Chương năm
May mắn là việc đêm nay ngủ lại cũng chưa hẳn đến mức làm Tiêu Chiến sợ hãi lắm, không xảy ra chuyện kiểu như phòng ngủ bé quá nên phải ngủ cùng nhau như trong mấy bộ phim chiếu lúc 8 giờ. Nhà của Vương Nhất Bác cũng đủ lớn, ngày thường để lại một căn phòng trống cho khách, bên trong rất sạch sẽ. Xem ra thỉnh thoảng Vương Nhất Bác cũng sẽ dọn dẹp một chút. Vì thế may mà có căn phòng này, Tiêu Chiến còn được một chút tự do.
Căn phòng thế này là đủ cho một mình Tiêu Chiến ngủ rồi.
Hoặc chi bằng nói, một căn phòng thế này, cũng đã lớn hơn cả căn hộ rẻ tiền mà anh thuê rồi..
Tiêu Chiến tắm rửa, rửa mặt, còn có áo ngủ đều là mượn đồ trong nhà Vương Nhất Bác. Tuy rằng anh không biết vì sao Vương Nhất Bác lại có nhiều đồ mới như thế nhưng anh cũng không tiện mở miệng hỏi, cũng chỉ có thể nhanh chóng tắm rửa xong trước ánh mắt sáng lấp lánh của Vương Nhất Bác, một hồi lại ngoan ngoãn lau tóc, đánh răng rửa mặt sạch sẽ. Tất cả mọi việc đều làm xong, lúc này anh mới chậm rãi đi về phía căn phòng cho khách rộng rãi kia.
Tiêu Chiến ngoan ngoãn nằm xuống, đem thân mình cuộn trên đệm giường mềm mại, chóp mũi hơi nhăn lại, cầm lấy điện thoại mở wechat ra. Lý thúc ở bên kia vừa vặn gửi cho anh mấy tấm ảnh chụp bà ngoại, Tiêu Chiến còn chưa hoàn hồn, vội vã liếc nhìn, liền bỗng nhiên hốc mắt hơi cay, không chịu nổi mà vùi mặt vào trong chăn, không dám nhìn nhiều nữa.
Người ở bên cạnh cùng anh trưởng thành, thật sự đã già rồi.
Mái tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn, đến răng cũng không còn nữa, khi cười rộ lên đôi mắt sẽ híp lại, không nhìn thấy rõ. Bà thật sự đã già rồi, sức khoẻ cũng kém đi, lại vẫn lo cho Tiêu Chiến như cũ, chỉ sợ đứa nhỏ ấy sống cuộc sống quá mức kham khổ.
Tiêu Chiến nghĩ đến đây, không nhịn được hơi rũ mắt, hơi nước mông lung bao phủ, nghẹn ngào đến khó chịu, lại chẳng phát ra tiếng động gì.
Anh thật sự nhớ nhà, nhớ bà ngoại, nhưng hiện tại anh thật sự chẳng có cách nào trở về được.
Nếu như anh bất lực mà trở về vậy cả một đường phiêu bạt liều mạng như thế lại có ích gì chứ?
Anh không muốn để người khác nhìn thấy chính mình như thế, đặc biệt là người anh kính trọng mang ơn cả đời, người thân duy nhất của anh.
...
Tiêu Chiến vẫn luôn nghĩ về nhiều chuyện, tâm tình phức tạp liên miên đột nhiên bị gián đoạn bởi tiếng ho trầm thấp đứt đoạn của Vương Nhất Bác ở bên ngoài. Anh đổi mồ hôi, bị kéo ngược về hiện thực mang theo âm thanh nhẹ nhẹ ấy, ngẩn ngơ nhìn điện thoại, lại nhìn lên trần nhà trắng như tuyết.
Tiêu Chiến hơi trợn tròn mắt, sờ sờ lỗ tai. Đây quả thực là âm thanh mà anh nghe được sau khi bỏ máy trợ thính, liền hoảng loạn đứng dậy mở cửa đi ra ngoài, ngay cả máy trợ thính đặt trên đầu giường cũng không nhớ phải mang đi theo.
Dù gì... âm thanh mà anh có thể nghe được trong tình huống này, phải nghiêm trọng đến mức nào?
Sau khi Tiêu Chiến chạy ra, lại do dự dừng bước ở trước của phòng Vương Nhất Bác, tay hơi nâng lên, do dự muốn gõ lại không gõ. Anh mím môi, rối rắm hồi lâu, vẫn là nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa gỗ hơi mỏng hai cái, sau đó mới đẩy cửa ra.
Vương Nhất Bác ở bên trong đã ho đến mức run rẩy mơ hồ, cậu ngẩng đầu lên nhìn anh, bên khoé môi còn dính một sợi đỏ tia như máu. Tiêu Chiến kinh ngạc, anh chạy tới, chân tay luống cuống muốn làm gì đó, nhưng bởi vì quá căng thẳng, tay run run nửa ngày cũng không biết phải làm gì.
Ngược lại là Vương Nhất Bác vỗ nhẹ mu bàn tay anh trấn an, nhưng chẳng trấn an được gì mấy, nháy mắt tiếp theo cậu đã lại che môi ho mạnh hai tiếng, máu rơi trong lòng tay càng nhiều, theo chỉ tay lăn xuống dưới, rơi trên mặt đất trở thành những đoá hoa máu nho nhỏ.
Người con trai tựa như cực kỳ đau đớn, sắc mặt trắng bệch, môi bị máu tươi nhuộm hồng, cả người đều cứng đờ, không dám động đậy gì.
"Nhất... Nhất Bác?" Tiêu Chiến thấy vậy hoàn toàn luống cuống. Anh nhìn khắp xung quanh, lúc này mới chạy đến bên cạnh lấy khăn giấy cho cậu, lại trơ mắt nhìn người con trai gầy gò với đôi mắt đan phượng xinh đẹp kia an tĩnh mà lau đi vết máu... Tiêu Chiến bỗng nhiên cảm giác hô hấp có chút khó khăn, trong lòng dường như co rút đau đớn, "Em... sao lại, sao lại thế này...?"
Anh không đeo máy trợ thính, nói chuyện có chút không rõ, không nói được âm điệu chuẩn xác, nhưng Tiêu Chiến vẫn tận lực cố gắng phát âm, muốn Vương Nhất Bác nghe hiểu lời anh nói.
Vương Nhất Bác lắc đầu, ngước mắt nhìn anh, khoé môi còn sót lại một chút đỏ sẫm cực kỳ chói mắt.
Cậu do dự một lát, nhẹ nhàng khoa tay múa chân trong không khí ba chữ: Bị bệnh rồi.
Tiêu Chiếp nhấp nhấp miệng, bỗng nhiên cũng im lặng như mất tiếng. Anh nhìn Vương Nhất Bác tìm được điện thoại, viết từng câu từng chữ không thể nói ra vào trong ghi nhớ: Giống như tai của anh, giọng nói của tôi cũng bị bệnh.
Tiêu Chiến đột nhiên cúi đầu càng thấp.
Đây là lần đầu tiên có người nói với anh, tai của anh không phải là tàn tật mà chỉ là bị bệnh nặng thôi, phảng phất như thể vẫn còn có cơ hội khoẻ lại.
Tiêu Chiến nhìn nhìn Vương Nhất Bác, cẩn thận đi về phía phòng khách ở đối diện, lấy máy trợ thính vừa rồi tháo ra lại đeo lên. Đợi anh chắc chắn mình đã có thể nghe rõ mới hít thở thật sâu rồi chậm rãi thở ra, lấy hết can đảm trở lại phòng Vương Nhất Bác, nghiêm túc mở miệng nói với đối phương: "Chúng ta có thể nói chuyện về việc bị bệnh một chút không?"
Vương Nhất Bác ngẩn ra, tựa hồ như đã lâu lắm rồi không nghe được có ai hỏi cậu chuyện này. Nhưng cậu chẳng do dự gì, liền nhẹ nhàng gật đầu, xem như đồng ý với đề nghị của Tiêu Chiến.
Cậu tìm một góc trong phòng, trải lớp thảm mềm mại lên, sau đó mới gọi Tiêu Chiến đến ngồi. Vương Nhất Bác lại lấy máy tính mình không thường dùng ra làm công cụ giao tiếp, cũng tiện cho Tiêu Chiến nhìn thấy chữ mà cậu gõ.
Sau khi Tiêu Chiến ngồi xuống, liền hỏi cậu trước: "Giọng nói của em là sau này mới gặp chuyện sao? Dây thanh quản của em có vấn đề, có phải là vẫn hồi phục được không?"
Vương Nhất Bác rũ mắt, ngón tay gõ phím không nhanh không chậm: Là vì bị thương do tai nạn xe và bị kích thích tinh thần nên mới mất tiếng. Khi nào dây thanh quản và đại não cùng cho phép thì tôi sẽ nói chuyện được.
Tiêu Chiến bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là như vậy... Tôi thì khá thảm. Tai của tôi là bẩm sinh, do di truyền và gen khuyết tật, là từ thế hệ trước của bố tôi truyền lại. Tôi càng lớn thì nó càng nghiêm trọng."
Vương Nhất Bác suy tư một chút, viết: Đeo máy trợ thính cũng có khả năng không nghe rõ ư?
"Thật ra vẫn được, nhưng có thể là do cái của tôi cũ quá, lúc rõ lúc không, nhưng cơ bản là không ảnh hướng đến sinh hoạt. Tôi cũng không tính đến chuyện đổi cái khác..." Tiêu Chiến cười khổ gãi gãi mũi, giọng nói có hơi nặng: "Hiện tại tôi vẫn muốn tích góp tiền mua cho bà ngoại một cái... Bà cũng sắp hoàn toàn không nghe được rồi."
Vương Nhất Bác nhíu mi, tiếp tục viết: Cũ lắm rồi à?
"Đúng vậy, từ lúc tôi mười mấy tuổi đã dùng đến tận bây giờ." Tiêu Chiến bẻ ngón tay đếm đếm, giọng nói có hơi bất đắc dĩ, "Giờ tôi đã 24 rồi."
Đại khái là có suy nghĩ gì trong lòng, Vương Nhất Bác cười nhạt, lại gõ chữ: Vậy anh là anh lớn, tôi mới 18 tuổi.
Tiêu Chiến đọc từng câu từng chữ mà Vương Nhất Bác gõ. Tiêu Chiến đọc từng câu từng chữ xong tức khắc như thể hấp hối bật dậy: "Cái gì??? Em mới 18 tuổi???"
Vương Nhất Bác thấy anh phản ứng mạnh như vậy, chỉ có thể vô tội trợn tròn mắt, thành thật mà gật đầu.
Tiêu Chiến thoáng chốc ngẩn ngơ: "Tôi cảm thấy mình già rồi, bị thời đại vứt bỏ rồi..."
Vương Nhất Bác cười cười không phát ra tiếng, đầu ngón tay nhẹ gõ bàn phím: Không có, anh vẫn rất trẻ, cũng rất kiên cường. Nhỏ như vậy đã có thể chấp nhận được chướng ngại về tai của mình. Không giống như em, bởi vì giọng nói mà khổ sổ đến 4, 5 năm.
"Thật ra tôi cũng không muốn chấp nhận đâu, nhưng người cứ như vậy, tôi làm gì còn cách nào khác." - Tiêu Chiến thở dài, giữa mày hơi hơi nhăn lại, nhưng sau một lúc lâu anh lại cười - "Vương Nhất Bác, em phải cố mà tốt lên nhé! Có thể nói chuyện là một chuyện đặc biệt, cực kỳ tốt, tôi cảm giác mỗi ngày ríu rít đều không đủ. Bởi vì có thể nghe được chính mình nói chuyện, nghe được người khác nói chuyện, không giống như trước kia... Cho nên tôi luôn cảm thấy có âm thanh, nghe được âm thanh, thật sự thật sự... Là một việc rất hạnh phúc."
Vương Nhất Bác nghe vậy, đầu ngón tay hơi dừng lại. Lòng bàn tay lướt trên bàn phím thật lâu, mới chậm rãi gõ tiếp: Tôi hiểu, có thể nghe anh nói, nói chuyện cùng anh, tôi cũng rất vui.
Có một người để cùng chia sẻ những bí mật này, cũng tốt lắm.
TBC.
________________
Hai bạn nhỏ gặp được nhau thật tốt
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com