Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 118(4)

Wonu cảm giác cơ thể nhẹ nhàng, lại thêm chút u mê, xung quanh một mảng tăm tối.

Bỗng nhiên phía trước có tia sáng chiếu rọi, như có lực hút hút cậu vào trong một gian phòng, rất trống trải. Cậu từ từ lấy đồng phục đang treo trên móc, mặc vào, đi về phía bàn giải phẫu.

Trên bàn đã có sẵn một bộ tử thi chờ cậu kiểm nghiệm.

Đeo găng tay y tế, như ngày thường , cậu bắt đầu kiểm tra phía bên ngoài cơ thể, xác định thời gian tử vong và vết thương trí mạng: từ trên đầu, rồi xuống mặt, tứ chi, thân người ....

Hai mắt thi thể nhắm nghiền, không nhúc nhích, theo thông lệ, phải kiểm tra giác mạc, cậu đưa tay banh mí mắt.

Con ngươi của nạn nhân đột nhiên nhúc nhích, nhìn cậu chằm chằm.

Wonu sững người, lập tức hiểu ra, chỉ là giả chết.

Cậu thở phào nhẹ nhõm, người không chết thì bớt được việc, còn đang suy nghĩ, bàn tay vô thức cầm dao giải phẫu, đem mũi dao rạch vào lồng ngực thi thể.

Chờ đã ...

....

Đầu óc cậu 'ầm' một tiếng, rồi trống rỗng.

Rõ ràng đã ý thức được nhưng động tác trên tay cậu, con dao giải phẫu sắc lẹm vẫn đâm vào da thịt người nằm trên đó, trong chớp mắt, máu huyết đỏ tươi túa ra.

Dừng lại .... Dừng lại! Người này chưa chết, không thể giải phẫu.

Thế nhưng giờ khắc này đây ý thức và hành động như chia lìa, không thể khống chế, chỉ còn cách trơ mắt nhìn dao giải phẫu xé đôi ổ bụng, máu ra càng ngày càng nhiều, nóng quá ... Rất nóng ...

"Tiểu Won ..."

Cậu quay hướng theo tiếng gọi, trợn tròn mắt: "Kwon ... Soonyoung."

Dĩ nhiên là Soonyoung ... nhưng tại sao người nằm trên bàn mổ là Soonyoung!

Tại sao vừa rồi cậu lại không nhận ra?

Trong đầu Wonu trống rỗng, xuống tay nhưng không chút nào do dự, nhanh gọn đưa dao rạch bụng anh một đường, máu huyết lan tràn, nhuộm đỏ cả một vùng, cậu còn nhìn thấy rõ trái tim đang đập thình thịch, cách một lớp găng tay nhưng vẫn cảm nhận được hơi ấm nóng của sự sống, từng phút, từng phút trôi qua.

"Không muốn ..."

Vì sao lại như vậy.

Phù phù phù phù ....

Ngừng đi ....

"Soon ... Young ..."

Ánh sáng trong phòng dịu nhẹ, yên tĩnh.

Là mơ!

Chỉ là mơ!

Wonu sợ hãi không thôi, cậu ngồi thừ trên giường một lúc lâu sau mới nhận biết được mình đang ở đâu, không phải là nơi ấy mà là một không gian sạch sẽ, thoải mái, trên tay có kim truyền.

Theo phản xạ cậu đưa tay rút ra.

"Tiểu Won!"

Jun Hui đi lấy nước nóng quay về, trông thấy hành động của Wonu, cậu như chú thỏ con bị dọa sợ, trốn trong góc tường, che chặt bàn tay đang truyền nước biển, mu bàn tay bị ấn mạnh đến mức máu chảy không ngừng.

"Cậu đang làm gì vậy?!!"

Jun Hui chạy vụt đến, ngăn cản hành động của Wonu.

"Tiểu ... Tiểu Hui!"

Wonu nhìn chằm chằm cậu bạn thân, không tin vào mắt mình ... thanh âm tràn đầy nghi hoặc: "Là ... Là cậu ư?" ... Hay vẫn chỉ là cơn mộng, là ảo giác của cậu.

"Ngốc quá! Không phải tớ thì là ai chứ!"

Ông trời ơi! Sao nỡ để nha đầu ngốc của cậu đến nông nỗi này. Hai viền mắt Jun Hui hoe đỏ, nước mắt tuôn rơi không ngừng. Nếu không phải cậu ta xem được đoạn clip đó trên mạng, thì chắc cậu ta mãi mãi không biết bạn thân của mình gặp chuyện lớn đến mức đó.

Wonu vẫn chưa tin được cảnh tượng trước mắt. Cậu lại thu người vào trong góc phòng. Giống như những ngày đã qua đem tất cả mọi thanh âm, mọi sự vật chặn ở bên ngoài, chỉ có như vậy mới không bị ép đến mức điên loạn.

"Tiểu Won! Cậu đừng sợ!", Jun Hui khóc lớn: "An toàn rồi, không sao rồi, cậu an toàn rồi!"

"An toàn???", Wonu lẩm bẩm, một lúc lâu sau mới chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với gương mặt đầy nước mắt của Jun Hui: "Tiểu ... Tiểu Hui ...", bàn tay cậu khẽ run, giơ lên vuốt má Jun Hui.

Khuôn mặt có hơi ấm, nước mắt nóng hôi hổi.

"Là thật ...", cậu vẫn chưa tin.

"Thật, dĩ nhiên là thật. Cậu sờ tớ một cái coi ...", Jun Hui cầm hai tay Wonu, áp sát lên mặt cậu ta, để cậu có thể cảm nhận được sự chân thật.

"Là thật ... Là thật ..."

Một lúc lâu sau mới xác định được ... Wonu ôm chầm lấy Jun Hui, ôm rất chặt, rồi khóc thét.

"Tiểu Hui ... Hui ơi ... Là thật ... là thật ..."

"Đúng ... đúng. Tất cả đều là thật ..."

Jun Hui bị ghì rất chặt, rất đau nhưng chỉ có cơn đau này mới khiến cho cậu ta an tâm, chí ít điều đó chứng minh nha đầu này vẫn còn sống, vẫn còn sức lực.

Lại dùng thêm lực ... cậu ngốc này ....

Wonu khóc lóc gần một tiếng đồng hồ, cổ họng khàn đến mức không phát ra âm thanh, trên người vẫn còn sốt. Những ngày vừa qua thể lực và tinh thần bị tiêu hao, cậu khóc đến mức người lả đi vì mệt.

...

Trong phòng bệnh Wonu, lớn hơn nhiều so với phòng bệnh thường, hai mắt Jun Hui nhìn chằm chằm Kim Mingyu. Kim Mingyu dời ghế ngồi sát giường bệnh Wonu.

Trên người Wonu đủ các loại dây gắn với các thiết bị đo đạc, phát ra những tiếng tít tít, vang lên trong không gian yên tĩnh nghe càng rõ rệt, gương mặt cậu đầy nét mệt mỏi, cho dù là đang ngủ nhưng hàng lông mày vẫn cau chặt không tài nào giãn ra được, vết thương trên mu bàn tay đã được xử lý.

"Cậu ấy ...", Jun Hui nén nỗi đau xót, nghĩ đến cảnh tượng của Wonu cả người cậu ta run lên một cái: "Cậu ấy rất sợ. Rốt cục tên khốn đó đã làm gì với cậu ấy?"

Kim Mingyu không đáp lời.

"Tại sao ả lại đối với Wonu như vậy?", cho đến ngày hôm nay, cũng không nhiều người biết được nội tình câu chuyện, trên internet chỉ lưu truyền vài hình ảnh, nhưng tất cả đã bị chặn ... Jun Hui cũng chỉ biết được thông qua mạng nên tình huống chi tiết thế nào cậu ta vẫn chưa rõ.

Ánh mắt Kim Mingyu trầm xuống, anh đưa tay nắm chặt bàn tay không bị thương của Wonu, cảm nhận hơi ấm của cậu, cảm nhận sự tồn tại của cậu. Tuy cậu rõ ràng ràng trước mắt báo cho anh biết: Cậu đã quay về, cậu đã ở bên cạnh anh, đây là sự thật.

Ý thức Wonu dần tỉnh táo, những ký ức vụn vặt, rời rạc, tốt có, xấu có, mơ hồ không nhìn rõ. Cậu không dám xác định những ký ức là thật hay giả ... Nếu như đó chỉ là giấc mộng, cậu chỉ mong nó mau tan biến.

Cậu cảm giác những ngón tay khẽ lồng vào mái tóc cậu.

Cảm giác rất quen thuộc.

Trong trí nhớ của cậu, những buổi tối, cậu nằm trên đùi anh, hai người cùng nhau xem tivi. Anh rất ghét coi phim truyền hình, anh luôn miệng đả kích mấy tình huống cẩu huyết và lời thoại sến súa. Cậu rất thích ... vừa xem phim vừa nghe anh 'bình loạn'.

Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cậu ...

"Kim ...", cậu muốn mở mắt, nhưng rất căng thẳng, không dám xác định ... "Kim Mingyu ..."

Cậu nghe bên tai mình thanh âm quen thuộc đáp lại.

"Anh đây!"

"Kim Mingyu!", ngữ khí lần này xác định thêm vài phần.


"Anh đây!"

Vẫn là hai chữ đơn giản, kiên định nắm lấy tay cậu, nắm rất chặt: Anh ở ngay bên cạnh em, cảm nhận anh đi, chỉ cần mở mắt đã có thể nhìn thấy anh.

Wonu ép mình phải mở mắt ra, tai đã nghe rõ, cảm giác nơi bàn tay cậu ... Cậu muốn chứng minh tất cả những điều này là sự thật. Mái tóc rối tung rối nùi, xem ra nhiều ngày chưa chải; sắc mặt trắng bệnh như tờ giấy, tiều tụy nhìn không ra; vành mắt thâm đen .... Thật sự anh rất không ổn ... hơn nữa ....

"Ha ha ....", Wonu không nhịn được bật cười, đưa tay sờ lên cằm anh: "A ... có râu ... rất đàn ông ... rất đẹp trai ..." Trong lòng cậu còn đang suy nghĩ không biết anh làm sao lại biến thành bộ dạng thế này rồi đây.

"Kim Mingyu khẽ hôn lên mu bàn tay cậu: "Thích không?"

Wonu nhíu mày: "Ngứa!!!"

Cậu đưa mắt nhìn quần áo trên người anh, rất nhiều nếp nhăn. Kim Mingyu lại có thể chịu đựng bộ dáng lôi thôi lếch thếch này ư?

"Vừa già lại vừa xấu ... Sao trước đây em không phát hiện ra có lúc anh xấu đến mức này nhỉ!!!"

"Xấu???", Kim Mingyu trợn tròn mắt: "Em xác định mình không dùng sai từ chứ?"

"Sặc ... Tự luyến!!!", Wonu chun mũi một cái, cong môi: "Mấy ngày nay anh không tắm à ... Đi đi ... mau mau về nhà tắm ..."

Kim Mingyu liếc nhìn Wonu, đứng dậy: "Vậy ... anh đi về tắm ... Chờ anh!". Anh cúi đầu khẽ hôn lên trán cậu, rồi quay đầu rời đi.

"Tiểu Wonu, cậu đang làm gì vậy? Chưa truyền thuốc xong sao cậu gỡ ra."

Kim Mingyu vừa mới rời khỏi, Wonu đã bật dậy, nhanh chóng rút kim tiêm trên mu bàn tay ... Jun Hui giật mình.

"Hui à ... Tớ tỉnh rồi ... Không cần truyền thuốc đâu!", Wonu nhún vai.

"Hồ đồ ... Cậu là bác sĩ à!!!" Jun Hui tức muốn nổ phổi, đang tính đưa tay ấn chuông gọi y tá.

Wonu nhanh tay hơn cậu ta một bước: "Tay tớ đau lắm ...", rồi cậu xoa xoa bụng, "Mà bụng cũng đói ... Jun Hui! Đột nhiên tớ thèm ăn cháo cua ... Cậu đi mua cho tớ đi?"

Jun Hui nhớ ra bạn mình mấy ngày qua chưa được ăn: "Ăn được hải sản chưa? Để tớ đi hỏi bác sĩ, rồi chạy đi mua cho cậu. Cậu chờ tớ!"

Chờ khi Jun Hui rời đi, Wonu thở phào nhẹ nhõm, quan sát gian phòng mình nằm, khi ánh mắt chạm đến bình chất lỏng đang treo lủng lẳng kia, cậu đột nhiên run bật lên, tiếp theo nhanh tay lấy bình thuốc xuống vào nhà vệ sinh đổ đi, rồi đem lọ không treo lại trên giá.

Nằm trên giường được một lúc, nghĩ ra điều gì đó, cậu nhấn nút gọi y tá. Không lâu sau có y tá đẩy xe thuốc vào phòng.

"Wonu! Em đến đổi thuốc cho chị"

Wonu: "Còn mấy bình?"

"Dạ ... để em coi ...", cô y tá nhìn toa thuốc, "Còn ba bình!"

"Cậu cứ để hết ở đây, lát nữa tự tôi thay!", Wonu nói.

"Chuyện này ...", cô y tá do dự: "Wonu! Cái này không đúng với quy định của bệnh viện."

"Tôi cũng học y, việc đơn giản này tôi làm được", Wonu kiên trì, thấy cô y tá còn đang chần chừ, cậu nghiêm giọng: "Nếu như cậu không đáp ứng ... vậy việc này cậu không cần làm nữa."

Wonu nhìn ra đây không phải phòng bệnh thường, cậu đành 'cáo mượn oai hùm' uy hiếp cô y tá.

Mà trước khi vào phòng bệnh cô y tá đã được thông báo bệnh nhân phòng này là rất đặc biệt, phải chăm sóc thật tốt, thêm nữa lại bị Wonu dọa: "Vậy ... vậy cũng được ... nhưng nếu bác sĩ phát hiện ... Anh Wonu phải giúp em."

"Được!"

Thành công lấy hết thuốc, chờ khi y tá bỏ đi, Wonu cũng như trước, đem toàn bộ thuốc đổ bỏ, rồi đặt bình không vào ngăn kéo, quay trở về giường nằm.

Wonu không hề biết toàn bộ hành động của cậu đều được camera ghi lại.

"Cậu ấy có phản ứng kháng cự với dược phẩm", y tá trưởng nhìn bóng người trong video: "Chuyện trước đó đã tạo dấu ấn rất nghiêm trọng, do đó những thứ như thuốc và kim châm đều rất hoảng sợ."

Kim Mingyu lặng im.

"Chờ đến khi cậu ấy hồi phục, phần trị liệu tâm lý sẽ được tiến hành sau", bác sĩ nhìn người ngồi bên cạnh: "Nhưng trước mắt cậu ấy rất ghét truyền nước biển, là cách duy nhất có thể giúp cậu ấy hồi phục nhanh chóng .... Đây là cuộc chiến đường dài ..."

Mất bao lâu mới khiến Wonu hồi phục, không ai có thể đoán trước được.

Vết thương trên cơ thể còn trông thấy, còn trong lòng ai có thể nhìn thấu.

"Ngoại trừ vết thương bên ngoài, tác dụng phụ của các loại thuốc không rõ nguồn gốc kia cần phải thời gian mới có thể tìm ra, có tiến triển tôi sẽ báo ngay cho anh biết."

Sau khi nói xong, bác sĩ rời đi, Kim Mingyu ngồi nhìn chằm chằm vào bóng người trên màn ảnh, bất động thật lâu ....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #meanie