7.1
Nhân viên khách sạn đem đến một cái nhiệt kế, Tạ Khả Dần kiểm tra "Na Tra"——39.2 độ, cô nhanh chóng quyết định —— đi bệnh viện.
Đợi Tạ Khả Dần tùy tiện khoác thêm áo ngoài đồ ngủ, ôm "Na Tra" lên người mới biết lúc xem pháo hoa hôm nay, cánh tay Dụ Ngôn phải chịu lực đến thế nào.
Một giờ sau, kết quả thử máu của "Na Tra" trả lại: Bacterial infection, hypersensitivity C nghiêm trọng, cần truyền dịch. Tạ Khả Dần mang dép lê khách sạn, tay chân lúng túng ra ngoài đóng tiền thuốc, lại nghe y tá kêu ở lại trong phòng bảo "Na Tra" đang khóc nôn cần chăm sóc, Tạ Khả Dần sức cùng lực kiệt nhìn điện thoại, vậy mà giờ đây cô chỉ có thể nhớ đến Dụ Ngôn.
Dọn xong bãi nôn cạnh giường của "Na Tra", Tạ Khả Dần đứng trong góc phòng bệnh, cuối cùng lại bấm gọi một đầu số lâu rồi không liên lạc.
"Alo." Không phải giọng của Dụ Ngôn, lười biếng, như còn đang mơ màng.
Tạ Khả Dần áy náy, cũng mang theo một chút bực mình: "Tiểu Dục nhập viện."
"Đã xảy ra chuyện gì?" Thanh âm của người kia đã tỉnh táo hơn một chút.
"Hôm nay tôi đưa nó đi Disneyland, có thể chơi hơi quá sức hoặc ăn nhiều đồ nên đau bụng."
"Cô nghĩ gì vậy, hôm nay trời nóng thế này còn mang nó đi Disneyland?
Tạ Khả Dần dừng lại một chút, không muốn giải thích đến cùng là ai muốn đi làm sao mới đi Disneyland, chỉ nói một câu: "Ngày mai anh nhắn cha mẹ nó một câu, nói lời xin lỗi. Tôi sẽ chăm sóc nó, ngắt máy đây."
"Chờ chút... Tháng sau hai ta có show chung, cô biết chưa."
"Show gì?" Hiển nhiên là cô không biết.
"Show thực tế về gia đình."
Tạ Khả Dần ngược lại hít một hơi lạnh, cố gắng giữ tâm tình: "Tình trạng hiện tại của hai chúng ta mà còn đi loại show này là lừa người hay gạt mình? Vì giấu diếm mẹ anh mà tôi đã..."
"Vậy cô nói với quản lý XX chúng ta không tham gia là được, dù sao tôi cũng không vấn đề gì." Nói xong, người kia ngắt máy.
Tạ Khả Dần lòng muốn ném điện thoại đi, y tá đang cầm bình thuốc lại gọi —— cần tiêm thuốc cho "Na Tra".
Một trận ác chiến, "Na Tra" đã trải qua một lần lấy máu, kinh nghiệm càng thêm phong phú, khóc đòi mẹ đòi bà nội, lăn lộn tay đấm chân đá cả giường, hai y tá một Tạ Khả Dần vẫn không thể giữ được nó, y tá bị đạp hai cái chỉ có thể giận dữ với Tạ Khả Dần: "Người nhà như cô không giữ được cháu sao?" Tạ Khả Dần nghĩ thầm, cơn giận dữ phiền lòng trong bụng tôi chưa biết đổ lên đầu ai, cô gào rú cái gì...
Vừa lúc đó, một đôi tay ôm lấy "Na Tra" từ trong ngực Tạ Khả Dần...
Là Dụ Ngôn.
Như gặp được bình minh, "Na Tra" oa một tiếng, khóc lớn, nói Dụ Viên con không muốn tiêm, cứu con với.
So với Tạ Khả Dần và y tá đang mặt mày buồn bực, Dụ Ngôn bình tĩnh như nước, trả lời: "Vậy chúng ta đi, chẳng qua là không tốt lắm, khó chịu thì khó chịu."
"Không tốt... là sao ạ?" "Na Tra" bắt đầu do dự.
"Có thể như bà của con vậy, ngày nào cũng nằm trên giường, tiêm thuốc từ sáng tới tối... Không sao, đến lúc đó tính sau, đi thôi!"
Na Tra trở mình một cái, tránh khỏi cái ôm của Dụ Ngôn, nằm trên giường bệnh, mặt uất ức đầy nước mắt nước mũi, chậm rãi nâng cánh tay của mình lên, Dụ Ngôn đi đến bên giường, đỡ tay "Na Tra", nói với cô y tá đang nghiêng đầu trợn mắt: "Được rồi, cô tiêm đi."
...
Tạ Khả Dần đứng ngoài hành lang bệnh viện uống xong nửa bình nước, hít sâu mấy cái chuẩn bị trở về, bắt gặp Dụ Ngôn đang tìm mình.
"Ngủ rồi?"
"Ừ." Dụ Ngôn gật đầu, "Nó phát sốt sao cậu không gọi mình?"
Tạ Khả Dần muốn trả lời "Hôm nay phiền cậu nhiều rồi nên không gọi", lời bật ra ngoài lại là "Tự cậu hứa sẽ về với nó, còn muốn mình gọi cho cậu?"
Dụ Ngôn ngẩn ngơ, Tạ Khả Dần cũng ngơ ngẩn, nghĩ thêm lần nữa, muốn nói lời khách sáo hoàn hoãn không khí, há miệng ra lại thêm một câu trách cứ gay gắt hơn ——
"Mình đã nói với cậu con nít ăn đồ lạnh nhiều sẽ bệnh, sao cậu còn cho nó ăn tận ba ly kem."
"Còn nói bệnh rồi lần sau sẽ không dám ăn nữa, vì không cần chịu trách nhiệm phải không? Từ đầu đến cuối đều là chuyện của mình!"
Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Dụ Ngôn, Tạ Khả Dần ngờ rằng mình đã khổ sở đến phát điên, bản thân cũng không biết giờ mở miệng có mắng người nữa không, quyết định im lặng trở lại phòng bệnh.
Chưa từng nghĩ qua chuyện Dụ Ngôn kéo cô lại, có chút áy áy: "Đúng là trách nhiệm của mình, xin lỗi."
Ngay sau đưa cho Tạ Khả Dần túi giấy cầm theo từ khách sạn, Dụ Ngôn chỉ tay vào ba dấu giày trên váy ngủ của Tạ Khả Dần, nói: "Cậu cũng thật tình, sao lại để một đứa con nít bắt nạt đến cỡ này, đi rửa tay thay đồ đi."
Tạ Khả Dần nhìn đầu tóc rối tung, nhìn cái áo ngủ bị thằng nhỏ đạp bẩn, lại nhìn đôi dép lê dưới chân, nghĩ đến cuộc gọi đầy buồn bực kia, đột nhiên không hiểu tại sao mình lại thảm hại như vậy, rốt cuộc là tự mình tìm đến hay bị người ta ép uổng? Cô yên lặng bỏ qua lời oán giận nhận cái túi, vốn nên nhanh vào phòng vệ sinh thay đồ, giờ phút này lại bị buồn khổ dây dưa, chân tay cũng không di chuyển.
"Không sao chứ?" Dụ Ngôn khó hiểu hỏi thăm Tạ Khả Dần, cũng chỉ khiến Tạ Khả Dần ý thức được mình đang rơi nước mắt.
Tạ Khả Dần nhanh chóng gạt khóe mắt, trong miệng nói không sao, vậy mà ngay khi Dụ Ngôn ngồi xổm nhìn mình, đột nhiên nước mắt lại tuôn ra càng nhiều.
Cho dù chia cách bao nhiêu năm, Dụ Ngôn vẫn biết cách an ủi thương tổn của Châu Tử Thiến.
Nhưng bất ngờ gặp phải Tạ Khả Dần như thế này, cô có chút không biết phải làm sao.
"Gặp phải chuyện gì?" Nói thật, Dụ Ngôn không tin Tạ Khả Dần khóc lóc chỉ vì bị con nít bắt nạt.
"Không có, cậu để chính mình khóc một lát là được." Tạ Khả Dần vừa nói vừa cố gắng xoa mặt.
"Được, cậu khóc đi, mình cũng không dỗ cậu, khóc xong thì đi thay đồ." Dụ Ngôn thở dài.
Trong giây lát này, Tạ Khả Dần bỗng nhiên hiểu được tâm tình của Tăng Khả Ny trong phòng tập năm đó.
"Vậy cậu cho mình mượn vai khóc một chút."
Dụ Ngôn cứng đờ.
Tạ Khả Dần hít hít mấy hơi, nghiêng mắt Dụ Ngôn đã hóa đá, trong ánh mắt đầy vẻ trêu tức "Mình còn không biết cậu sợ cái gì sao?", rồi cầm quần áo chuẩn bị vòng qua người Dụ Ngôn mà đi, sau đó...
Tạ Khả Dần thấy được Dụ Ngôn đang do dự duỗi tay ra.
Đến lượt Tạ Khả Dần đi không được ở lại cũng không xong, ngu người tại chỗ.
Vẻn vẹn ba giây đồng hồ, cũng đủ khiến người ta xấu hổ chết đi sống lại ba mươi lần.
Mình làm mình chịu, trong chớp mắt Dụ Ngôn chuẩn bị nắm tay buông xuống, Tạ Khả Dần mở tay ôm lấy...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com