Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương một

*Người câm không bẩm sinh thiếu gia giàu có Bo x Bẩm sinh khiếm thính shipper Tán

*HE

*Lấy cảm hứng từ phim ngắn "Mua Tai"

*

"Có những lời em không thể nói ra được, anh cũng không thể nghe được, nhưng em nghĩ anh đều hiểu hết, anh nhất định cũng hiểu được đáp án của em."

01

"Vẫn lấy loại cơm tám đồng nhé. Cảm ơn ông chủ."

Khó khăn lắm mới tìm được thời gian nghỉ ngơi sau công việc bận rộn, Tiêu Chiến vội vã đẩy kính bảo hộ trên mũ lên, gấp gáp đỡ lấy hộp cơm vừa mua xong vẫn còn nóng hổi trong lòng bàn tay, lại bẻ đôi đũa gỗ ra, tống vào miệng món cơm cháy cứng ngắc mà người bán hàng ven đường nấu. Anh vừa ăn ngấu nghiến, lại vừa bị gió đông lạnh lẽo thổi đến mức ngạt mũi, nhưng cũng chẳng rảnh rỗi mà để ý đến, chỉ tiếp tục ăn, rồi lại vội đặt điện thoại lên giá đỡ, kết nối video đến tận nhà bà ngoại ở quê.

"Chú Lý, làm phiền chú rồi chú Lý, chú giúp cháu đưa điện thoại cho bà ngoại với." Tiêu Chiến nhai cơm trong miệng gần như nói không rõ, lại lễ phép nhờ vả chú Lý cũng đã lớn tuổi trong màn hình. Anh nhìn thấy khung cảnh mái hiên dột nát biến thành gương mặt người già nhăn nheo, dáng vẻ quen thuộc với mình dần hiện lên trong màn hình mơ hồ.

Chú Lý chậm chạp đưa điện thoại cho người bà gương mặt đầy nếp nhăn của anh, môi bà mấp máy, chỉ vào màn hình nhỏ giọng nói, nhưng ở bên Tiêu Chiến lại chẳng nghe rõ lắm, đại khái là tín hiệu không tốt, cũng có thể là do bà ngoại nói không rõ nữa.

Nhưng Tiêu Chiến vẫn cười híp mắt, hai má đều nhét đầy cơm, ăn đến mức dính cả lên mặt nhưng lại vẫn cười vô cùng vui vẻ. Anh giơ tay lên vẫy vẫy hai cái với bà ngoại trong màn hình, nói giọng địa phương Trùng Khánh khàn khàn lại mềm mại, thật ra còn nâng giọng rất lớn: "Bà ngoại, có nhớ con không! Vẫy tay nào, bà ngoại."

Bà ngoại ở đầu bên kia cũng cười híp mắt, tiếng cười khanh khách, bởi vì mạng không tốt còn kèm theo cả mấy tiếng giật giật.

"Bà lão này, cười lên là không nhìn thấy mắt luôn rồi đó." Chóp mũi Tiêu Chiến hơi chua, từng chữ mơ hồ, còn mang theo cả giọng mũi nghèn nghẹn, "Con nói này, bà lão người đó, cười rồi mọi người đều biết bà không có răng, là một bà lão không có răng!"

Bà ngoại trong màn hình vẫn cười rất vui vẻ, tựa hồ như chỉ cần nghe thấy giọng anh là đã mãn nguyện lắm rồi. Nhưng bà vẫn không nói gì như cũ, chỉ nhìn anh thôi, ánh mắt dịu dàng, chẳng nói một lời.

"Bà ngoại, bà xem con làm gì này, bây giờ bà ấy, chỉ cần đợi con tích góp tiền đến cuối năm, sẽ mua cho bà máy trợ thính." Tiêu Chiến mím môi, cố kìm nén nước mắt, vội vàng xúc một miếng cơm, xong liền tháo mũ bảo hiểm xuống, xoay đầu cho bà ngoại xem cái máy trợ thính màu đen nho nhỏ trên tai, "Chính là cái này này, đợi con gom đủ tiền sẽ mua cho bà, đến lúc đó bà ngoại có thể nghe được rồi. Bà ngoại, bà có nghe thấy con nói không?"

Bà ngoại ngẩn ngơ gật đầu hai cái, lại cười hai tiếng, nếp nhăn trên mặt đều hiện rõ lên.

Chóp mũi Tiêu Chiến khó chịu đến mức đỏ lên, lại vẫn nhớ rằng lúc gọi video cho bà ngoại không thể khóc được, anh vội dùng áo quệt qua mắt, lại ngây ngô mà cười toe toét: "Bà ngoại, vậy con phải đi làm việc đây nhé, nào, vẫy vẫy tay, nói tạm biệt con nào, bà ngoại, vẫy vẫy tay."

Bà ngoại ở bên kia chẳng biết có nghe được không hay chỉ làm theo động tác của anh, nhưng cũng vẫn nâng tay lên vẫy lại, khuôn miệng chẳng có răng hé mở rồi lại đóng, cuối cùng mới phát ra một tiếng không quá rõ ràng, "Tạm biệt."

Tiêu Chiến suýt chút nữa không khống chế được nước mắt, vội quay đầu đi dùng tay quệt lung tung hai cái.

"Vậy tạm biệt nhé, bà ngoại, phải ăn cơm cho đủ, ngủ đủ, chăm sóc cho chính mình thật tốt nhé!" Tiêu Chiến lau nước mắt xong vội dặn dò hai tiếng, lúc này khó khăn lắm mới hồi phục tinh thần dùng giọng phổ thông nói xin lỗi với chú Lý, "Chú Lý, xin lỗi xin lỗi... Lại làm phiền chú rồi, cháu với bà ngoại nói xong rồi ạ, chú có thể tắt được rồi."

Chú Lý chỉ lộ ra nửa gương mặt, gật gật đầu, rất nhanh sau đó điện thoại đã truyền đến một tiếng thật dài thông báo video đã kết thúc. Tiêu Chiến thấy màn hình di động trở về giao diện wechat, nhất thời không kìm được, khoé mắt đỏ hồng ngồi ở ven đường, vội vàng nhét mấy thìa cơm còn lại vào trong miệng, lấp đầy cả khoảng trống bên trong.

Anh nhai liền mấy miếng, cơm hộp quen thuộc, vẫn là khó ăn đến mức khó mà nuốt xuống, nhưng anh cũng chẳng có tiền để mua loại cơm hộp ngon hơn, cuộc sống như thế này cũng chỉ có thể vừa cầm cự vừa chắp vá thôi.

Tiêu Chiến dùng tay áo đồng phục bẩn hề hề lau đi nước đọng trên khoé mắt, hít vào một hơi rồi nhẹ nhàng thở ra, muốn đè nén cảm xúc nặng nề xuống.

Nhưng cuối cùng anh vẫn thất bại, giọt nước mắt lớn như hạt đậu men theo hốc mắt rơi xuống, rơi vào hộp cơm chẳng còn lại bao nhiêu, cũng chẳng thể hoà vào làm hạt cơm mềm dẻo. Tiêu Chiến lại vôị giơ tay lên lau, lau xong thì ăn nốt canh thừa, lại trộn lẫn với cả mùi vị chua xót, trở nên càng khó ăn hơn.

Cảm xúc của anh lập tức lại dâng lên, mím môi không nhịn nổi nước mắt, giơ tay che mặt, bả vai khe khẽ run rẩy, nhè nhẹ nức nở.

"Bà lão không có răng này... Bà già đi nhanh quá, cho con thêm chút thời gian nữa có được không, chờ con mua được máy trợ thính... Con sẽ, con sẽ để bà nghe được cả thế giới..." Tiêu Chiến vừa khóc vừa nhỏ giọng nỉ non, anh mím chặt môi, cái mũi mềm mại cũng vì khóc mà nhăn lại, nhìn cực kỳ đáng thương.

Một nháy mắt sau đó, dường như có ai nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai anh, anh theo bản năng giật mình, cuộn tròn người, vội ngửa đầu nhìn lên người con trai đang vươn tay lại gần.

Người con trai kia nhuộm một đầu tóc vàng kim nhạt, ánh mắt lanh lợi nhưng không quá sắc bén, nhìn có vẻ còn rất nhỏ. Trong tay thiếu niên kia cầm một tờ giấy hơi mỏng, không chút ghét bỏ mà nhìn Tiêu Chiến khóc đến nước mắt nước mũi đầy mặt. Dáng vẻ cậu nghiêm túc đưa khăn giấy qua, ý bảo anh cầm lấy.

Tiêu Chiến rơi nước mắt ngẩn người, anh ngơ ngơ sụt sịt mũi, ngẩng đầu nhìn cậu, lại cúi đầu nhìn nhìn khăn giấy, cả người đều có vẻ rất lúng túng.

Người con trai có hơi khó xử, nhấp môi nhưng không nói lời nào. Cậu do dự một lát, vẫn nhẹ nhàng kéo bàn tay vừa mới lau nước mắt của Tiêu Chiến ra, dịu dàng mở năm ngón tay Tiêu Chiến ra, dùng đầu ngón tay mình tỉ mỉ viết vào lòng bàn tay anh mấy chữ.

"Cho anh đấy, đừng khóc nữa."

Tiêu Chiến trợn tròn mắt, ngẩn người hai giây sau mới vội không ngừng cảm ơn. Anh nhận lấy khăn mà đối phương đưa cho, có hơi ngượng ngùng mà nhẹ nhàng lau hốc mắt đỏ lên, lại quệt đi nước mũi vừa vì lạnh vừa vì khóc. Đến lúc này mới cẩn thận quay đầu nhìn chàng trai ngồi bên cạnh mình.

Nhìn cả người cậu đều sạch sẽ tinh khôi, dáng vẻ rất tinh tế, rất xinh đẹp, mũi rất cao, thân hình cũng có vẻ gầy, áo len trắng trên người cậu cùng với quần jeans dưới chân đều có vẻ khá rộng.

Mái tóc vàng kim hơi cong, buông thẳng bên tai, rất hợp với màu da cậu, rất trắng, rất đẹp.

Tiêu Chiến nhìn thấy thất thần, một lúc lâu sau mới sụt sịt mũi, cố gắng ổn định âm thanh của mình, dùng tiếng phổ thông có chút hàm hồ mà hỏi: "Xin, xin lỗi... Hỏi một chuyện hơi thiếu lịch sự một chút, có phải em... Có phải em không nói được không...?"

Người con trai nghe vậy liền nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt hơi rũ xuống, một lát sau nhẹ nhàng gật gật đầu.

"Vậy, vậy thì trùng hợp quá... ha ha..." Tiêu Chiến cắn cắn khoé môi, cố gắng cười làm nóng không khí, "Tôi tháo máy trợ thính xuống cũng chẳng nghe được rồi, tôi phải đeo nó, nghe... à, nghe tiếng của mình... cũng không rõ lắm..."

Chàng trai quay đầu sang, lại gật đầu hai cái, sau đó đưa tay ra khua tay múa chân: Tôi biết.

Cậu do dự một lát, lời muốn nói dài quá, không có cách nào đành phải lấy điện thoại ra, nhanh chóng gõ một hàng chữ đưa cho Tiêu Chiến xem.

Cậu nói: Xin lỗi, vừa rồi lỡ nghe thấy anh gọi điện thoại với bà ngoại.

"...Ầy, không sao không sao!" - Tiêu Chiến vội vàng lắc lắc tay, chỉ sợ cậu vì thế mà tự trách - "Là do tôi nghe không rõ mình nói gì, thế nên nói to quá. Làm phiền đến mọi người rồi, tôi phải xin lỗi mới đúng!"

Người con trai lại đánh chữ nói: Không sao đâu.

Tiêu Chiến đọc được lời cậu nói, cuối cùng chân mày cũng giãn ra, cười khan hai tiếng.

Vừa lúc điện thoại truyền ra âm thanh nhắc nhở có đơn đặt hàng mới, anh ngẩn ra, vội vàng sốt ruột xoay người cầm mũ để bên cạnh đội lên, lại áp tay trước mặt, khom người hơi có ý xin lỗi thấp giọng nói với cậu: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi phải vội đi làm trước, không thể nói chuyện tiếp với em nữa! Lần sau có duyên thì nói tiếp, chúng ta tạm biệt vậy, bai bai trước nhé!"

Người con trai nghe vậy, ngoan ngoãn ngẩng đầu nhìn anh, lại khe khẽ gật gật đầu.

Rồi cậu lại viết lên điện thoại, nói: Tôi tên là Vương Nhất Bác.

Lúc cuối cùng xoay người lên xe, Tiêu Chiến thoáng nhìn thấy ba chữ này, tức khắc vui vẻ ra mặt. Anh dùng tay chỉ chính mình, mở miệng cố gắng nói ra âm cho chuẩn: "Tiêu, Chiến."

"Tôi tên là... Tiêu Chiến!"

Bà ngoại, hình như ở giữa thành phố Bắc Kinh vừa xa lạ lại lạnh nhạt này, con đã quen được một người bạn mới rồi. Bà ngoại, bà có nghe thấy không?

Con có bạn mới rồi, bà ngoại ơi.

TBC.
_____________________

Các bạn hãy cmt và bình chọn nhiệt tình để giúp chúng mình có thêm động lực nhaaaa ^^ Yêu cạ nhà 🙆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com