Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 2

Đóng cửa lại, Đạp Tiên Quân một thân mùi rượu nằm ngả trên sạp, lưu luyến hít sâu một hơi, tựa như vẫn còn có thể ngửi được khí tức của người đó. Hắn nhớ tới người đó từng cuộn tròn ngủ trên chiếc giường chất đầy giũa dao linh kiện này, hắn nhớ tới hai người đã từng ở đây liều chết triền miên, mà bây giờ thứ để lại cho hắn chỉ là một nơi cô tịch lạnh lẽo.

"Vãn Ninh..." Đạp Tiên Quân vùi mặt vào trong chăn, thấp giọng si mê lẩm bẩm "Sư tôn... Vãn Ninh... Vãn Ninh..."

Đạp Tiên Quân nhắm mắt, trong mộng muôn màu kỳ lạ. Lúc Sở Vãn Ninh mới chết, hắn rất sợ ngủ, sợ những cảnh tượng đó trong mơ, sợ những mộng cảnh đó khiến hắn đau đến ngạt thở, hận đến ngạt thở. Nhưng sau đó hắn lại muốn trầm luân trong mộng cảnh không mong tỉnh lại. Bởi vì hắn biết trong mộng còn có y, y sống động, bất kể mộng cảnh thế nào, cuối cùng cũng có lúc giật mình tỉnh giấc. Ác mộng đáng sợ thật sự chính là hiện thực, mở mắt ra trừ một nắm mảnh cây khô héo đó, hắn không còn gì cả. Đây chính là một cơn ác mộng vĩnh viễn không bao giờ tỉnh, không ngừng không nghỉ.

"Mặc Nhiên"

Đạp Tiên Quân trong mộng phát hiện chính hắn đang quỳ dưới đài thiện ác, hắn nghe được giọng nói trong trẻo của y, đưa mắt nhìn tới, gần như si mê mà nhìn vị nam tử áo trắng đứng trước mặt, y mắt phượng khẽ nhướn, đáy mắt thanh lãnh, giơ lên Thiên Vấn quất một roi xuống mặt hắn. Mặc Nhiên trong mộng cảm thấy trên mặt cay nóng phát đau, nhưng vẫn không chớp mắt nhìn chăm chú người đó như cũ, dẫu cho một roi tới vung xuống mắt hắn.

Mặc Nhiên bị đánh nghiêng một bên, con mắt chảy máu, nhưng hắn vẫn không chuyển ánh mắt, nhìn nam tử lạnh như sương trước mặt, khẽ giọng lẩm bẩm: "Sư tôn... Sư tôn..."

Cảnh tượng thay đổi, Mặc Nhiên đứng ở trên cao, một thân hoa phục đen, mũ miện chín tua ngọc rủ xuống, phía sau là đại quân cờ Trân Lung đông nghịt. Trước mặt vẫn là nam tử áo trắng tuấn lạnh đó như cũ, đại khai sát giới nhuộm ban ngày một sắc đỏ tươi, người trước mặt liều chết chống lại trăm vạn quân cờ, vũ khí từ Thiên Vấn đến Cửu Ca, từ Cửu Ca sang Hoài Sa.

Bất Quy và Hoài Sa ở giữa không trung không ngừng vung đánh, ánh lửa hỗn loạn, đất trời đổi sắc. Hắn thấy trong mắt người đó là sự quyết tuyệt và đau đớn vô tận. Linh quang vàng sáng của người đó cuối cùng cũng tối đi, kiệt quệ đến ngụm máu cuối cùng, mặc kệ linh hạch vỡ nát vẫn muốn phá hủy vô số quân trắng quân đen của hắn. Mặc Nhiên trong mộng không động, mắt trừng lớn nhìn nam tử một thân đầy máu ngã xuống bụi trần, hắn bỗng nhiên cảm thấy đau âm ỉ, đau như trái tim bị róc thịt vậy.

Cảnh tượng lại chuyển đổi, hắn mơ đến trong lương đình của Hồng Liên Thủy Tạ, nam tử áo trắng lẻ loi ngồi gảy cổ cầm, tiếng đàn xa xăm, sương tuyết cao nhã, đẹp đến mức không thể phân biệt. Hắn đè nam tử áo trắng lên bàn đá, hung hăng xâm phạm, thô bạo mà chiếm hữu. Hắn thấy ngón tay người ấy bấu chặt vào bàn đá, mười ngón tay chảy xuống vài vết máu uốn khúc, mắt phượng không hề rơi lệ, chỉ có bi thương cùng tuyệt vọng nhìn không thấy đáy, hắn nghe thấy y nói: "Đau quá... Mặc Nhiên, vì sao ngươi không giết ta đi..."

Không, bổn tọa sẽ không giết ngươi đâu.

Mặc Nhiên ủng mười ngón tay run rẩy đó vào trong lòng bàn tay, hắn ôm chặt cơ thể lạnh lẽo dưới thân vào lồng ngực ấm nóng của mình. Hắn đột nhiên không muốn thấy người đó bị thương bị lạnh nữa. Đó là ngọn lửa cuối cùng thuộc về hắn trên thế gian này, là tất cả mối hận, toàn bộ si mê, hết thảy điên cuồng của hắn.

"Nhưng chẳng phải ngươi vẫn luôn muốn ta chết hay sao?" Trong mắt người đó là vực sâu trống rỗng, y thất thần nhìn vào mắt Mặc Nhiên "Chẳng phải ngươi muốn dùng ta để tế Sư Minh Tịnh đấy ư?"

Không, không phải đâu!

"Ta thành toàn cho ngươi rồi, vì sao ngươi vẫn còn không chịu buông tha ta?"

Không, Vãn Ninh, ngươi không được đi đâu hết! Bổn tọa muốn ngươi ở bên cạnh bổn tọa, méo mó, oán hận, quấy rầy, bầu bạn, giày vò, chà đạp, rồi cùng bổn tọa xuống mồ, xuống địa ngục!!

"Nhưng ta không chịu nổi..." Sở Vãn Ninh vươn tay, khẽ chạm vào giữa trán Mặc Nhiên, chất đầy nỗi mỏi mệt "Ta đau quá, ta không chịu nổi nữa..."

"Như ngươi mong muốn, ở bên ngươi, không cần phải là ta!"

"Vãn Ninh ---------------!!!!!!!!!!!!!!!"

Mồ hôi ướt đẫm, trái tim đau đớn, sau đó Mặc Nhiên nhìn thấy, cái ngày đáng sợ nhất đời này kiếp này của hắn, Hồng Liên Thủy Tạ, dưới tán cây hải đường, bên hồ hoa sen, hắn nhìn thấy Sở Vãn Ninh và Sư Muội đứng đó mặt đối mặt. Sư Muội từ từ mở to cặp mắt đào hoa xinh đẹp đó, còn Sở Vãn Ninh thì thoát lực ngã trên đất, máu tươi từ miệng mũi tai mắt y trào ra, máu đục thấm ướt gò má thanh tú của y.

"Vãn Ninh!!" Mặc Nhiên nhào đến bên y, đoạt lấy thân thể tàn tạ ngã xuống của y, trong lòng hắn cơ thể đó đang từ từ xói mòn phong hóa. Mặc Nhiên muốn ngăn lại, một tay dồn sức rót linh lực cho Sở Vãn Ninh, một tay đè lại động tác phong hóa của y. Nhưng linh lực tựa như một đi không trở lại, không chút khởi sắc, người trong lòng vẫn dần dần bị phong hóa thành những mảnh vụn tàn gỗ. Hắn toàn thân run rẩy, đối với sự vô lực của bản thân cảm thấy kinh hoảng tột cùng. Hắn khàn giọng gào lên, "Sở Vãn Ninh!! Ngươi đang làm gì vậy!! Ngươi đang làm gì thế!!"

"Sư Muội... ta trả lại cho ngươi rồi..." Sở Vãn Ninh nhắm mắt lại, như muốn che giấu nỗi đau đớn thống khổ đục xương cốt "Dùng cây đắp nặn thân thể, hóa thành máu xương, lấy hồn đổi hồn, triệu hắn trở về."

Lấy hồn đổi hồn... Mặc Nhiên dường như nghe không hiểu bốn chữ này, chỉ cảm thấy trong đầu đang ầm ầm một trận, suy nghĩ trong nháy mắt trở nên trống rỗng, tiếp đến chỉ có nỗi tuyệt vọng không tên.

Thân thể Sở Vãn Ninh bắt đầu tiêu tan, Mặc Nhiên lại muốn túm lấy tay y, thế nhưng đụng đến lại chỉ là một mảnh trắng xóa, Sở Vãn Ninh nhìn hắn một cái cuối cùng, đáng tiếc tầm nhìn đã bắt đầu dần dần tan rã, ngay cả cái nhìn cuối cùng y cũng không thể nhìn rõ, môi mỏng nhếch lên một chút ý cười thê lương vô cùng: "Như ngươi mong muốn, ta đã trả cho ngươi tình yêu bầu bạn cả đời, cũng đã giết đi mối hận suốt kiếp không gặp lại của ngươi, vì thế, tất cả đều đã qua rồi, lần này không cần phải hận nữa. Mặc Nhiên... quay đầu đi, buông bỏ tàn sát đi..."

Như ngươi mong muốn, như ai mong muốn? Ngươi nói cho ta biết, ai mong đợi loại cục diện này? Ai cần ngươi tự mình chủ trương? Ai cần ngươi tự mình đa tình? Chúng ta như hiện tại không tốt ư? Không tốt ư? Vì sao ngươi lại muốn làm ra chuyện thừa thãi thế này!!

Hắn có rất nhiều lời muốn hỏi y, nhưng người trong lòng không còn nói nữa. Y mở to mắt, phong hóa thành xác. Trong lòng trống rỗng, Mặc Nhiên bổ nhào trên đất, hồi lâu vẫn không thể đứng lên. Hắn cảm thấy hắn chỉ là đang mơ một cơn ác mộng, như thể chỉ cần kiên trì, ác mộng sẽ tỉnh giấc. Nhưng mà hiện thực thì vĩnh viễn không thể giật mình tỉnh giấc. Rất lâu sau đó, hắn mới từ từ ngồi dậy, gom lấy những mảnh vụn tàn gỗ rơi rải rác dưới thân, lo sợ một cơn gió thổi đến, đem một chút bóng hình cuối cùng của người đó đi mất.

Mặc Nhiên bỏ nắm vụn gỗ đó vào trong một chiếc hộp gấm, lúc hắn đứng dậy nhìn đến Sư Muội, ánh mắt phong tình phong hoa tuyệt đại, dáng vẻ thiên nhân thanh tú tuấn nhã đó giống hệt như trong ký ức. Hắn rất vui vẻ, người hắn yêu nhất đời này chết rồi sống lại, hắn biết hắn rất vui vẻ, hắn nên vui vẻ, rốt cuộc người hắn yêu nhất cũng đã quay về bên hắn. Y lúc này là sự hoan hỉ mất đi rồi lại có được, là niềm hạnh phúc khó nói thành lời như hắn vẫn thường mong đợi.

Hắn biết, hắn vui mừng, nhưng mà, hắn không cười nổi. Hắn thậm chí còn không nguyện ý đi nhìn mỹ nhân thanh thanh tú đó một cái. Hắn chỉ cảm thấy cổ họng phát đắng, hộp gấm trong tay tựa như ngàn cân chua xót.

Hắn ra lệnh hạ nhân thu xếp ổn thỏa cho Sư Muội, còn chính hắn cuối cùng say sinh mộng tử ở Hồng Liên Thủy Tạ, mơ rồi, lại tỉnh. Ngẩn ngẩn ngơ ngơ một hồi, Mặc Nhiên không biết bản thân đang ở nơi nào giờ nào, hắn không biết đâu mới là mộng cảnh, đâu mới là thực tại. Sau đó hắn đi thăm Sư Muội, hắn cảm thấy đây chẳng qua chỉ là một hồi mộng của hắn mà thôi, Hoài Tội chết rồi, cấm thư phục sinh đã thất truyền, Sư Muội làm sao có thể sống lại được, Sở Vãn Ninh làm sao có thể biến thành một nắm xương khô như vậy được?

Vì thế, Mặc Nhiên ở trong tẩm điện rộng lớn lộng lẫy nhìn Sư Muội, tươi đẹp như ánh dương, rạng rỡ như hoa. Lý trí nói cho hắn biết hắn đang nhìn người yêu dấu nhất, hắn nên vui mừng, hạnh phúc. Nhưng dẫu rằng lý trí có rõ ràng thế nào, thì trong lòng vẫn đầy những sầu muộn không đè nén được. Không muốn nhìn Sư Muội thêm một cái, nên hắn đến địa lao, hắn cảm thấy người đó chắc hẳn là không nghe lời, lại tranh cãi với hắn sau đó bị hắn nhốt lại. Đáng tiếc địa lao vắng lặng lạnh lẽo, không có người hắn muốn tìm. Thế rồi hắn lại đến Mạnh Bà Đường, hắn hẳn là đã bảo Sở Vãn Ninh nấu cháo cho hắn, hắn đi xem xem cháo thịt nạc trứng muối lần này có phải lại nấu cháy rồi không, nhưng mà phía sau phòng bếp không có lấy một người, bệ bếp lạnh lẽo tiêu điều.

Hắn cứ như vậy đi mãi đi mãi, ở trong Hồng Liên Thủy Tạ mải miết tìm kiếm nam nhân khiến hắn hận đến thấu xương đó, nhưng ở đâu cũng không thấy.

"Chẳng phải ngươi muốn ta chết hay sao? Chẳng phải ngươi muốn dùng ta để tế Sư Minh Tịnh đấy ư?"

Mặc Nhiên đột nhiên nghe thấy có người nói lời này, hắn điên cuồng lướt về phía giọng nói đó, nhưng tựa như vực sâu vô tận, dẫu cho hắn chạy nhanh thế nào, vẫn hoàn toàn không thể chạm tới chủ nhân của giọng nói đó.

"Trả cho ngươi tình yêu bầu bạn cả đời, giết đi mối hận suốt kiếp không phải gặp lại của ngươi."

Suốt kiếp không gặp.

Bốn chữ này không ngừng vang vọng bên tai, Mặc Nhiên tim đập như sấm, như mắc xương trong họng, hắn muốn khàn giọng mà thét lên, không phải đâu, hắn chưa từng thật sự mong Sở Vãn Ninh chết, ngay cả Oán Tăng Hội, hắn cũng chưa từng muốn suốt kiếp không gặp lại.

Chưa từng, chưa từng, chưa từng!!!

Mặc Nhiên đột ngột mở mắt, lồng ngực trập trùng mãnh liệt, giọng nói của người đó trong mộng văng vẳng hồi lâu, hắn lảo đảo bò dậy, một tay vẫn có ý thức che chở hộp gấm trong lòng. Hắn lại bắt đầu không rõ đêm nay đêm mai, trong đầu một mảnh trắng xóa, nửa ngày mới nhẹ nhàng vuốt ve hộp gấm, khàn giọng nói.

"Sư tôn.... Người để ý ta đi...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com