1.1
1.
Tụt huyết áp vào sáng sớm là khó chịu nhất.
Tiêu Chiến chật vật ngồi dậy rồi tự ép mình uống hết một ly nước ấm đầy ặc. Anh nuốt ừng ực từng ngụm lớn, mãi đến khi đã nốc cạn cả cốc thì nhịp tim dồn dập mới có vẻ bình ổn lại phần nào.
Anh vào bếp hâm nóng một ly sữa, chiên thêm một quả trứng, trong lúc chờ cho sandwich nướng đến độ vừa ăn, anh nhẹ nhàng mở cửa căn phòng ngủ ở bên trái, ngắm nhìn gương mặt Tiên Tiên đang say ngủ với nhúm tóc bù xù vểnh tớn lên sau gáy dưới ánh nắng ban mai, bỗng nhiên lại cảm thấy yên lòng.
"Tiên Tiên," Tiêu Chiến bước đến sờ má Tiên Tiên, "Dậy thôi."
Tiên Tiên nghe thế bèn nhăn mặt mở một mắt ra rồi lại mau chóng nhắm tịt mắt lại, làm nũng với anh bằng giọng mũi: "Cậu ơi, con không muốn dậy đâu."
Tối qua Tiên Tiên chơi lego đến tận mười giờ hơn, đuổi lên giường mà bé cũng không nghe, nhất quyết phải lắp cho xong một cái bánh xe rồi mới chịu đắp chăn đi ngủ.
"Tự con đòi học lớp trượt ván mà," Tiêu Chiến vỗ mông bé mấy cái, "Chưa gì đã hối hận rồi à?"
Tiên Tiên đảo mắt như rang lạc, vừa nghe đến hai chữ trượt ván là cơn buồn ngủ cũng bay biến luôn, bé lập tức bật dậy từ trên giường, hai hàng răng trắng nhỏ xinh sáng bóng lên dưới ánh mặt trời: "Không hối hận không hối hận, con dậy liền đây."
Tiêu Chiến phì cười, xoa đầu bé con: "Đi rửa mặt lẹ đi, ăn sáng xong rồi cậu đưa con đi."
Lúc đang chuẩn bị nước uống và đồ ăn vặt cho Tiên Tiên mang đến lớp trượt ván thì chuông điện thoại reo, Tiêu Chiến cầm lên xem, là cuộc gọi đến từ luật sư Vương. Anh vội vàng bắt máy: "Chào luật sư Vương."
"Mười giờ sáng nay phải bàn bạc về các chi tiết trong phiên tòa, anh đừng quên nhé." Giọng Vương Nhất Bác truyền đến từ đầu dây bên kia.
"Được." Tiêu Chiến trả lời rồi xem lại giờ, giọng điệu có phần áy náy: "Lát nữa tôi phải đưa Tiên Tiên đến lớp học năng khiếu, có thể sẽ hơi muộn một chút."
"Không sao, có cần tôi đến đón anh không?"
"Không, không cần, tôi lái xe."
Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Chiến vội vội vàng vàng thu xếp nốt cái balo nho nhỏ, dắt tay Tiên Tiên đã chuẩn bị sẵn sàng đi xuống lầu.
Anh quen Vương Nhất Bác qua sự giới thiệu của bạn bè. Tuổi trẻ tài cao, năng lực chuyên môn vững vàng, là một luật sư trẻ có tiếng trong ngành luật. Gần đây Tiêu Chiến đang sứt đầu mẻ trán vì vụ giành quyền nuôi con, may mà hắn làm việc rất tuần tự rõ ràng, điềm tĩnh lí trí, giúp anh khai thông được rất nhiều vấn đề.
Sau khi đưa Tiên Tiên đến lớp học trượt ván, Tiêu Chiến lại dặn dò bé một lượt: "Hôm nay cậu có việc, tan học bà ngoại đến đón con, ăn cơm tối xong bà sẽ đưa con về nhà."
Tiên Tiên lắc đầu đầy vẻ bất lực, xòe năm ngón tay ra trước mặt: "Lần thứ năm rồi, Tiêu Chiến, cậu còn nói nữa là tai con mọc kén luôn được đấy."
"Cậu véo tai con thành tai heo cho khỏi phải mọc kén nhé," Tiêu Chiến tức mình với nhóc con láu cá, đẩy lưng đưa bé đến chỗ thầy giáo, "Mau vào lớp đi."
"Chào thầy ạ," Tiêu Chiến lại nhắc lại lần nữa với giáo viên, "Hôm nay tôi có chút việc bận, lát nữa bà ngoại cháu sẽ đến đón cháu."
Anh đưa mắt nhìn Tiên Tiên đang đứng lắc lư uốn éo ngay bên cạnh, cái miệng còn liến thoắng đớp chữ nhép theo lời mình bằng khẩu hình, lại vội vàng quay ra dặn thầy: "Thầy cứ nghiêm khắc với cháu vào nhé ạ, không sao đâu."
"Kìa cậu——" Tiên Tiên kéo dài giọng ra, nhưng còn chưa kịp bày trò gì thì đã bị thầy giáo nắm tay dắt vào lớp.
Tiêu Chiến vội vã quay về nhà, lúc vào đến tiểu khu thì đồng hồ đã chỉ đúng mười giờ mười lăm. Vương Nhất Bác đứng sẵn dưới tầng, chắc cũng đã đợi được một lúc lâu.
Anh mau chóng đỗ xe, bước xuống chạy thẳng về phía Vương Nhất Bác: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi về muộn quá."
Vương Nhất Bác có vẻ không hề để bụng chút nào: "Không sao."
Lúc dẫn hắn đi vào trong thang máy, Tiêu Chiến vẫn còn đang xin lỗi: "Chiếm dụng mất ngày nghỉ cuối tuần của cậu là đã ngại lắm rồi, tôi lại còn trễ giờ lâu như thế, phiền cho cậu quá."
Vương Nhất Bác không giả vờ khách sáo với anh, cũng chẳng hề thấy phiền vì anh cứ xin lỗi hết lần này đến lần khác. Tiêu Chiến nói một câu xin lỗi, hắn lại nghiêm túc đáp một câu không sao.
Vào đến nhà, Tiêu Chiến đi rót nước mời Vương Nhất Bác. Hai người ngồi trên ghế sofa, toàn bộ sự chú ý của Tiêu Chiến đều đang đặt cả vào chỗ tài liệu mà Vương Nhất Bác vừa lấy ra.
Trước đó hai người từng gặp nhau một lần, lúc ấy vốn cũng định đi sâu hơn vào vấn đề, song Tiêu Chiến phải đi đón Tiên Tiên tan học, chưa nói được bao nhiêu đã phải dừng. Về sau họ cũng đã nói chuyện qua điện thoại thêm lần nữa, Vương Nhất Bác có hỏi anh vài ba câu đơn giản để hiểu rõ tình huống.
Ấn tượng của anh về Vương Nhất Bác trong lần đầu gặp mặt là một người sở hữu khí chất áp đảo, có vẻ lạnh lùng nghiêm nghị và khó gần. Hôm nay là thứ bảy, không ngờ một người như thế lại bằng lòng hi sinh thời gian nghỉ ngơi của mình để trò chuyện kĩ càng hơn với anh, Tiêu Chiến vừa thấy cảm kích lại vừa không khỏi áy náy, chẳng biết phải trả ơn hắn bao nhiêu cho vừa.
"Tiên Tiên thực sự là con của em gái Tiêu Lê của anh với bạn trai Lưu Kính Sơn?" Vương Nhất Bác cầm một tờ giấy lên, "Đã đi làm giám định quan hệ huyết thống chưa?"
Tiêu Chiến gật đầu, tỏ ra hơi bất lực: "Hắn ta đã lén đi giám định rồi."
"Lúc chia tay với em gái Tiêu Lê của anh, anh ta có biết cô ấy mang thai không?" Vương Nhất Bác vừa hỏi vừa ghi chép trên giấy.
"Không biết." Tiêu Chiến lắc đầu.
"Anh ta có biết chuyện Tiêu Lê qua đời là vì khó sinh không?" Vương Nhất Bác tiếp tục đưa ra câu hỏi.
Tiêu Chiến hơi ngập ngừng trong giây lát, lại lắc đầu: "Không biết."
"Anh đã nói chuyện riêng với Lưu Kính Sơn bao giờ chưa?"
"Nói rồi," Tiêu Chiến trả lời, "Thái độ của hắn ta rất kiên quyết."
Bảy năm trước, Lưu Kính Sơn muốn đi học nghiên cứu sinh ở nước ngoài, đứng trước vấn đề yêu xa đang đặt ra trước mắt, gã và Tiêu Lê nảy sinh tranh cãi kịch liệt. Gã ta rời đi trong giận dỗi, bước lên chuyến bay vượt qua cả đại dương mà không hề hay biết Tiêu Lê lúc ấy đã mang bầu. Một năm sau, khi trở về thăm nhà trong kì nghỉ, gã đã chỉ còn trông thấy một nấm mồ lạnh lẽo.
Cả nhà Tiêu Chiến căm hận gã đến độ không muốn nhìn gã lấy một cái, thậm chí còn không cả nói ra nguyên nhân thật sự khiến Tiêu Lê qua đời, chỉ bảo rằng cô mất vì tai nạn, đồng thời cũng giấu nhẹm đi sự ra đời của Tiên Tiên.
Tiên Tiên yên ổn lớn lên trong sự chăm bẵm của gia đình, đến nay bé đã sắp vào lớp một, chẳng rõ Lưu Kính Sơn từ đâu nghe ngóng được tin tức về Tiên Tiên, đột nhiên nhảy ra đòi giành quyền nuôi dưỡng con.
Tiêu Chiến không đồng ý, gã lại tìm cách tiếp xúc riêng với Tiên Tiên và lén làm giám định quan hệ huyết thống, thế rồi ngạo nghễ giơ bản kết quả giám định ấy ra mà tuyên bố với mọi người, quyết tâm giành lại bằng được Tiên Tiên.
Tiêu Chiến cứ nghĩ đến cái cảnh ấy là lại không kìm được cơn giận.
Lưu Kính Sơn vẫn chẳng khác gì ngày trẻ, kiêu căng vô lễ, không coi ai ra gì. Nhưng chẳng hiểu cớ sao mà gã già đi nhanh thế, mới đó bên tóc mai đã điểm vài sợi bạc.
"Tôi vất vả nuôi Tiên Tiên lớn đến nhường này, tự dưng hắn ta lại nhảy ra, không nói không rằng đã đệ đơn kiện tôi ra tòa, đúng..." Tiêu Chiến liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác, nuốt ngược câu "đúng là đếch biết xấu hổ" vào trong bụng, đổi sang thành: "Đúng là nực cười hết biết."
"Lúc đó nhà anh che giấu chuyện Tiên Tiên ra đời, điểm này cực kì bất lợi đối với phía anh." Vương Nhất Bác phân tích.
"Khi đó hai người đã chia tay rồi mà." Tiêu Chiến tức thì trở nên căng thẳng.
"Nhưng anh ta là cha ruột của Tiên Tiên, có nghĩa vụ nuôi dưỡng con cái." Vương Nhất Bác giải thích, "Hơn nữa điều kiện nhà anh ta rất khá giả, anh ta chắc chắn sẽ cắn chặt lấy lợi thế này không buông."
Tiêu Chiến thở dài, liên tiếp mấy ngày gần đây đều ở trong trạng thái tinh thần căng thẳng không yên khiến sắc mặt anh rất tệ, mặt mày trắng bệch, dưới mắt nổi lên hai quầng thâm rõ rệt, trông có vẻ hơi yếu ớt: "Hắn ta có lỗi với Tiêu Lê, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn."
"Vẫn còn hai tuần nữa mới ra tòa," Vương Nhất Bác bình tĩnh nói: "Yên tâm đi."
Hắn hiếm khi nói ra ba chữ này với thân chủ của mình, nhưng nhìn vào Tiêu Chiến, vị luật sư trẻ lại không kìm được mà buột miệng thốt lên thành lời. Một cách hết sức tự nhiên, hắn muốn bước đến an ủi xoa dịu người này, dù chỉ là một chút thôi cũng được.
Từ ngày còn quấn tã, mọi chuyện của Tiên Tiên đều do một tay Tiêu Chiến chăm bẵm lo liệu. Lúc mới đẻ, Tiên Tiên nom hệt như một con khỉ con nhăn nhúm, giờ đã được Tiêu Chiến nuôi nấng thành một đứa nhóc lanh lợi, tuy hay thích pha trò nhưng cũng rất hiểu chuyện.
Bảy năm qua anh chưa từng hẹn hò yêu đương, chưa từng tham gia các buổi tụ tập ăn tối, thậm chí chưa từng để Tiên Tiên phải ở lại nhà bà ngoại lấy một ngày.
Hồi tưởng lại về những ngày tháng ấy, ngay đến chính Tiêu Chiến cũng cảm thấy thần kì. Dường như anh chỉ mới vừa kết thúc đồ án thiết kế tốt nghiệp chưa được bao lâu thì đã phải học cách thay bỉm cho bé rồi.
Một cậu thanh niên chưa trải sự đời, mới tốt nghiệp đại học mà lại có thể vừa thuần thục điều khiển chuột bằng tay phải, vừa cho bé uống sữa bằng tay trái, đến cả mẹ Tiêu Chiến nhớ lại cái khung cảnh ấy cũng không khỏi buồn cười.
Đó là quãng thời gian khó khăn nhất, bố mẹ anh cả ngày đều chìm đắm trong nỗi đau buồn của người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, anh thì vừa lo lập nghiệp vừa phải lo chăm sóc cho Tiên Tiên vẫn còn đương bế ngửa, phải tranh thủ đến từng phút đồng hồ một.
Nhưng anh chưa bao giờ than thân trách phận, cũng không hề cảm thấy mệt nhọc, bởi lẽ anh biết anh chưa bao giờ đơn độc. Tiên Tiên có thể sống sót được đã là cả một kì tích, giờ đây bé như một mầm cây non đang lớn lên khỏe mạnh mỗi ngày. Tiêu Chiến biết, ở đâu đó - nơi không có ai hay, tình yêu thương của Tiêu Lê cũng đang dành trọn cho Tiên Tiên như thế.
Vậy nên Lưu Kính Sơn không thể cướp bé đi được. Tiêu Chiến thầm hạ quyết tâm, cho dù vụ kiện này có khó khăn đến mấy, anh cũng phải thắng, anh nhất định sẽ thắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com