Chương 12
Chương 12
Bị Lam Vong Cơ ôm vào lòng, ban đầu Ngụy Vô Tiện rất thích thú, sau một lát hắn liền cảm thấy có chút không thở nổi. Hắn hơi nghiêng đầu nói với Lam Vong Cơ: "Nhị ca ca, ngươi ôm ta chặt quá, ta không thở nổi."
Lam Vong Cơ buông lỏng vòng tay một chút, nói: "Xin lỗi."
Ngụy Vô Tiện ở trong ngực y tìm một tư thế thoải mái: "Nhị ca ca, giữa chúng ta không cần nói xin lỗi, ta thích nhất là ở trong ngực Nhị ca ca, sau này Nhị ca ca chỉ có thể ôm một mình ta."
Lam Vong Cơ cúi đầu, ánh mắt nhìn Ngụy Vô Tiện chăm chú, nói: "Ừm, chỉ ôm ngươi."
Ngụy Vô Tiện cũng nhìn Lam Vong Cơ, nhìn chăm chú vào đôi môi khi nói chuyện lúc đóng lúc mở của y, trong đầu đột nhiên nghĩ tới hình ảnh trong "Quy Phạm tập" mà Nhiếp Hoài Tang đưa cho hắn xem, hắn bỗng nhiên nhón chân, hôn lên đôi môi của Lam Vong Cơ.
Tuy đây không phải là lần đầu tiên hắn hôn y, nhưng Ngụy Vô Tiện chưa bao giờ hôn người khác, ngày đó trong người hắn đã rót gần hai vò Thiên Tử Tiếu, hắn chỉ lật vài tờ nhìn sơ qua quyển sách kia, bây giờ điều hắn nhớ kỹ nhất chỉ có hình ảnh hai người ôm nhau như vậy là biểu đạt tình cảm.
Lần này Ngụy Vô Tiện thanh tỉnh, chủ động hôn Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ mở to hai mắt, nhìn tiểu hồ ly mới lạ trước mặt, ngón tay y hơi co chặt, bỗng nhiên đè gáy Ngụy Vô Tiện lại, tăng sức lực hôn trả.
Đối với hôn môi, Lam Vong Cơ cũng là một người mới, nhưng chỉ trong chốc lát Ngụy Vô Tiện đã bị y hôn đến thở không nổi. Hắn giãy giụa lui về phía sau một chút, nói: "Nhị ca ca, không được, ngươi quá lợi hại, ta bị ngươi hôn đến thở không nổi, cho ta nghỉ một chút đi."
Môi Ngụy Vô Tiện hơi sưng, bên môi còn lấp lánh ánh nước không biết là nước bọt của ai, đôi mắt đào hoa đen bóng còn đọng vài giọt nước mắt trong suốt. Mặt Lam Vong Cơ không đổi sắc, chỉ là hai tai đã đỏ bừng.
Nhìn thấy bộ dáng của y, Ngụy Vô Tiện trêu ghẹo nói: "Nhị ca ca, sao tai ngươi lại hồng như vậy, chẳng lẽ ngươi thẹn thùng sao?" Nói xong vươn tay sờ sờ lỗ tai của Lam Vong Cơ, chỉ cảm thấy tai y thật nóng, hắn lại sờ sờ mặt Lam Vong Cơ, không có bất cứ thay đổi gì.
"Ha ha ha, Nhị ca ca, ngươi cũng không giấu được, thì ra khi ngươi thẹn thùng mặt không đỏ nhưng tai lại đỏ, còn nóng như vậy."
Lam Vong Cơ bắt đôi tay lộn xộn của Ngụy Vô Tiện lại, ánh mắt âm trầm nói: "Ngụy Anh, đừng nháo."
Ngụy Vô Tiện cười nhào vào trong ngực Lam Vong Cơ, nói: "Vừa rồi không biết là ai hôn ta đến thở không nổi, bây giờ lại bảo ta đừng nháo, không được, ta càng muốn nháo." Nói xong hắn cố ý sờ tới sờ lui trên mặt Lam Vong Cơ, túm mạt ngạch của y không muốn buông tay.
Ngụy Vô Tiện cố ý chọc ghẹo Lam Vong Cơ, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt y càng ngày càng âm trầm.
"Lam..... ưm...." Ngụy Vô Tiện đang định mở miệng, lại bị Lam Vong Cơ hung hăng hôn lên.
**********
Chờ khi hai người ra khỏi Tĩnh Thất, môi Ngụy Vô Tiện đã đỏ hồng lên.
"Ngụy huynh, Ngụy huynh..." Nhiếp Hoài Tang cả buổi trưa không thấy Ngụy Vô Tiện, bây giờ thấy hắn thì rất vui mừng hô lên.
Nhiếp Hoài Tang đi đến trước mặt Ngụy Vô Tiện mới nhìn kỹ, nghi hoặc nói: "Ngụy huynh, miệng của huynh?"
Ngụy Vô Tiện sờ sờ khóe miệng, mắt liếc nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ, hàm hồ nói: "A, Hoài Tang huynh, ta.... Đây là bị muỗi cắn."
Trong lòng Nhiếp Hoài Tang nghĩ, lúc này mới đầu mùa xuân lấy đâu ra muỗi, sau đó giương mắt nhìn Lam Vong Cơ, rụt cổ một chút, yếu ớt nói: "Thì ra là vậy, huynh không cẩn thận gì cả."
Ngụy Vô Tiện: "Ta cảm thấy nhàm chán nên đi tìm Lam Trạm, Giang Vãn Ngâm đi rồi cũng tốt, A Dương cũng không cần thấy hắn thì phiền nữa."
Nhiếp Hoài Tang nói: "Cũng nhờ tính tình Ngụy huynh tốt, hắn ta âm dương quái khí như vậy ai mà không ghét, nghe nói cuối cùng Giang tông chủ hủy hôn sự của Giang cô nương và Kim Tử Hiên."
Ngụy Vô Tiện không chút để ý, nói: "Ta cũng không muốn dây dưa nhiều với hắn ta, thấy Kim Tử Hiên không vừa lòng với Giang cô nương kia như vậy, hủy cũng tốt."
Nhiếp Hoài Tang nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Huynh không biết đâu, hôn sự này là do Ngu phu nhân và Kim phu nhân định ra, Kim Tử Hiên vốn dĩ bất mãn chuyện bị sắp đặt hôn nhân..."
"Vân Thâm Bất Tri Xứ không nghị luận sau lưng người khác." Nhiếp Hoài Tang đang nói hăng say thì nghe Lam Vong Cơ đột nhiên lên tiếng.
Lam Vong Cơ là Chưởng phạt của Lam gia, nghe thấy tiếng của y, lúc này Nhiếp Hoài Tang mới nhớ tới mình phạm nội quy của Lam gia, vội ngậm miệng, ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện túm tay Lam Vong Cơ, cười hì hì nói: "Lam Trạm, ngươi đừng trách Hoài Tang, hắn cũng là nhất thời quên mất."
Lam Vong Cơ trầm mặc không nói, sau một lúc lâu, nói: "Lần sau không thể tái phạm."
Nhiếp Hoài Tang vội vàng nói: "Lam... Lam Nhị công tử, ta đã biết." Nhiếp Hoài Tang lại nhìn Ngụy Vô Tiện: "Việc kia, Ngụy huynh, Mạnh Dao và Tiết Dương đang chờ ta ở nhà ăn, huynh có muốn đi cùng ta không?"
Ngụy Vô Tiện vẫy vẫy tay: "Không đi, không đi, ta muốn đi cùng Lam Trạm."
Nhiếp Hoài Tang: "Vậy được, ta đi tìm bọn họ trước." Nói xong liền nhanh chóng hướng đến nhà ăn.
Nhìn bóng dáng Nhiếp Hoài Tang, Ngụy Vô Tiện cười, nói với Lam Vong Cơ: "Ha ha ha, Nhị ca ca, ngươi cũng quá nghiêm túc rồi, ngươi xem ngươi dọa Hoài Tang huynh sợ đến mức đó."
Lam Vong Cơ: "Ừm". Dừng một chút lại nói: "Sẽ không nghiêm túc với ngươi."
Ngụy Vô Tiện ra vẻ nghi hoặc hỏi: "Ý của Nhị ca ca là dù ta có làm gì ngươi cũng không trách phạt?"
Lam Vong Cơ: "Ngươi còn muốn làm gì?"
Ngụy Vô Tiện nhéo nhéo tay Lam Vong Cơ, nói khẽ bên tai y: "Đương nhiên là Nhị ca ca muốn ta làm cái gì thì ta làm cái đó."
Lam Vong Cơ: "..."
"Ha ha ha ha ha, Nhị ca ca, có phải ngươi lại thẹn thùng rồi hay không?" Nhìn hai lỗ tai đỏ bừng của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện ôm bụng cười to.
Lam Vong Cơ đỡ lấy hắn: "Đừng cười, đi đường đàng hoàng."
Ngụy Vô Tiện: "Được được, ta không cười, Nhị ca ca, ta đói bụng, chúng ta nhanh đi ăn cơm thôi."
Sau khi Giang Vãn Ngâm rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ, các vị con cháu thế gia cuối cùng cũng không cần xem bộ dáng âm dương quái khí của hắn ta nữa, không khí giữa mọi người càng thêm tường hòa.
Trong khoảng thời gian này Ngụy Vô Tiện càng nghiên cứu sâu hơn với oán khí, hắn tìm được một điển tịch về bãi tha ma ở Di Lăng, biết được nơi đó oán khi tận trời, là địa phương tốt để tu tập oán khí, liền quấn lấy Lam Vong Cơ muốn y dẫn hắn đến Di Lăng.
Đối với việc tu tập oán khí, ban đầu Lam Khải Nhân cũng không đồng ý, nhưng thấy Ngụy Vô Tiện kiên trì, lại suy xét đến việc Cửu Vĩ Hồ sẽ không bị tà khí sở hoặc, cuối cùng Lam Khải Nhân vẫn đồng ý cho hắn tu tập oán khí, nếu có việc gì bất trắc, cần phải ngăn lại kịp thời.
Edit + Beta: Ngáo
Đã đăng: 19:44 - 05/03/2021
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com