Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

05

Buổi gặp mặt này kết thúc sớm hơn so với tưởng tượng của Lưu Diệu Văn, cậu tưởng rằng hai người họ sẽ thuận theo tự nhiên cùng nhau ăn bữa cơm, nếu tiện đường thì mình có thể đưa anh về nhà, nhưng hoạt động còn chưa kết thúc Tống Á Hiên đã phải rời đi sau một cuộc điện thoại.

Sau khi tiễn anh ra đến cửa hội trường, Lưu Diệu Văn vừa định hỏi anh có cần mình đưa đi không thì đã trông thấy một chiếc Rolls-Royce màu trắng đỗ ở đó, cửa xe hạ xuống, người bên trong nhìn thẳng về phía họ.

Lưu Diệu Văn cảm thấy khuôn mặt này rất quen thuộc, nếu không phải cậu mắt chó giấy thì đây chắc chắn là khuôn mặt thường xuyên xuất hiện trong ảnh sân bay của Đinh Trình Hâm. Làm quản lí thực sự là quá lãng phí nhan sắc này rồi, Lưu Diệu Văn còn theo dõi vài fansite của vị quản lí này nữa kìa.

"Vậy ra anh họ của anh là Mã Gia Kỳ?"

Tống Á Hiên vẫy tay với người ngồi trong xe: "Không phải tôi đã nói với cậu từ lần đầu gặp rồi à."

Đúng là đã nói rồi... Chỉ có điều tận mắt chứng kiến vẫn cảm thấy rất kì diệu.

"Thế tôi đi trước nhé."

Nói là đi trước nhưng anh vẫn chưa cất bước mà chỉ quay đầu nhìn cậu. Lưu Diệu Văn có cảm giác anh đang chờ mình nói gì đó, đúng là cậu cũng muốn nói gì đó thật, mới nãy còn nhớ mà trông thấy Mã Gia Kỳ rồi đột nhiên quên sạch sành sanh.

"Ừm, tạm biệt."

Tống Á Hiên tức tối bỏ đi được nửa ngày rồi, Lưu Diệu Văn vẫn chưa nhận ra rốt cuộc mình đã sai ở đâu.

Quan hệ của bọn họ hình như chưa đến mức có thể ngăn anh ấy lên xe của anh họ đâu nhỉ.

Mặc dù chưa nghĩ ra tại sao, nhưng Lưu Diệu Văn phải thừa nhận rằng mỗi lần trông thấy Tống Á Hiên, tâm trạng của cậu sẽ tốt lên một cách lạ kì. Rõ ràng chỉ là một nhà văn kém tiếng, rõ ràng số lần gặp mặt cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, vậy mà Lưu Diệu Văn lại rất thích cảm giác khi ở bên anh, tự nhiên và thoải mái.

Trên đường về nhà cậu nghĩ mãi mà vẫn chẳng đưa ra nổi đáp án chính xác nào, đành tạm thời kết luận là do bọn họ có duyên, mới gặp mà như đã quen lâu rồi.

Có lẽ một số người đặc biệt "hút" nhau, sinh ra là để làm bạn, chứ chẳng có lý do nào giải thích được hết.

Về đến nhà, Lưu Diệu Văn thở phào nhẹ nhõm rồi đổ ập xuống giường, hôm nay mệt hơn so với mọi ngày, nhưng cái bụng rỗng đang kêu inh ỏi khiến cậu đành phải bật dậy giải quyết nhu cầu ấm no trước.

Vừa quay đầu đã trông thấy cuốn tiểu thuyết đặt trên tủ đầu giường, đột nhiên cậu cảm thấy vô cùng tò mò. Tống Á Hiên không phải kiểu người cổ hủ nhạt nhẽo mà ngược lại, anh cực kì hoạt bát năng động, không thể ngồi im dù chỉ một giây, thích cười đùa vui vẻ, mặc dù nói nhiều nhưng đều hết sức thú vị, khiến người ta cứ muốn nghe anh nói mãi. Người như vậy mà viết tiểu thuyết kinh dị, rốt cuộc thành phẩm sẽ như thế nào, điều này khiến cậu không khỏi hiếu kì.

Thế là cậu với lấy cuốn sách đó, đây là lần đầu tiên cậu mở nó ra kể từ sau khi mua về, bởi cậu thật lòng muốn hiểu rõ anh hơn.

Đã đọc là đọc thâu đêm.

Lúc khép cuốn sách lại, Lưu Diệu Văn vẫn đang đắm chìm trong câu chuyện đó. Kết cục này chẳng biết là tốt hay xấu nữa, nhân vật chính hi sinh để cứu bạn bè, đưa họ thoát ra ngoài, nhưng tất cả mọi người đều không còn nhớ đến sự tồn tại của nhân vật chính nữa, bọn họ cứ thế lướt qua nhau như những người xa lạ.

Lưu Diệu Văn lật đến trang cuối cùng, trên nền đen nổi lên một hàng chữ trắng.

[Có lẽ chẳng ai chú ý đến sự tồn tại của anh ấy, nhưng tất cả những điều này không phải là vô nghĩa, mong rằng bạn cũng đang làm những gì mình thích, không oán trách, không hối hận.]

Cuốn tiểu thuyết này rất xuất sắc, tác giả của nó cũng vậy, sẽ có ngày có người chú ý đến sự tồn tại của nó.

Lưu Diệu Văn cầm điện thoại lên nhìn thời gian, 5:23, cậu mở khóa, lên Weibo.

@Đành phải tên là George vậy: Thực sự rất thú vị đó! @Tống Á Hiên

- Đù má đù má đù mà thế này là thế nào!!

- Lại là quảng cáo à??

- Cái caption đơn giản dễ hiểu tùy hứng phóng khoáng như này! Chắc chắn không phải quảng cáo!!

- Đừng ai cản tôi, tôi phải đi đọc tiểu thuyết đây!

- Tôi cảm thấy mọi người vẫn chưa lĩnh hội được ý nghĩa sâu thẳm bên trong cái caption này, sao cứ có cảm giác cái từ "thú vị" này có nghĩa kép ta...

- Rốt cuộc là sách thú vị hay người thú vị???

- Tôi ngửi thấy mùi chua loét thoang thoảng đâu đây...

- Hình như tôi vừa ngộ ra điều gì đó... Vậy nên người ngồi cạnh em trai trong hoạt động ngày hôm qua là...

- Mẹ ơi thiên thần hôm qua là Tống Á Hiên á hả?!

- Tôi xin tuyên bố từ ngày hôm nay tôi là người của @Tống Á Hiên! Tôi đi đọc tiểu thuyết đây tạm biệt!

- Tôi xin tuyên bố từ ngày hôm nay tôi là là fan CP của George Hiên, có chị em nào vào group không để tôi lập.

Lưu Diệu Văn đăng Weibo xong nhắm mắt ngủ thẳng cẳng, cũng chẳng quan tâm trên đó náo nhiệt ra sao, mãi đến chiều mới bị một cú điện thoại của Diêu Cảnh Nguyên đánh thức.

"Alo..."

"Lô cái đầu cậu! Tống Á Hiên sắp bị người ta lột đến cả quần xì cũng không còn rồi!"

Lưu Diệu Văn còn chưa tỉnh hẳn, nghe xong một tràng đầu óc càng hỗn loạn hơn.

"Anh nói cái gì cơ?"

Diêu Cảnh Nguyên tức gần chết: "Dưới bài Weibo hôm qua cậu đăng có người đoán ra người ngồi với cậu là Tống Á Hiên rồi, cậu biết chưa."

"..." Lưu Diệu Văn câm nín, "Lúc trước chưa biết, giờ thì chắc là biết rồi..."

"Lần sau trước khi đăng Weibo cậu có thể động não một tí đi được không, chứ cậu cứ suốt ngày có những pha gây shock thế này, thần tiên cũng không cứu được cậu..."

Lưu Diệu Văn cũng biết những gì Diêu Cảnh Nguyên nói đều đúng, nhưng có lúc cậu thật sự không khống chế nổi tay mình, bình thường tự đào hố chôn mình thì thôi đi, lần này quả thực đã liên lụy đến Tống Á Hiên rồi.

"Hay em xóa bài?"

Giờ Diêu Cảnh Nguyên dám khẳng định não cậu chỉ dùng để trưng bày mà thôi: "Cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"

Lưu Diệu Văn cảm thấy anh thiểu năng lạ thường: "Anh không biết nhìn điện thoại à?"

"Cái thứ người này?? Ý anh là giờ này Tống Á Hiên chắc chắn đã trông thấy từ lâu rồi, tin đồn cũng đã lan xa tám trăm dặm rồi, giờ cậu mà xóa bài thì đấy gọi là 'lạy ông tôi ở bụi này'!"

"Vậy em còn làm gì được nữa, chẳng thà cứ để như vậy còn hơn."

Cậu cảm thấy Diêu Cảnh Nguyên hơi bị nghiêm trọng hóa vấn đề lên rồi, suy cho cùng đây cũng chẳng phải chuyện gì to tát, hai người họ dù sao cũng là bạn bè, chỉ là ghép CP thôi mà, cũng giống Diêu Cảnh Nguyên vậy, đâu ảnh hưởng gì đến tình bạn của họ.

"Thế thôi à? Cậu đã hỏi ý kiến của Tống Á Hiên chưa? Đây là chuyện của mình cậu hay gì? Bất kể cậu ấy có muốn công khai thân phận hay không, cậu đều nên xin lỗi cậu ấy trước đã chứ!"

"À anh nói việc này í hả..."

"Thế cậu tưởng là việc gì?"

"Em tưởng anh bảo vụ ghép CP."

"..." Hết nửa ngày hóa ra ông nói gà bà nói vịt, Diệu Cảnh Nguyên nghẹn lời trước câu trả lời này, bỗng trong đầu anh lóe lên một suy nghĩ, cảm thấy có gì đó sai sai, từ bao giờ mà cậu ta lại nhạy cảm với vấn đề CP thế nhỉ? "Rốt cuộc hai cậu có quan hệ gì?"

"Chắc là bạn bè." Ban nãy nghĩ trong đầu thì đường hoàng chính trực, nói ra miệng lại thấy hơi chột dạ, cậu không biết Tống Á Hiên nghĩ gì về quan hệ của bọn họ, cũng chẳng biết họ có được coi là bạn không.

"Anh cảm thấy cậu vẫn chưa hiểu ý của anh..." Diêu Cảnh Nguyên ngừng lại một chút, nghĩ xem nên giải thích kiểu gì, "Cậu có cảm giác thế nào đối với cậu ấy?"

Câu này cậu biết đáp án, tình cờ thay hôm qua trên đường về vừa mới phân tích vụ này: "Vừa gặp đã thấy thân quen!"

"Vừa gặp đã thấy thân quen..." Diêu Cảnh Nguyên cười khẩy một tiếng, nhớ lại những biểu hiện của cậu vào ngày hôm qua, càng nghĩ càng thấy sai, "Cậu chắc là vừa gặp mà như đã quen chứ không phải yêu em từ cái nhìn đầu tiên à?"

Lưu Diệu Văn cảm thấy anh lại lên cơn rồi, cái gì cũng nói được: "Anh còn chuyện gì không, không còn em cúp đây."

"Cậu thì có việc gì? Không muốn nói chuyện với anh đến thế cơ à, anh cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi."

"Em đi xin lỗi Tống Á Hiên."

Lưu Diệu Văn thuận miệng đáp, Diêu Cảnh Nguyên chợt có cảm giác như con trai mình đã trưởng thành rồi vậy.

"Vậy được... Cậu xin lỗi người ta cho tử tế vào, hỏi cậu ấy xem định xử lí kiểu gì."

"Em biết rồi."

Nói miệng thì suôn sẻ là vậy, nhưng trước khi gọi cho Tống Á Hiên cậu vẫn do dự mất một lúc, không biết phải mở lời kiểu gì, cuối cùng quyết định nhắn cho anh một tin thăm dò.

George:

[Anh đã trông thấy bài trên Weibo chưa]

Ông chủ Tống:

[Thấy rồi]

[Cảm ơn nhá]

George:

[???]

[Cảm ơn gì cơ??]

Ông chủ Tống:

[Lần quảng cáo này là do cậu tự nguyện đấy nhé, không có tiền đâu]

Lưu Diệu Văn bật cười, nhấn vào Weibo của anh xem thử, quả nhiên đã có thêm không ít fans.

George:

[Này là do anh xứng đáng]

Ông chủ Tống:

[Cậu thật sự đọc sách của tôi rồi à?]

[Thú vị không?]

George:

[Không phải tôi đã nói rồi sao, thật sự rất thú vị!]

Ông chủ Tống:

[Cậu thật sự đang nói về sách à, tôi còn tưởng cậu đang nói về tôi]

[Thế tôi có thú vị không?]

Ngón tay đang gõ chữ của Lưu Diệu Văn khựng lại, khuôn mặt cậu nóng bừng cả lên.

Bên kia không nhắn thêm gì nữa, cuộc đối thoại dừng lại ở đó. Lưu Diệu Văn thấy hơi bồn chồn, muốn trả lời nhưng lại cảm thấy đáp thế nào cũng không hợp lí, gõ rồi lại xóa.

Có lẽ Diêu Cảnh Nguyên nói đúng, phải uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, nhưng điều này thật sự không phù hợp với tác phong của cậu, bắt cậu phải suy nghĩ kĩ càng chỉ tổ khiến não cậu càng thêm chập mạch, chẳng bằng muốn làm gì cứ làm nấy.

Lại một lần nữa Lưu Diệu Văn thất bại trong việc tiếp thu bài học, sau khi vật lộn hai chục phút đồng hồ với cái điện thoại, cậu quyết định vẫn cứ là chính mình thì hơn.

George:

[Có]

Lần này đến lượt bên kia im lặng.

George:

[Vậy ra anh không giận à?]

Ông chủ Tống:

[Giận gì cơ?]

Lưu Diệu Văn thở phào một hơi, cũng chẳng biết vì sao mình lại căng thẳng, hơn nữa trong đầu cậu đã nghĩ xem phải làm thế nào để dỗ người kia rồi.

George:

[Không giận thì tốt, vốn tôi đã chuẩn bị mời anh ăn một bữa rồi]

Ông chủ Tống:

[Không giận]

[Nhưng mà ăn một bữa thì được]

Lưu Diệu Văn ngẩn người, bắt đầu nghĩ xem phải mời vị thiếu gia này đi đâu ăn cho thích hợp.

Ông chủ Tống:

[Nhân tiện đưa chữ kí của anh Hâm cho cậu luôn]

Lưu Diệu Văn lập tức trở nên hào hứng.

George:

[Muốn đi đâu ăn! Tùy anh chọn!]

[Đừng để tôi phá sản là được!]

Ông chủ Tống:

[Thứ đàn ông...]

[Thế thì tôi muốn đến nhà cậu ăn!]

Một đòn chí mạng khiến Lưu Diệu Văn sững sờ, thế này là thế nào? Đến nhà cậu ăn, trong một giây ngơ ngác, câu nói đó khiến trong lòng Lưu Diệu Văn có cảm giác như bị mèo cào, đồng thời lại bắt đầu mong chờ một điều gì đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com