03 - 04
03.
Trong đời người, có lẽ sẽ có một vài sự việc khiến người ta hối tiếc không nguôi, trong cuộc đời của mình, việc Mã Gia Kỳ hối hận nhất đại khái chính là năm 16 tuổi khi ấy. Nếu như vào năm 16 tuổi đó, anh có thể thổ lộ sớm hơn thì tốt biết mấy, nếu như anh có thể sớm nhận ra được hoa hồng trân quý đến nhường nào thì tốt biết mấy. Nhưng làm gì có 'nếu như' chứ?
Người kia họ Cố, Đinh Trình Hâm thích gọi hắn là Tiểu Cố, cậu nói như vậy nghe thân thiết hơn.
Trước kia khi hai người họ chưa ở bên nhau, Đinh Trình Hâm có vấn đề gì không biết đều chỉ đi tìm Mã Gia Kỳ; khi anh đi đưa nước cho Đinh Trình Hâm, cậu sẽ chơi xấu ép anh giúp một tay, cùng nhau chơi bóng rổ; khi Mã Gia Kỳ tới tiệm tạp hóa nhỏ, Đinh Trình Hâm cũng sẽ bảo anh mua chút đồ ăn ngon mang về.
Mà mỗi lần, Mã Gia Kỳ đều chỉ tươi cười, cam nguyện vì Đinh Trình Hâm làm chân chạy vặt, sau khi làm trọn 'nhiệm vụ của kẻ cu li' còn có thể gặt hái được nụ cười và lời tán dương của cậu, như vậy quá đủ rồi.
Từ khi cậu và Tiểu Cố ở bên nhau, Mã Gia Kỳ không còn đi đưa nước khoáng cho Đinh Trình Hâm, không còn giúp cậu tiếp nước, cũng không còn mua kem cho cậu nữa.
Rõ ràng bớt đi những thứ này sẽ càng nhẹ nhõm hơn, nhưng trong lòng Mã Gia Kỳ hiu quạnh vắng vẻ, không tìm ra thứ gì có thể lấp đầy. Mỗi ngày, anh đều phải đứng ngoài quan sát Tiểu Cố hoàn thành bổn phận – thứ trước đây từng thuộc về anh.
Cũng đúng, bạn trai người ta làm những việc này, cũng không tới lượt mình.
Tiểu Cố ngồi chéo phía sau hai người, mỗi lần Đinh Trình Hâm tìm hắn đều phải quay đầu lại, thời gian dài, Tiểu Cố ngại phiền toái, hắn đề nghị đổi chỗ ngồi với Mã Gia Kỳ. Mã Gia Kỳ không trả lời luôn, anh nói quyền lựa chọn nằm trong tay Đinh Trình Hâm. Đinh Trình Hâm nhìn Tiểu Cố lại nhìn Mã Gia Kỳ, ngay lập tức lắc đầu.
"Không được, bạn cùng bàn của tớ không thể đổi, chỉ có thể là Mã Gia Kỳ."
Mã Gia Kỳ ngổn ngang trăm mối cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, may mắn, thân phận bạn cùng bàn của Đinh Trình Hâm này, người khác không có cách nào cướp khỏi tay anh.
Không phải bạn trai, nhưng có thể làm người bạn tốt nhất cũng không tồi, dù sao cũng đều bầu bạn bên cậu, chẳng qua thân phận không giống nhua mà thôi, vậy cứ để xem, ai là người có thể kiên trì đến cuối cùng.
04.
Quãng thời gian năm lớp 10 nói dài không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn, thời gian dường như từ khe hở trộm bỏ trốn, tuy rằng muốn nắm giữ cũng không thắng nổi tốc độ cực nhanh của nó, mọi người dần dà hiểu rõ hàm nghĩa của một câu nói khi từng ngày trôi qua, đó là 'Bóng câu qua khe cửa'. (Ý nói thời gian trôi nhanh như bóng câu qua khe cửa)
Bất tri bất giác đã tới thời điểm phân ban Văn – Lý, khi đó bầu không khí trong lớp luôn nhuốm màu ảm đạm, cảm xúc mỗi người đều rớt khá thảm, luyến tiếc lẫn nhau là một chuyện, không biết nên lựa chọn ban nào lại là chuyện khác.
Cho nên khi Mã Gia Kỳ nhận được tin nhắn 'Bạn cùng bàn, mang giúp tớ chai nước tới đây' của Đinh Trình Hâm, anh mơ hồ loáng thoáng đoán được Đinh Trình Hâm có tâm sự.
Đinh Trình Hâm luôn có thói quen tan học sẽ đi đánh bóng rổ, hôm nay chơi đặc biệt lâu, khi Mã Gia Kỳ nhận được tin nhắn, đồng hồ đã chỉ 6 giờ chiều, đến khi anh cầm theo chai nước tiến vào sân thể dục, trời đã nhá nhem mờ mịt.
Đinh Trình Hâm ngồi trên ghế đá sát biên sân bóng, bóng rổ và cặp sách đặt bên cạnh, đồng phục mặc trên người cậu trông có vẻ rộng thùng thình, áo sơ mi bị gió đêm thổi tung, phiêu du lả lả, bóng dáng thon gầy giữa nơi sân bóng trông trải, trông càng đượm vẻ cô đơn trơ trọi.
Mã Gia Kỳ ngồi xuống vị trí bên cạnh, vặn nắp chai nước khoáng đưa cho cậu, Đinh Trình Hâm lập tức nhận lấy, mỉm cười với anh.
"Bạn cùng bàn, cậu đến rồi."
Mã Gia Kỳ gật đầu, đôi mắt vẫn luôn quan sát sự biến hóa sắc mặt của người ấy. Hôm nay tinh thần Đinh Trình Hâm hình như không tốt lắm, trong ánh mắt không còn chưa tia sáng rực rỡ như dĩ vãng nữa, điều này càng làm kết luận trong lòng Mã Gia Kỳ thêm chắc nịch, trong lòng cậu có chuyện.
"Nói xem cậu có tâm sự gì."
Động tác uống nước của Đinh Trình Hâm chợt khựng lại giây lát, buông chai nước đóng chặt nắp, đưa mắt nhìn chằm chằm mũi giày của mình, không dám đối diện với Mã Gia Kỳ.
"Tiểu Cố muốn chuyển trường, cậu ấy nói áp lực cạnh tranh ở đây quá lớn, cậu ấy chọn về quê học."
Mã Gia Kỳ gãi đầu, trong lòng cũng khá hụt hẫng.
"Thời cấp ba, có hai người quan trọng nhất đối với tớ, một là Tiểu Cố, một là cậu. Hiện tại Tiểu Cố đi rồi, chỉ còn lại mình cậu, tớ thật sự thật sự vô cùng căm ghét sự ly biệt."
Đinh Trình Hâm rốt cuộc cũng chịu ngẩng đầu nhìn thẳng vào Mã Gia Kỳ, hai mắt đỏ ửng, tâm Mã Gia Kỳ bị ánh nhìn của cậu khiến cho đau đớn khó tả, giống như hàng vạn kim châm xuyên thủng trái tim mà chui qua.
Cuối cùng, tớ là người có thể bên cậu ấy lâu hơn rồi, nhưng cớ sao lại không vui vẻ nổi.
Khi nào tớ mới có thể trở thành người chi phối nỗi lòng cậu?
Thật đáng thương.
"Vậy không phải còn có tớ à? Hơn nữa các cậu chỉ là cách biệt ở hai nơi khác nhau mà thôi, chỉ cần thường xuyên liên lạc, tình cảm vẫn có thể duy trì mà."
"Nếu cô đơn cứ tới tìm tớ, tớ vĩnh viễn ở bên cạnh cậu."
Mã Gia Kỳ ôm lấy bả vai Đinh Trình Hâm nói như vậy, cũng may lúc này trời đã tối đen, Đinh Trình Hâm không thấy được trên gương mặt của Mã Gia Kỳ có bao nhiêu chua xót.
"Gia Kỳ, cảm ơn cậu."
Đinh Trình Hâm dựa đầu vào vai Mã Gia Kỳ, lần đầu tiên cảm thấy bản thân thật may mắn, ít nhất trời cao còn ban tặng cho cậu một người bạn cùng bàn tốt đẹp, không phải sao? Cho dù Tiểu Cố có rời đi, chí ít còn có người này vẫn luôn bầu bạn bên cạnh cậu, từ mùa hạ qua mùa đông, từ mặt trời mọc đến khi ngày tàn.
Bầu trời đêm hôm đó tựa như một cái nôi khổng lồ, chứa đựng biết bao tình cảm thầm kín không muốn người khác biết. Hai người hàn huyên thật lâu, trời Nam biển Bắc, chuyện gì cũng nói qua, từ cuộc sống vườn trường nói tới chuyện gia đình, từ quá khứ tiến đến tương lại, chẳng tồn tại khoảng cách, cũng không có người nào vượt qua ranh giới, giống như thời tiết hôm nay, không nóng không lạnh, vừa vặn đẹp trời.
"Tớ muốn chọn ban Khoa học tự nhiên, chính trị của tớ quá kém. Gia Kỳ cậu thì sao, cậu muốn chọn ban nào?"
Mã Gia Kỳ nuốt gọn mấy chữ 'muốn chọn ban Khoa học xã hội' sống sờ sờ vào trong bụng, thành tích xuất sắc của anh đều được công nhận, khoa học tự nhiên hay xã hội đều nổi bật như nhau, cho nên trong anh không hề tồn tại cảm giác giống các bạn học khác, vì để né tránh ban khoa mà mình học yếu mà phải chọn ban khác.
Anh chỉ đơn thuần rất thích ban xã hội, chính anh cũng được công nhận là một thanh niên văn nghệ, mỗi một tuần san văn học đều có dấu tích tác phẩm của anh, viết văn thường xuyên được tròn điểm đã là chuyện thường ngày như cơm bữa.
"Vậy tớ cũng chọn ban khoa học tự nhiên."
Đinh Trình Hâm quay đầu nhìn anh, trong bóng đêm, con ngươi Mã Gia Kỳ dường như lóe ra ánh sáng nhàn nhạt.
"Học bá giống như cậu chọn gì đều được hết, phỏng chừng tớ lại có thể học cùng lớp với cậu, thật tốt quá đi."
Tiếng cười của Đinh Trình Hâm truyền vào trong tai Mã Gia Kỳ, anh không nói gì, chỉ ôm bờ vai cậu càng thêm chặt chẽ.
Chung quy... chung quy vẫn bại dưới một từ 'thích'.
Vài lời khó nói.
Nhưng lời nói này tới cùng đến khi nào mới có thể nói ra đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com