Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

05.

05.

Kỳ nghỉ đông của trường học, đây là mùa đông đầu tiên Mã Gia Kỳ trải qua ở Cẩm Trấn. Đã lâu lắm rồi anh chưa được nhìn thấy tuyết rơi, tuyết ở đây còn trắng tinh hơn so với trong thành phố, trước cửa sau hè nơi nơi đều nhuộm một màu trắng xóa. Quấn kỹ khăn quàng cổ, đeo lên găng tay dày dặn, đi ra ngoài chuẩn bị đánh một trận ném tuyết thật thống khoái.

"Hứa rồi đấy, không được ném vào đầu, anh mấy đứa còn phải thi đại học đấy." Sáu con người chia thành ba cặp, Đinh Trình Hâm lôi kéo Mã Gia Kỳ lui về sau một bước, trong tay bốn đứa em trai đều nắm chặt cầu tuyết, rõ ràng đã bàn bạc kết thành liên minh rồi.

"Chạy mau!" Trò chơi vừa bắt đầu, Đinh Trình Hâm lập tức kéo Mã Gia Kỳ xoay người chạy vào ngõ nhỏ. Bọn họ quen thuộc từng ngõ ngách nơi này, cho dù rẽ trái rẽ phải cũng không lo lạc đường.

Nhưng hình như nội bộ liên minh bên kia xuất hiện vấn đề rồi, bốn đứa tự xông vào chiến nhau tơi bời.

Đinh Trình Hâm thở phào nhẹ nhõm, bước chân dần dần thả chậm tốc độ, tiếng giày đạp lên tuyết dễ nghe một cách kỳ lạ. Mã Gia Kỳ đi hơi chậm, Đinh Trình Hâm kéo anh một phen, hai người câu được câu chăng trò chuyện.

"Mã Ca cõng tớ!" Chẳng có lý do gì, chỉ đơn giản là Mã Gia Kỳ chưa từng cõng mình, Đinh Trình Hâm lập tức nhảy lên lưng Mã Gia Kỳ.

"Cẩn thận trơn đấy." Mã Gia Kỳ thả chậm bước chân, thật ra Đinh Trình Hâm không nặng chút nào, Mã Gia Kỳ cõng người nào đó chậm rãi bước ra ngoài ngõ nhỏ.

Ánh mắt Đinh Trình Hâm dừng trên tai Mã Gia Kỳ, trên đó vẫn đang mang máy trợ thính. Cậu duỗi tay cẩn thận gỡ xuống, Mã Gia Kỳ đột nhiên dừng một bước, sau khi phản ứng lại tiếp tục tiến về phía trước.

"Mã Gia Kỳ? Mã Gia Kỳ? Mã Gia Kỳ? Nghe được không?" Đinh Trình Hâm ghé sát vào tai Mã Gia Kỳ, hết lần này đến lần khác kêu tên Mã Gia Kỳ. Nhưng một chút phản ứng Mã Gia Kỳ cũng không có, xem ra thật sự không nghe thấy gì cả.

"Mã Gia Kỳ, tớ thích cậu." Dù biết cậu ấy không thể nghe thấy mình nói, Đinh Trình Hâm vẫn hoảng loạn đeo lại máy trợ thính vào tai Mã Gia Kỳ, sau đó từ trên lưng anh nhảy xuống.

"Vừa mới nói gì đó?" Mã Gia Kỳ đưa tay điều chỉnh vị trí máy trợ thính, nhìn về phía Đinh Trình Hâm.

"Cậu nghe được tớ nói chuyện à!?"

"Tuy rằng tớ không nghe thấy gì, nhưng tớ cảm nhận được hơi thở của cậu phả lên tai tớ."

Gương mặt Đinh Trình Hâm đột nhiên vô cớ đỏ lựng, ho nhẹ một tiếng nói không có gì đâu, sau đó bước nhanh đến chỗ Nghiêm Hạo Tường và mọi người.

"Đinh Ca hai người đi đâu vậy? Bọn em còn tưởng hai người 'bỏ nhà theo trai' rồi đấy." Lưu Diệu Văn ném quả cầu tuyết ra xa, bắt chước người ta vỗ vỗ tay, trò chơi từ sáu người biến thành bốn người.

"Thì giống như 'bỏ nhà theo trai' mà." Mã Gia Kỳ tươi cười nhỏ giọng đáp lại. Anh cùng với Đinh Trình Hâm đã hưởng thụ một đoạn thời gian 'bỏ trốn' cực kỳ ngắn ngủi.

Một năm lớp 12 của Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm, bốn người còn lại mới đang lớp 11 nên không căng thẳng như vậy, thời gian tan học cũng không giống nhau, cho nên mỗi ngày cùng về nhà lại ít đi hai người.

Tống Á Hiên nói bé muốn thi vào học viện âm nhạc, như vậy thì có thể tiến càng gần đến giấc mộng minh tinh hơn rồi. Lưu Diệu Văn nói vậy thì tớ sẽ học vũ đạo, cùng nhau thi đỗ vào học viện âm nhạc. Nhóc ấy còn nói, đến lúc đó nói ra Tống Á Hiên có riêng một vị nhiếp ảnh gia nhảy cực đỉnh, nhất định đặc biệt có mặt mũi.

Hạ Tuấn Lâm theo bản năng liếc nhìn Nghiêm Hạo Tường, hình như từ trước tới giờ Nghiêm Hạo Tường chưa từng bộc lộ mình muốn đi đâu.

"Nghiêm Hạo Tường, cậu muốn thi vào đại học nào?"

"À? Cậu đi đâu, tớ theo đó." Chỉ có một câu ngắn gọn nhưng lại tiếp cho Hạ Tuấn Lâm nguồn sức mạnh to lớn vô hạn. Mặc kệ là đi đến nơi đâu, Nghiêm Hạo Tường chắc chắn sẽ ở bên cạnh cậu.

"Nếu không tụi mình cùng tới một thành phố đi, như vậy vẫn có thể tiếp tục cùng nhau chơi đùa." Thật ra việc Trương Chân Nguyên rời đi như một đòn đả kích mạnh mẽ đánh lên bọn họ, bởi vì ngay từ khi bắt đầu, không ai nghĩ sẽ có người rời đi trước một bước. Lúc đầu còn thường xuyên nhắn tin qua lại, nhưng bây giờ Trương Chân Nguyên bận học tập thi đại học, bọn họ cũng ít liên lạc hẳn đi.

"Được thôi, nếu như có cơ hội." Bọn họ không phải là đứa trẻ con nữa, hẳn ai cũng hiểu rõ sáu bảy con người đều đến cùng một thành phố, tỷ lệ này nhỏ vô cùng.

Mỗi ngày, bọn họ vẫn như cũ tới lui qua lại trong Cẩm Trấn, sữa bò trong tiệm sữa mới kia cũng khá ngon, bánh ngọt nhà bà nội Mã cũng được ăn miễn phí thật nhiều rồi. Mùa hè đi rồi lại về, Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ cuối cùng cũng tốt nghiệp.

Ngày công bố thành tích, Đinh Trình Hâm toát mồ hôi căng thẳng không chịu nổi, cậu sợ điểm số của mình cách biệt quá lớn với Mã Gia Kỳ, như vậy sẽ không thể cùng học một trường đại học. Thật ra đi chỗ nào cũng không sao cả, chỉ cần cùng nhau là được.

"Giống nhau!" Khi nhìn thấy điểm số như nhau, Đinh Trình Hâm thiếu chút nữa nhảy cẫng lên. Cậu vội vã ôm chặt cổ Mã Gia Kỳ, thật sự quá may mắn rồi, hai người bọn họ có thể học cùng một trường đại học.

"Mã Gia Kỳ, không ai có thể tách chúng ta ra được nữa." Đinh Trình Hâm gắt gao ghì chặt anh, giống như nỗ lực mấy năm nay đã gặt hái được kết quả. Bọn họ có thể chọn một ngôi trường thích hợp, sau đó cùng nhau tới một thành phố mới mở ra cuộc sống mới.

Mấy đứa em trai cũng vui mừng thay hai người. Nhưng ngày đó khi hai người rời Cẩm Trấn, Tống Á Hiên vẫn khóc không ngớt, em ấy vốn dĩ là một người thiên về cảm tính, không thể chịu được cảnh chia lìa.

"Khóc gì chứ, em phải nỗ lực học tập thật tốt, hoàn thành ước mơ của em." Đinh Trình Hâm nhẹ nhàng xoa đầu Tống Á Hiên, cậu em trai mấy năm trước còn thấp hơn mình, bây giờ đã cao hơn cả mình rồi, chỉ một năm nữa thôi là tròn 18.

"Cố gắng học tập nhé, đại minh tinh của tương lai." Tựa như ước mơ này đã không còn của riêng một mình Tống Á Hiên, là ước mơ của chung bảy người bọn họ. Điều bọn họ hy vọng chính là mỗi người đều tỏa sáng lấp lánh trong thế giới của riêng mình.

Mỗi ngày sau đó, Tống Á Hiên đều chăm chỉ luyện hát. Lưu Diệu Văn vừa học vũ đạo vừa giúp Tống Á Hiên sửa sang lại tài liệu học tập. Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường cùng đặt mục tiêu ở đại học A, hai người muốn cùng nhau đi xem xem.

"Tống Á Hiên, về sau thành danh rồi, liệu có quên bọn tớ hay không?" Bốn người song song nằm trên sân thượng lúc nửa đêm. Ngôi sao rất sáng, ánh trăng cũng vậy, hình như mùa hè lại sắp quay về rồi.

"Không đâu, Tống Á Hiên vẫn luôn là Tống Á Hiên." Tống Á Hiên khép hờ đôi mặt, cảm thụ cơn gió mát mẻ nhẹ nhàng phe phẩy trên gương mặt.

Lưu Diệu Văn quay đầu ngắm nhìn sườn mặt Tống Á Hiên, vươn tay nắm chặt tay bé, Tống Á Hiên không né tránh, mười ngón tay gắt gao đan vào nhau, gương mặt không tự giác lộ ra dáng vẻ tươi cười.

"Hy vọng chúng ta sẽ trở thành những người trưởng thành càng tốt hơn nữa." Hạ Tuấn Lâm xê dịch đầu về bên trái, gối lên cánh tay Nghiêm Hạo Tường.

Bọn họ nhất định sẽ trở thành những người trưởng thành tốt nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com