẹ sẽ thích chúng ta Wang Ho." Lee Sang Hyeok nắm chặt Han Wang Ho tay lần nữa.

Han Wang Ho nghi ngờ, không khỏi quay đầu: "Hai người ở chỗ nào? Sao anh biết là hai đứa?"

Lee Sang Hyeok bị bộ dạng ngẩn ngơ của em chọc cười, sau mới thu lại chăm chú giải thích: "Một là em, hai là con."

Xe bus đong đưa đến trước cửa tiểu khu, Lee Sang Hyeok xuống trước rồi mới vươn tay đỡ Han Wang Ho xuống.

Ngay từ khi tiến vào tiểu khu Han Wang Ho đã ôm Lee Sang Hyeok cánh tay rất chặt, nhắm mắt lại tự nói thầm: "Không căng thẳng, không căng thẳng. . ."

Lee Sang Hyeok hết cách, vỗ nhẹ bàn tay đang níu lấy mình, hi vọng nó sẽ giúp em bình tĩnh hơn: "Đừng căng thẳng, đến nơi rồi."

Anh giơ tay lên gõ cử, Han Wang Ho chưa kịp hiểu gì một bông hoa hồng thơm ngát đã nằm trong vòng tay. Lee Sang Hyeok bị ném sang ở một bên, nhìn người mẹ như đứa trẻ hưng phấn lôi kéo Han Wang Ho đi thăm thú xung quanh, ngữ điệu như là lảnh lót chim nhỏ: "Là Wang Ho sao! Ôi, đứa nhỏ này dáng dấp đáng yêu quá. Umm là hương sữa này, cộng với mùi hương của Sang Hyeok mùi hương lại vừa thanh khiết vừa ngọt ngào. . ."

Mặt Han Wang Ho đỏ bừng, mất tự nhiên không biết nói gì. Em chưa từng nghĩ tới cảnh tượng này, hốt hoảng nhìn về phía Lee Sang Hyeok cầu viện. Ba anh ở trong nhà ho nhẹ một tiếng,Lee Sang Hyeok cũng bó tay với tính tình như tiểu cô nương của mẹ mình, không thể làm gì hơn là đẩy hai người vào nhà: "Mẹ, vào nhà trước nói sau."

Tin tức tố của ba Lee Sang Hyeok mùi gỗ đàn hương, điềm tĩnh và uy nghiêm như bao người.

Han Wang Ho ngồi trên ghế salon, căng thẳng nắm chặt vạt áo của mình. Cắn môi đón nhận ánh nhìn dò xét của ba Lee Sang Hyeok, rồi suy nghĩ hẳn mình nên mở miệng chào hỏi trước: "A, chào chú."

"Ôi, cả giọng nói cũng thật là đáng yêu!" Mẹ Sang Hyeok bên kia ba câu không đổi khen ngợi Han Wang Ho, hiển nhiên đã hoàn toàn chấp nhận chàng rẻ bất ngờ này rồi. Bà luôn muốn một đứa con đáng yêu khả ái như vậy, nhưng Lee Sang Kyeok lại giống bố của mình, trầm ổn chính chắn đến mức quá đáng. Han Wang Ho có thỏa mãn tất cả ảo tưởng của bà về đứa con mong ước của mình. Lúc này mẹ Sang Hyeok đang ngóng chờ cuộc sống có thể chiều chuộc Wang Ho hết mực.

"Humm, em chú ý chút đi." Tay ba Sang Hyeok Ba nắm thành đấm ho khan một tiếng, nhắc nhở bà xã mình rồi mới quay lại nhìn Han Wang Ho, "Ta đã nghe Sang Hyeok nói, hai đứa kết đôi với nhau sau một lần say rượu ngoài ý muốn"

"Vâng, đúng vậy ạ." Âm cuối cao lên làm Han Wang Ho càng căng thẳng hơn, nói năng lắp ba lắp bắp. Lee Sang Hyeok ngồi ở bên cạnh vỗ lưng, lo lắng xoa nhẹ hông Wang Ho, để em thả lỏng hơn.

"Làm sao hai đứa khẳng định được vụ việc ngẫu nhiên lần này, có thể giúp hai đứa đi tiếp đoạn đường trong tương lai?" Mắt ba Lee Sang Hyeok nhìn về phía bụng Han Wang Ho, "Hay là, bởi vì đã đã đánh dấu lại còn mang thai, vậy nên mới phải trói buộc tất cả kế hoạch cho quãng đời còn lại với nhau?"

Lee Sang Hyeok cau mày, nghĩ Wang Ho căng thẳng lại nhút nhát muốn thay em trả lời sắc bén này, nhưng Wang Ho đã tự trar lời, nhỏ nhẹ nhưng kiên định: "Không! Nếu vì điều này, cháu phá thai  tẩy tiêu kí thì bọn cháu sẽ chẳng liên quan tới nhau nữa!" Bỏ qua sự kinh ngạc của mẹ Lee Sang Hyeok em tiếp tục nói, hơi ngượng ngùng liếc Lee Sang Hyeok, "Quyết định ở bên anh ấy vì chúng cháu yêu nhau! Từ khi mới cấp 2 cháu đã bắt đầu thích anh ấy, mấy ngày trước Sang Hyeokie cũng vừa thổ lộ với cháu. . ." Chưa nói hết câu mặt Wang Ho đã đỏ bừng vì xấu hổ nên giọng càng ngày càng nhỏ hơn.

"Sao biết được Sang Hyeok không cố ý nói vậy vì cháu đã mang thai?" Câu hỏi của ba Lee Sang Hyeok càng quyết liệt hơn, nhưng nhìn kỹ đáy mắt nhưng mang theo ý cười.

"Anh ấy không phải là người như vậy đâu ạ!" Tiếng Han Wang Ho đột nhiên lớn hơn, quả nhiên ai nói không tốt về Lee Sang Hyeok Wang Ho xù lông lên ngay, mặc kệ người quở trách là ba Lee Sang Hyeok, "Anh Sang Hyeok không nói dối, cháu tin tưởng anh ấy!"

Lee Sang Hyeok không giấu được nụ cười, nhẹ nhàng nói giúp em thêm nửa câu sau: "Con rất thích Wang Ho."

Bên cạnh giọng nói dịu dàng của người phụ nữ khẽ khen ngợi: "Wow, lãng mạn thật đó." Ba Lee Sang Hyeok đưa mắt nhìn hai bàn tay nắm chặt một một vòng, đứng lên đi về phòng ăn: "Được rồi, đi ăn cơm trước."

Han Wang Ho thấp thỏm bất an đi theo, nhỏ giọng hỏi Lee Sang Hyeok: "Có phải em nãy quyết liệt quá không. A... xong đời rồi, em không nên nói chuyện với bác trai như vậy." Bước chân Wang Ho chần chừ bước về phía phòng ăn, mẹ Lee Sang Hyeok vui vẻ nâng cánh tay em, thì thầm: "Ba nó là vậy, ông ấy nhất định thích cháu." Lee Sang Hyeok ở phía xoa gáy trấn an em, nụ cười vô cùng dịu dàng: "Mẹ anh nói đúng đó."

Nhà họ Lee rất coi trọng các lễ nghi trên bàn ăn, khi ăn cơm không ai nói chuyện. Sau khi bữa ăn kết thúc ba Lee Sang Hyeok mới nói: "Vậy sau này về nhà thường xuyên đi, mang thai mẹ con cũng dễ chăm sóc." Mắt mẹ Lee Sang Hyeok mang theo vẻ cưng chiều gật đầu, lưu luyến không rời. Hai người rời vịn cớ có lớp học buổi tối nên phải ra về.

Han Wang Ho nặng nề thở phào: "A, em vẫn còn run đây này. Trước khi tới đây em rất lo lắng chú dì sẽ không thích em vì đã quấy rầy cuộc sống của anh, không ngờ. . ."

"Không đâu." Lee Sang Hyeok nói một câu không đầu không đuôi, cắt ngang lời vừa nhẹ nhàng vừa cưng chiều.

"Không gì cơ?"

"Họ sẽ không ghét người anh yêu." Lee Sang Hyeok vuốt ve mái tóc mềm mại trên trán Han Wang Ho. "Bởi vì anh thích em, nên chắc chắn họ cũng vậy." Anh trả lời một cách thản nhiên, bản thân anh ũng khá lo lắng về thái độ của cha mẹ. Lo lắng họ sẽ không vừa lòng với tình huống bất ngờ này, nhưng kết quả lần này tốt không thể tốt hơn, cũng có thể bởi Han Wang Ho quá đáng yêu. Lee Sang Hyeok véo mũi Han Wang Ho, "Được rồi mọi chuyện đã được giải quyết, đừng căng thẳng nữa."

Việc gặp mặt gia đình bên Han Wang đơn giản hơn nhiều. Cậu không nói với Lee Sang Hyeok, cuối tuần mình sẽ ngồi tàu điện ngầm lén về nhà.

Người mẹ dịu dàng hiền lành hẳn không ngờ, sau một thời gian dài, con trai mình trở về không những bị tiêu ký, mà còn mang theo một lễ vật không thể tưởng tượng nổi. Hai vợ chồng cộng thêm cả anh Kyung Ho luôn cưng chiều Han Wang Ho hết mực, chỉ lo cho thân thể của em, từ đầu tới cuối không hề trách móc một lời nào, chỉ tới khi sắp phải chia tay mẹ mới lôi kéo tay Wang Ho do dự nói: "Nếu chưa nói cho cậu kia biết thì có thể chuyển về đây ở, mẹ cũng dễ chăm sóc hơn."

Han Wang Ho áy náy từ chối, chuyển về sẽ không ở cùng anh Sang Hyeok lâu được. Mặc dù vẫn còn chút tiếc nuối, nhưng thỏ nhỏ với đôi mắt đã ửng đỏ vẫn phải tự nói lời từ biệt, em chuẩn bị lén lau đi dòng nước mắt tràn mi.

Không ngờ Lee Sang Hyeok đang chờ ở ngoài cửa.

Han Wang Ho giậm chân, nhất địch là anh Kyuk Kyu đã lén nói rồi, hừ.

Lee Sang Hyeok tiến lên lau nước mắt cho Wang Ho, ngữ điệu nhẹ nhàng như lông chim: "Sao vậy, khóc cái gì."

"Huhu." Han Wang Ho không kìm được nước mắt, nhào vào lòng Lee Sang Hyeok nức nở nói, "Em cảm giác mình. . . Hức. . Bỗng trưởng thành rồi, không cần mẹ chăm sóc. . ."

"Bởi vì giờ đã đến lượt anh chăm sóc rồi." Giọng nói Lee Sang Hyeok ấm áp thổi vào lỗ tai ửng hồng của Han Wang Ho trong, "Sau này, sẽ chăm sóc hai người các em."

-----------------

Mọi người có đăng nhập Wattpad trên máy tính được bình thường không nhỉ, tôi vào toàn bị lỗi nên nay phải đăng truyện bằng điện thoại. Khổ ghê 😢

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com