Phần 8 - END
Tam Nguyệt ngậm miệng, thảm kịch trên đài xét xử vẫn tiếp tục như cũ, Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch chết một tốp lại bị mang lên một tốp. Những bộ xương trắng nhuốm máu được xếp chồng tầng tầng lớp lớp ở một bên, cực kỳ đáng sợ. Khi Hoa Bích Nam tỉnh lại, nhìn thấy hài cốt chất thành núi, gần như muốn tiếp tục ngất đi, khóe mắt muốn nứt ra nhìn tộc nhân còn sống sót trên đài xét xử, chỉ còn lại trăm người.
"Mặc Vi Vũ!!" Hoa Bích Nam hét lớn, "Sư tôn là chết ở trong tay ngươi!! Sao ngươi không đi chết đi!! Kẻ đáng chết nhất chính là ngươi! Là ngươi!!"
"Ha ha ha ha ha, ta đương nhiên biết ta mới là kẻ tội không thể tha nhất." Đạp Tiên Quân vẫn cúi đầu vuốt ve chiếc hộp gấm trong lòng, si dại lẩm bẩm "Báo thù cho Vãn Ninh sao có thể thiếu đi ta được... sao có thể thiếu đi ta được... Vãn Ninh, đừng gấp, kẻ đáng chết thì một người cũng sẽ không thiếu đâu... ngươi chờ tiếp nhé..."
"Đồ điên... Mặc Vi Vũ, ngươi là đồ điên!!"
Đạp Tiên Quân cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn Hoa Bích Nam: "Đúng vậy, Sư Muội ta yêu nhất đời này, ta điên thành như vậy, ngươi có hài lòng không? Ngươi hài lòng chưa!"
Mười ngày mười đêm, không ngừng không nghỉ, Hoa Bích Nam bị Đạp Tiên Quân khống chế, không cho phép y tự sát, ép y phải sống, tận mắt nhìn hơn ngàn người Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch cuối cùng biến thành một đống xương trắng bị róc sạch máu thịt.
Ngày cuối cùng, Tống Thu Đồng đến, nàng ta nhìn cảnh tượng địa ngục trước mắt, huyết sắc trên gương mặt xinh đẹp rút sạch, ngã khụy xuống vũng máu của tộc nhân, run rẩy không nói ra một lời.
Đạp Tiên Quân thân thiết nói với Hoa Bích Nam: "Sư Muội, ngươi xem, ta không có quên tộc nhân cuối cùng của ngươi, đây là hoàng hậu của ta, Tống Thu Đồng."
Hoa Bích Nam ánh mắt như tro tàn, si ngốc nhìn đài xét xử, y sớm đã từ điên cuồng sang tê liệt, giống như một người chết đang sống.
"Hoàng hậu của bổn tọa, gần đây bổn tọa rất nhớ ngươi." Đạp Tiên Quân dùng mũi giày nâng cằm Tống Thu Đồng, ép buộc mỹ nhân sớm đã sợ hãi đến mức khóc đầm đìa đó ngước mắt lên nhìn hắn, "Gần đây bổn tọa, toàn mơ thấy quay về Âm Sơn năm ấy, trong thủy lao cảnh tượng hai tay thối rữa hôn mê sốt cao đó..."
Da đầu Tống Thu Đồng nổ tung, run rẩy càng dữ dội, nàng ta biết Mặc Nhiên đang nói tới chuyện năm ấy nàng ta nhân lúc hắn đi vắng, trong thủy lao rút mười móng tay của Sở Vãn Ninh, lại còn đóng đinh vào tất cả ngón tay. Nàng ta biết đó là nhất đại tông sư, cho dù linh hạch vỡ vụn, chỉ cần không bị người khác khống chế, thì sao có thể cho phép nàng ta hỗn xược lăng nhục như vậy, nhưng nàng ta cứ làm thế, sỉ nhục vị tông sư tôn vị cao thâm khiến nàng ta tiểu nhân đắc chí, cảm thấy vui sướng không thôi.
Nàng ta nhìn thấy Đạp Tiên Quân mỉm cười, cười như đứa trẻ ngây thơ với gã nam nhân mà ai cũng biết là hắn yêu rất sâu đậm, có năm phần tương tự nàng ta kia: "Sư Muội, ngươi xem, tộc nhân cuối cùng này của ngươi, ta nên làm gì đây?"
Nhưng Hoa Bích Nam như con rối bị rút đi linh hồn không còn đáp lại lời hắn nữa, Đạp Tiên Quân thất vọng đảo mắt, một lần nữa hướng mắt về thê tử của hắn, trầm ngâm nói: "Vậy thì lăng trì đi."
Một tiếng thét thảm thiết vang khắp đài xét xử, tiếng hét xé tâm rách phổi đó rốt cuộc cũng gọi thần trí của Hoa Bích Nam về, y thấy tộc nhân cuối cùng của y bị trói trên đài cao, một bên là cực hình ngàn đao róc từng mảng máu thịt, một bên là dược tông không lưu lại chút lực dư thừa mà kéo dài sinh mệnh, muốn nàng ta sống tiếp để không ngừng chịu nỗi đau khổ lóc thịt. Thịt nàng ta bị cắt xuống được những tu sĩ chưa hưởng thụ qua Mỹ Nhân Tịch giành trước sợ sau mà cướp đoạt, không tiếc vì phần linh nhục cuối cùng này mà đấu đá.
Hoa Bích Nam ngay cả kêu cũng sớm đã kêu không nổi nữa.
Đạp Tiên Quân đứng dậy rời đi, Hoa Bích Nam nhìn bóng lưng hắn, bản thân y bỗng nếm được mối hận cùng nỗi đau và mùi vị người mà mình không tiếc tất cả cũng muốn bảo vệ, cuối cùng lại bị chính mình hành hạ đến chết của Mặc Nhiên.
Tam Nguyệt và Đạp Tiên Quân trở về đỉnh Tử Sinh, hắn thả những tộc nhân của Thảo Mộc Nhai đã bị bắt về, đúng lúc Tam Nguyệt mang theo tộc nhân chuẩn bị rời khỏi, Hồng Liên Thủy Tạ nổi lên ánh lửa khắp nơi, nàng mới hiểu, tất cả vẫn còn chưa kết thúc! Nàng xông vào Hồng Liên Thủy Tạ, nhìn thấy khắp bầu trời địa ngục đều chìm trong lửa, Mặc Nhiên ôm chiếc hộp gấm, an nhiên ngồi dưới cây hải đường không tàn.
Trên đường bồi táng, làm sao có thể thiếu đi Mặc Nhiên hắn, hắn thật sự nghiêm túc.
Tam Nguyệt bỗng nhiên không nhẫn tâm nữa, Mặc Nhiên đã làm sai cái gì, vốn dĩ hắn là người hướng thiện, nếu như không phải sai lầm ngoài ý muốn, hắn và Sở Vãn Ninh đáng ra là một câu chuyện mỹ mãn đến nhường nào.
"Mặc Nhiên --------!! Mặc Nhiên -------!!" Ngăn cách bởi ánh lửa rợp trời, Tam Nguyệt lớn tiếng gào lên, nhưng người dưới tán hải đường lại không hề quay đầu, nàng mở thuật Khuếch Âm, mang theo tiếng khóc nghẹn ngào nói: "Mặc Nhiên! Xin lỗi! Ta giận không kìm được vì người chung cội nguồn với ta chết thảm! Ta đã gạt ngươi! Hồn sống triệu không tới được, cho nên Sở Vãn Ninh lấy hồn đổi hồn căn bản không thành công, hồn phách của y không hề hao mòn, hồn phách của y vẫn còn hoàn chỉnh đấy, hồn phách của y sẽ xuống địa ngục nhập vào luân hồi, y sẽ lại chuyển thế làm người!"
Nghe xong, Mặc Nhiên giữa ánh lửa mới hơi hơi nghiêng đầu.
Tam Nguyệt dùng toàn bộ khí lực hét lên: "Thân chết hoa tàn, chuộc tội trùng sinh, hai người cuối cùng cũng sẽ có một ngày có thể lại trùng phùng! Mặc Nhiên ngươi nghe thấy chưa, ngươi vẫn có thể gặp lại Sở Vãn Ninh đấy!!"
Không biết có phải Tam Nguyệt ảo giác không, giữa ánh lửa nàng dường như thấp thoáng nhìn thấy Mặc Nhiên mỉm cười, sau đó ngọn lửa hoàn toàn nuốt chửng Hồng Liên Thủy Tạ, không còn nhìn thấy bóng hình của hắn nữa.
Hồng Liên Thủy Tạ chìm trong địa ngục lửa cháy ba ngày ba đêm mới tàn, cát bụi quay về cát bụi, đất quay về với đất, không còn gì sót lại.
Tam Nguyệt bước đến đứng dưới vị trí xưa kia của cây hải đường, ngồi xuống xoa xoa tro tàn trên đất, khẽ giọng nói: "Đến lúc hắn là Mặc Nhiên tấm lòng thiện lương hồn phách thanh khiết đó rồi, ngươi là Sở Vãn Ninh miệng cứng tim mềm, trong tâm ấp ủ cứu thế."
Phải, đó sẽ là một kết cục tươi đẹp.
___________________________________________
FIN
0.5 sau khi chết bị hệ thống cưỡng ép nhảy cấp thăng lên 2.0, Mặc Nhiên mở mắt ra thì thấy hắn mười lăm tuổi đang đứng trong lương đình của Hồng Liên Thủy Tạ, tay trái Sư Muội nâng Bát Khổ Trường Hận Hoa, tay phải nắm một thanh đao sắc bén, trước mặt là sư tôn Sở Vãn Ninh đang nhập định của hắn.
Sư Muội lúc ấy không sợ Mặc Nhiên – đệ tử mới nhập môn được vài tháng, nhưng không nghĩ rằng đây chính là Đạp Tiên Quân trùng sinh mà đến. Hắn không nói một lời, trực tiếp đánh tới một chưởng, ấn nát đầu Sư Muội xuống đất, đá sụp đất lở.
Sau đó Mặc Nhiên nghiêm túc lau sạch hai tay, cẩn thận trịnh trọng quỳ xuống trước mặt sư tôn của hắn, rũ mi cười thấp, trong mắt chứa đầy nhu tình mềm mại không che giấu, hắn nhẹ nhàng nắm lấy hai tay của Sở Vãn Ninh, thành kính hôn lên giữa trán tiên tôn áo trắng.
"Vãn Ninh, ta đến rồi.Đời này, ta tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ ai làm tổn thương người nữa."
END
IBSatoh: Cuối cùng đồng nhân Điên Cuồng đã khép lại. Cảm ơn tác giả Akachou đã viết ra một đồng nhân tuyệt vời như thế này. Cũng xin cảm ơn tình yêu của tác giả với 0.5, với Nhiên Vãn, và với Husky.
Đây là đồng nhân đầu tiên mình dịch, câu từ cóthể còn nhiều chỗ chưa thỏa đáng, mình sẽ chỉnh sửa dần cho đến khi cảm thấytương đối hài lòng. Hoan nghênh góp ý!! ^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com