Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4

Chỉ ngắn ngủi mười mấy tiếng đồng hồ, Tạ Khả Dần và Dụ Ngôn vốn chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường, lại trao đổi bí mật lớn nhất của người còn lại. Loại hoang đường này thật không kém gì chuyện —— mình chỉ là một người ghé tiệm mì bên đường, gặp phải người bạn cùng học mẫu giáo không nhớ tên, cậu ta thuận miệng hỏi mượn mười ngàn đồng, mình đồng ý xong ngày thứ hai cậu ta đem cái nhà trăm triệu sang tên cho mình.



Dụ Ngôn đi đến cửa đại sảnh tổ chức sinh nhật, còn nhớ đến lúc sắp lên máy bay đã hỏi Tạ Khả Dần:

"Tại sao cậu ly hôn?"

"Không thương nữa."

"Vậy tại sao cậu không công khai?"

"Mẹ hắn có bệnh ung thư, không muốn kích thích bà."

Đáp án của Tạ Khả Dần làm Dụ Ngôn trố mắt nghẹn họng, người sống trên đời sao có thể cứ dựa vào tình cảm mà quyết định được chứ. Cô nhớ tới cái đêm lập nhóm, cô gái kia ở trên sân khấu khóc bù lu bù loa, dường như đã hiểu.



Tạ Khả Dần đứng ở hành lang bệnh viện, còn nhớ đến lúc sắp lên máy bay đã hỏi Dụ Ngôn:

"Vậy tại sao cậu không công khai chuyện kết hôn?"

"Mình lại không thích anh ta."

"Vậy tại sao không nhanh chóng rời đi?"

"Hai người chúng mình vốn dây dưa lợi ích với nhau, hợp đồng quản lý kết thúc rồi tính, chuyện ở Mỹ chẳng qua là giỡn chơi thôi."

Đáp án của Dụ Ngôn thật sự đã đạp đổ suy nghĩ lý luận của Tạ Khả Dần, cô cảm thấy Dụ Ngôn hẳn là động vật không có tình cảm, à không, là thực vật. Cô cũng nhớ tới cái đêm lập nhóm, mặc kệ các chị em khóc lên khóc xuống, cô gái kia ở trên sân khấu vẫn thẳng lưng mỉm cười, cho nên câu trả lời kia cũng không phải là không phù hợp.



Tạ Khả Dần cuối cùng nói: "Fan của cậu mà biết cậu đã kết hôn, đảm bảo toán bộ đều nổ banh xác."

Dụ Ngôn cũng nhắc nhở một câu cuối cùng: "Fan cậu mê couple điện ảnh, biết chuyện ly hôn, đoán chừng cũng không tha cho cậu đâu."

Họ đều rõ, trong cái nghề này, mất đi lòng người, chính là mất đi hết thảy.

Hai người xuống xe đứng đợi cũng không ai hẹn lần sau gặp mặt, trong lòng ngầm hiểu tam quan bất đồng.



Cuối cùng, Dụ Ngôn chỉnh sửa trang phục, đẩy cửa vào tiệc sinh nhật.

Tạ Khả Dần lấy nhẫn cưới từ trong túi ra đeo lên tay, đẩy cửa vào phòng bệnh.

Người lớn tuổi gầy gò vì ốm đau trên giường bệnh nhìn thấy cô, trong mắt lấp lánh ánh sáng, trong ánh sáng còn chứa đựng quan tâm và ỷ lại, đây là xương sườn mềm của Tạ Khả Dần.

Sinh nhật Dụ Ngôn kết thúc đã quá hai giờ chiều, sân khấu và niềm yêu thích của fan chính là cuộc sống của cô, đứng trước hai điều này, thật lòng cười rất vui vẻ.



Dụ Ngôn ngồi trên xe trợ lý gọi tới, vẫy tay cười cười với nhóm fan đang đưa mình tới cửa xe.

Sau đó vỗ vỗ gương mặt cười đến cứng ngắt của mình, hỏi trợ lý: "Vé mấy giờ?" Trợ lý trả lời vì thời gian thoải mái nên tối mới bay về Bắc Kinh, nhưng có thể đổi đi. Dụ Ngôn gật đầu một cái chuẩn bị ngủ, chị tự tính đi.

Trợ lý hỏi thăm một câu: "Túi xách này là của Tạ Khả Dần? Hôm nay lúc đứng đợi, chị cầm giúp..." Dụ Ngôn mở mắt xem xét, trong tay trợ lý cầm một cái túi rửa mặt màu trắng, Dụ Ngôn đưa tay nhận lấy, trực tiếp mở ra —— bàn chải điện, đồ trang điểm, còn có áo ngủ hôm qua. Gió đi lối gió, lửa thổi đằng lửa Tạ Khả Dần, quên này quên nọ là chuyện cậu ta làm được.

"Không thì về chuyển phát cho cô ấy?" Trợ lý hỏi thăm cách xử lý lần nữa. Dụ Ngôn tính gật đầu, đột nhiên nghĩ đến chuyện Tạ Khả Dần đã chia tay Na Thùy, tối nay hẳn sẽ ở khách sạn... Ai, Dụ Ngôn thở dài: "Để em đem qua cho cậu ta, đổi vé máy bay thôi."



Lúc Dụ Ngôn đến phòng bệnh của mẹ chồng Tạ Khả Dần, cậu ta đang đưa bà đi chụp MRI, trong phòng bệnh chỉ có một y tá, Dụ Ngôn đoán là thằng nhỏ trên hot search của Tạ Khả Dần, thật sự rất giống ông chú Na Thùy của nó.

Dụ Ngôn còn mặc váy ngắn và khăn choàng từ tiệc sinh nhật, thanh nhã mà lạnh lùng đứng ở góc phòng chờ Tạ Khả Dần về.

Đứa bé kia cũng không sợ người lạ, đi tới hỏi: "Cô là ai, muốn con xưng hô thế nào?"

Dụ Ngôn nghe kiểu trò chuyện giang hồ khí thế này có chút tức cười, hỏi ngược: "Vậy con xưng hô thế nào với Tạ Khả Dần?"

Thằng nhỏ khinh thường: "Gọi thẳng tên á, nếu đúng thì con phải gọi là dì."

A. Dụ Ngôn làm bộ nhíu mày một cái, "Nhưng con nhỏ hơn người ta tận 20 tuổi, gọi thẳng tên thật không lễ phép..."

Thằng nhỏ có chút không phục khí: "Gọi thẳng tên không được, thế tên cúng cơm của Tạ Khả Dần là gì?"

Dụ Ngôn suy nghĩ một chút, đúng nha, tên cúng cơm của cậu ta là gì? Tạ Tuyết? Rất lâu rồi mình không gọi như thế nữa; Shaking? Trong nhóm ai cũng dùng, nhưng Dụ Ngôn cảm thấy không tự nhiên.

Cuối cùng, Dụ Ngôn không nhịn được, cười một chút: "Tên cúng cơm của người ta là... Hô Hô, Tạ Hô Hô."



Chờ Tạ Khả Dần đẩy người lớn tuổi trở lại phòng bệnh, phát hiện Dụ Ngôn đang đánh cờ với cháu trai của mình. Tạ Khả Dần nhận lấy đồ Dụ Ngôn đưa xong, cũng không ý tứ bảo Dụ Ngôn nhanh bắt xe đi đi, thằng nhỏ không kiên nhẫn nói với nàng: "Tạ Hô Hô chớ quấy rầy, con phải thắng cô ấy, cô ấy mới nói tên cho con biết."

Con gọi dì là cái gì? Tạ Khả Dần chống nạnh, nhìn mặt Dụ Ngôn liền biết ai giở trò quỷ.

"Con không cần thắng cậu ta, nói cho con biết —— người này tên Dụ Viên." Tạ Khả Dần tức giận.

Dụ Ngôn nhíu mày nhìn bàn cờ, cũng biết người ta nặng lòng trả thù.

Thằng nhỏ đạt được mục đích, vỗ tay khen hay, lật bàn cờ, nói với bà nội vừa nằm xuống nghỉ ngơi: "Bà nội ơi, con chán quá, con muốn ra ngoài chơi, con muốn đi Disney Land."

Tạ Khả Dần trợn trắng mắt, sao không nói muốn tới London cho bồ câu ăn luôn đi.

Trung Quốc năm ngàn năm, trong nhà có luật lệ sắt thép: Bà nội chiều cháu trai.

"Mẹ, ba giờ chiều rồi, mẹ thật sự muốn con đưa nó đi Disney? Lát nữa mẹ còn đổi thuốc nữa..." Tạ Khả Dần chưa nói xong, người lớn tuổi yếu ớt khoát tay từ chối.

Dụ Ngôn đang suy nghĩ kết hôn thật xui xẻo, kết quả người ta thích chiều con gấu nhỏ, con gấu nhỏ lại kéo tay Dụ Ngôn: "Dụ Viên, con không muốn Hô Hô đưa đi, cô đưa con đi đi."

Cái này...

Con gấu nhỏ đón nhận cơn giận ngút trời của Tạ Khả Dần và tiếng gọi của người trên giường bệnh và y tá. Nó lăn lộn khóc nháo N phút trên mặt đất mãi cho đến khi Dụ Ngôn cười khổ thỏa hiệp.

Đây không phải con nít, là Na Tra!


>>>>>

Editor: Hô Hô là một từ đồng âm (khác dấu) của Hổ Hổ trong tiếng Trung. Còn Dụ Viên đồng âm (khác dấu) với Dụ Ngôn, mang nghĩa Chè khoai môn dẻo (Taro ball, đồ ăn Đài Loan).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com