Chương 6
Editor: SangHo_zz
Trong phòng Kim Hyuk Hyu đang giúp Han Wang Ho thu dọn đồ đạc.
Mọi thứ dường như đã được sắp xếp ổn thỏa. Kim Kyuk Kyu chạy qua phòng tắm nhìn một lượt, cầm lấy lọ sữa tắm hương dừa mới dùng được một nửa của Han Wang Ho giơ lên: "Em mang nó đi không? Mang theo đi."
Han Wang Ho gấp cái áo khoác cuối cùng nhét vào vali, đứng thẳng người dậy nhìn Kim Hyuk Hyu cười bất đắc dĩ: "Để cho anh đó. Này, anh lo lắng gì vậy, bên kia mọi thứ có đủ hết rồi."
"Nhất định phải dọn ra ngoài ư?" Kim Hyuk Hyu thả xuống lọ sữa tắm xuống, cau mày bĩu môi. Thật ra cậu không nỡ để Han Wang Ho dọn ra ngoài ở, Wang Ho là một đứa trẻ ngoan, cùng mình ầm ĩ vượt qua bao gập ghềnh một năm qua. Bỗng muốn dọn ra ngoài sống cùng người khác. Kim Hyuk Hyu biết đó là lựa chọn tốt nhất khi Omega đang mang thai, nhưng cậu vẫn không nỡ.
Han Wang Ho nháy mắt, cố nén nỗi buồn phải rời xa nơi này xuống đáy lòng lặng lẽ chạy đến, em cảm thấy hơi muốn khóc.
"Em sẽ thường xuyên về đây..." Han Wang Ho tiến gần tới ôm Kim Hyuk Hyu, "Hơn nữa em vẫn tiếp tục đi học, chỉ buổi tối mới ở ngoài thôi, ở một mình anh có thể gọi anh Kyung Ho tới..."
"Này, Han Wang Ho nói nhảm gì vậy."Câu nói kia làm Kim Hyuk Hyu vừa tức vừa thấy buồn cười, bầu không khí khích động vừa rồi mẻ đi một nửa, "Phòng của Omega sao anh em tới được?" Khi ngẩng đầu cậu nhìn thấy Han Wang Ho giọt nước mắt lấp lánh trên khóe mắt Han Wang Ho, nhưng miệng em vẫn mỉn cười. Rõ ràng lòng cũng buồn sao còn pha trò để anh vui chứ, thật là.
"Nói đến anh của em." Kim Hyuk Hyu chợt lên tiếng, "Anh ấy thực sự rất thương em, cả ba mẹ em cũng vậy. Hôm đó khi vừa biết anh Kyung Ho rất tức giận, nhưng sau khi ảnh bình tĩnh bắt đầu tự trách mình, anh ấy nghĩ do mình không bảo vệ em tốt, tay siết thành nắm đấm nắm chặt tới đỏ cả tay. Sau khi anh thuyết phục, Kyung Ho lại lo lắng ba mẹ sẽ tức giận, đi đường suốt đêm về động viên họ, bằng không sao ba mẹ em có thể tiếp nhận một cách bình tĩnh vậy chứ?" Kim Hyuk Hyu xoa đỉnh đầu Han Wang Ho, "Năm đầu tiên lên đại học họ đưa em đến ký túc xá, lần đầu tiên phải rời khỏi ba mẹ em đã ôm họ mà khóc. Nhưng anh thấy có lẽ mẹ em mới là người đau lòng nhất, hơn em rất nhiều. Bà ấy hận không thể để em mãi mãi ở bên mình."
"Dọn ra ngoài rồi cũng phải thường xuyên về nhà, đưa cả Lee Sang Hyeok theo cùng, nữa khi nào về thì nói với anh Kyung Ho một tiếng. Hồi xưa theo đuổi Lee Sang Hyeok nhóc cả ngày ngâm mình trong CLB. Giờ thành công rồi, có thể về nhà thường xuyên họ nhất định sẽ rất vui."
Vành mắt Han Wang Ho ửng đỏ, em nắm tay Kim Hyuk Hyu nhìn chằm chằm hồi lâu, cuối cùng mới nhếch khóe miệng lên, siết mạnh: "Cảm ơn anh, Kyuk Kyu. Khi về em sẽ nói với anh Kyung Ho rồi chúng ta cùng nhau trở về."
Kim Hyuk Hyu giang hai tay ra ôm em một lúc: "Wang Ho chúng ta sắp sống một cuộc sống mới, em nhất định phải thật vui vẻ, hạnh phúc là thứ quan trọng hơn bất kì điều gì, biết không?"
"Vâng, em biết rồi." Một giọt lệ còn vương trên hàng mi của Han Wang Ho chưa kịp lăn xuống, gò má em ửng hồng lộ rõ vẻ ngượng ngùng, "Anh Kyuk Kyu cũng phải thật hạnh phúc, ký túc xá phải tạm thời giao cho anh rồi, đi học vẫn phải giúp em chiếm chỗ đó."
"Được."
Lee Sang Hyeok đang đứng dưới lầu chờ. Thời tiết hôm nay rất đẹp, lá cây long não phát triển mạnh mẽ xanh tươi, làn gió ấm nóng cuốn theo hương thơm cỏ cây đặc trưng của mùa Hạ. Lee Sang Hyeok dưới tán cây chờ đợi hoàng tử nhỏ của mình, đứng đó cúi đầu cười ngốc.
Han Wang Ho xuất hiện trong tầm mắt anh với cái vali thật to. Em cố tình không nói Kim Hyuk Hyu đưa mình xuống dưới, sợ trước cảnh biệt ly, mình bật khóc ngay trước mặt anh Sang Hyeok mất.
Một bước rồi hai bước gần tới, sau khi đối mặt cuối cùng cũng thở phào một hơi. Em nhận ra Lee Sang Hyeok đang nhấc tay cẩn thận lau mồ hôi trên trán mình, rồi nhẹ nhàng nhận lấy rương hành lí trong tay em: "Đi thôi."
Han Wang Ho bị dắt đi, em ngơ ngác nhìn bóng lưng cao lớn của Lee Sang Hyeok, em vẫn chưa hoàn toàn sẵn sàng chuyển thân phận đàn anh sang thân phận bạn đời. Nhìn bàn tay cả hai nắm lấy nhau cảm giác như một thế giới khác vậy. Nhưng rất ngọt ngào, là anh Sang Hyeok, mình muốn dọn ra ngoài sống cùng anh ấy.
Bởi vì buổi chiều, trên tàu điện ngầm không quá đông đúc. Lee Sang Hyeok tìm một góc để Han Wang Ho ngồi, còn mình thì đứng ở phía trước chắn trước dòng người, bảo vệ em cẩn thận. Han Wang Ho ngẩng đầu lên nhìn anh, kéo góc áo anh vỗ nhẹ chỗ trống bên cạnh mình: "Sang Hyeok anh ngồi đi, không cần đứng như vậy đâu."
Lee Sang Hyeok muốn nói anh thích nhìn em như vậy hơn, nhưng lại thấy có hơi ngượng ngùng nên không nói ra. Anh gạt mái tóc ướt đẫm mồ hồi của Han Wang Ho sang một bên: "Buồn ngủ không? Nếu em buồn ngủ thì dựa vào anh nghỉ ngơi một lát đi."
Han Wang Ho cười lắc lắc đầu: "Trưa nay em đã chợt mắt một chút rồi." Hắn biết Lee Sang Hyeok rất khó lay chuyển, có bắt anh ngồi thì anh ấy cũng sẽ không ngồi xuống. Không thể làm gì khác đành phải nói với giọng nhẹ nhàng dễ thương: "Thôi được, nếu anh mệt thì phải ngồi xuống đó."
Lee Sang Hyeok nhìn quả bóng nhỏ của mình dựa người vào tường, anh lập tức vươn bàn tay mình ra ngăn em giữa bức tường. Cả đầu cũng nhỏ nữa, mặc dù gần đây có vẻ em ấy béo thêm chút thịt nhưng nhìn vẫn gầy. Trong cơ thể của một chàng trai nhỏ nhắn đang có một sinh mệnh lặng lẽ hình thành và sẽ lớn lên theo từng ngày, liệu em ấy có chịu được không? Trong lòng Lee Sang Hyeok tràn ngập sự ngọt ngào, nhưng lại cảm thấy có phần ích kỷ, thật khó để diễn tả bằng cảm xúc chính mình. Anh không thể làm gì khác hơn là cong ngón tay sờ mái tóc Han Wang Ho, thề với lòng mình rằng nhất định phải đối xử tốt với Wang Ho hơn nữa.
Anh đã thích Han Wang Ho từ rất lâu. Con thỏ nhỏ là lạ(*)nhảy tới trước mặt anh, tươi cười chào hỏi từng thành viên một trong CLB. Tới lúc đến lượt anh thì bỗng cậu ta có phần cẩn trọng hơn, mặt đỏ bừng cả lên, ngập ngừng thì thào nói nhỏ: Chào học trưởng, mong được anh chiếu cố nhiều hơn. Sau đó anh mới biết hóa ra cấp 2 và cấp 3 cả hai học chung trường, Lee Sang Hyeok nhìn cơ thể gầy guộc của Han Wang Ho chạy tới chạy lui giúp đỡ các hoạt động trong CLB. Mệt đứt hơi nhưng hóe miệng vẫn cố gắng mỉm cười. Trong lòng anh nghĩ, vì sao mình không để ý tới em ấy sớm hơn?
(*) Nguyên gốc: '古灵精怪' - Tiểu tinh linh tinh quái: Ám chỉ người mang một vẻ đẹp đáng yêu đến kỳ lạ có chút gì đó nghịch ngợm và thông minh
Lee Sang Hyeok nhớ lần đầu tiên Han Wang Ho làm dự án rối tung, Wang Ho với nước mắt lo lắng không yên tới nói xin lỗi mình, có vẻ rất sợ vẻ nghiêm khắc khi tức giận của anh. Mình đã làm thế nào vậy? Lee Sang Hyeok nhớ bản thân đã đẩy ly sữa trà qua, nhẹ nhàng nói một câu không sao -- khi đó anh đã thích Wang Ho rồi.
Tiếng nhắc nhở trên tàu điện ngầm cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, giống như đang cười vậy. Thông báo với hành khách tàu đã đến ga.
Han Wang Ho ngoan ngoãn theo sau Lee Sang Hyeok, nhìn anh lấy chìa khoá ra mở cửa, đẩy cái vali vào sảnh. Giấy dán tường màu lam nhạt làm người khác thấy an tâm hơn, trên cửa ban công treo một cái chuông gió làm bằng vỏ sò được. Giữa những tán cây xanh lớn nó đong đưa phát ra tiếng kêu leng keng.
Vừa ấm áp lại vừa mềm mại.
Han Wang Ho đứng ở đó, trong cảm thấy nhẹ nhàng nhẹ. Bên cạnh Lee Sang Hyeok nhét một vật cứng và lạnh lẽo vào tay Wang Ho, là chiếc chìa khóa bằng đồng của căn phòng.
Rồi anh cúi người thì thầm kề sát vào tai em nói: "Tới nhà rồi."
_________________________
Hầu hết khi tôi edit xong và soát lại các lỗi đều vàolúc nửa đêm 12h, thời điểm đó mắt cứ díu lại. Nên nếu có lỗi chính tả hay gì đó thì giúp tôi cmt để sửa lại nhé.
Xin cảm ơn đã theo dõi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com