Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương mười

"Ấy đau đau, nhẹ tay thôi!"

"Tôi nhẹ lắm rồi đấy, ai bảo anh chạy đến quán bar đánh nhau với người ta?"

Tiêu Chiến càu nhàu, Vương Nhất Bác dùng tăm bông chấm thuốc, lại cố ý đụng vào lần nữa, lúc này Tiêu Chiến cũng không kêu nữa, rũ mắt, mặt nhăn lại vô cùng ấm ức.

Vương Nhất Bác hỏi, "Thế nên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Nói ra thì dài, tóm lại là hiểu lầm thôi." Tiêu Chiến dụi dụi mắt, mãi mới phản ứng lại, bắt lấy tay Vương Nhất Bác, "Vừa rồi tôi bảo có người cướp vợ cậu đi rồi, cậu có cái cảm giác...."

"Cảm giác?"

"Cái cảm giác mà chua chua, ngực trướng trướng ấy?" Tiêu Chiến vừa nói vừa chớp mắt, như diễn kịch, trong mắt đều là vẻ chờ mong, cằm nâng nâng lên, "Còn có chút phẫn nộ, muốn hung hăng đánh cái người bắt vợ của cậu đi một trận, cái cảm giác ấy đấy?"

Vương Nhất Bác lẳng lặng nhìn anh chốc lát, cười thật nhẹ, "Anh vẫn luôn bảo người kia bắt vợ tôi đi rồi, nhưng vợ tôi không phải vẫn đang ở yên đây sao?"

Tiêu Chiến: "..."

Vương Nhất Bác lại lấy thêm thuốc, tay còn muốn vươn ra lại kéo về, tuỳ ý thưởng thức dáng vẻ Tiêu Chiến từ cứng đờ đến đỏ cả mặt lên, mới lại chậm rãi bôi thuốc cho anh.

Tiêu Chiến đương nhiên không muốn để cậu nhìn chằm chằm như thế, theo bản năng đứng lên, kết quả mông vừa nhấc lên một chút đã bị Vương Nhất Bác ấn vai ngồi xuống, "Làm gì thế? Còn chưa bôi xong mà."

Tiêu Chiến có ý muốn lấy thuốc từ tay cậu, nhưng không thành công, Vương Nhất Bác nghiêng một cái, anh liền thuận thế nhào vào người cậu, trọng tâm ghế nghiêng về phía sau, dưới tình thế cấp bách Tiêu Chiến đành phải quỳ một chân lên, đặt ngay giữa đùi Vương Nhất Bác, đè ghế lại, nhưng bởi thế mà hai người họ gần như dán vào nhau, Tiêu Chiến không dám đối diện với cậu, cúi đầu, có thể thấy rõ nhất là hầu kết chuyển động của Vương Nhất Bác.

Hai người bọn họ cứng đờ vai giây, tay cầm thuốc của Vương Nhất Bác cũng tê rồi, Tiêu Chiến không nhớ được, nhưng Vương Nhất Bác lại nhớ rõ lúc trước bọn họ từng có những đêm mê loạn đến mức nào, cậu rũ mắt nhìn anh, thấy vẻ hoảng loạn xa lạ trên mặt anh, có chút luyến tiếc phá vỡ cảm giác ái muội này.

"Anh không mệt à?"

Tiêu Chiến nhẹ nhàng "a" một tiếng, đột nhiên hoàn hồn, như con thỏ nhảy sang một bên, xoay người ngồi lại, "Sai lầm sai lầm."

"..." Vương Nhất Bác rốt cuộc nhịn cũng không nhịn nổi nữa, "Tiêu Chiến."

"Không cần nữa đâu, bôi xong rồi, tôi ok rồi ha ha ha ha." Anh nói cũng không quay đầu lại.

"Không phải, tôi muốn nói," Vương Nhất Bác chỉ chỉ anh, "Anh đi cùng tay cùng chân."

Tiêu Chiến: "..."

Tiêu Chiến còn chưa từ bỏ Plan A, nhưng cứ cảm thấy hữu tâm vô lực, sao Vương Nhất Bác lại coi anh là vợ rồi, câu ấy cũng không biết là đùa thôi hay là nghiêm túc, nếu là nghiêm túc, anh phải xoay chuyển cục diện thế nào đây?

Vương Nhất Bác tuy cũng tốt, nhưng anh thật sự không muốn ở lại đây... Anh có cuộc sống của mình mà...

Anh dựa vào cửa nhắn tin cho Trần Vũ.

"Cậu ổn không?"

Trần Vũ trả lời rất nhanh: "Khá ổn, nhưng ngược lại anh, bị đánh phát khóc à?"

Tiêu Chiến nắm tay, "không có!"

Trần Vũ không quan tâm anh có hay không, "Đứa nhỏ đáng thương, bằng không thì anh trực tiếp thực hiện Plan B luôn đi?"

Tiêu Chiến nóng nảy, "Các cậu là cp chính mà, không thể tranh giành một chút sao? Không phải cậu còn muốn giúp tôi tìm cách sao, giờ mà cậu tìm thấy tuyến tình cảm mới thì tôi sẽ phải ở lại đây cả đời mất, cái người đưa cậu đi rốt cuộc là vị nào thế?"

Trần Vũ thấy anh có vẻ nóng nảy: "Tên là Cố Nguỵ, tôi nhớ trong truyện tranh không có người này, không biết ở đâu ra, nhưng mà..."

"Nhưng mà?"

"Nhưng mà rất thú vị, người cũng đẹp, tôi hiểu được vì sao Vương Nhất Bác có ấn tượng tốt với anh, Cố Nguỵ cũng cho tôi cảm giác ấy."

Tiêu Chiến đọc dòng chữ ấy một lần nữa, mắt trừng lớn, "Giờ ý cậu là cậu muốn từ bỏ Plan A sao? Cậu muốn từ bỏ tôi sao?!!!!!"

Trần vũ: "Trách thì trách sao anh lại rơi vào đây thôi, tôi không có tấm lòng đồng cảm với anh đâu, buông bỏ đúng lúc mới là đúng, anh tự cầu nhiều phúc đi, nếu mà thật sự không được thì anh cũng có thể tìm một tuyến tình cảm khác cho Vương Nhất Bác."

Tiêu Chiến trợn tròn mắt, tìm tuyến tình cảm chẳng lẽ đơn giản như ra chợ chọn cải trắng à? Vương Nhất Bác đối với anh rõ là cái kiểu tình đầu nồng nhiệt của bạn nhỏ rồi, làm sao bảo cậu di tình biệt luyến dễ thế được?

Tiêu Chiến lại bắt đầu suy nghĩ.

Anh chính là một biên kịch đấy! Anh không thể biên ra một cốt truyện khiến người ta động tâm, rơi thẳng vào bể tình được sao? Đầu tiên, anh cần một đối tượng cho tuyến tình cảm này.

Đối tượng ấy xuất hiện thích hợp quá, Vương Nhất Bác thay đổi người đại diện. Lúc cô xuất hiện, hai mắt Tiêu Chiến sáng bừng lên, đây còn không phải cô bé bị bắt đổi thành nữ chính trong kịch bản mà anh viết sao!

Trời cũng giúp tôi!

Tiêu Chiến lại lén lút gửi tin nhắn cho người đại diện: "Cô có muốn yêu Vương Nhất Bác không?"

Người đại diện: "Tôi đu cp mà, Khu Vũ Nhất Thanh ý."

Tiêu Chiến nóng nảy: "Đu cái rắm, hai người họ BE! Hơn nữa cô còn đứng ngược thuyền rồi."

Người đại diện cười lạnh, "Sao anh biết được? Là người trong nghề à? Hơn nữa tôi đứng ngược hay không sao anh biết được? Anh là cái ván giường à?"

Lúc Tiêu Chiến nói với cô cũng không suy nghĩ nhiều: "Con mẹ nó bởi vì chính chủ nhà cô thích tôi!"

Ba giây sau.

Người đại diện: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha."

Người đại diện: "Lại thêm một người nữa điên rồi."

Người đại diện: "Anh gấp gáp như thế, cũng cảm thấy CP của tôi là thật à? Hơn nữa nói đến cùng anh là ai thế, sao lại có số của tôi? Fan only à?"

Tiêu Chiến suýt nữa tức hộc máu, nghĩ thầm, khó trách trong truyện tranh cô không làm nữ chính được, cô không có cái mệnh ấy, nâng cũng không nâng lên được.

Anh buồn bực chết đi được, đi ngang qua phòng khách cũng không thèm nhìn Vương Nhất Bác một cái, Vương Nhất Bác nằm trên sô pha lướt điện thoại, cười lên hai tiếng, Tiêu Chiến quay đầu nhìn cậu, trong mắt có oán khí.

"Cười cái gì mà cười!"

Vương Nhất Bác cong mắt nhìn anh đi vào nhà, lát sau lại cầm lấy điện thoại, trên màn hình rõ ràng là giao diện tin nhắn của Tiêu Chiến với người đại diện.

Anh tắt màn hình, ngón cái vuốt ve chiếc nhẫn, đại khái đang tự hỏi, mày hơi nhăn lại.

Chuyện hôm đó uống say cũng không phải ý muốn của cậu. Ý cậu là, chuyện say rồi đến nhà Trần Vũ ngủ đều không nằm trong sự khống chế của cậu. Tửu tượng bình thường của cậu phải gấp đôi hôm đó, căn bản không dễ say rượu như thế. Không lâu sau khi đến nhà Trần Vũ, cái cảm giác tứ chi không nghe lời lại ập tới, ngại Trần Vũ còn ở đây, cậu chỉ có thể giả vờ gọi tên Tiêu Chiến, trông cậy vào Trần Vũ gọi Tiêu Chiến đến đón cậu về.

Như cậu dự đoán, Tiêu Chiến đến.

Còn ngoài dự đoán, Tiêu Chiến và Trần Vũ lại nói chuyện với nhau như hai người bệnh tâm thần.

Cả cuộc nói chuyện kia cậu đều nghe thấy hết, cũng nghe hiểu hết, tuy là khó có thể tin, không tưởng tượng nổi, nhưng lại có thể giải thích rõ ràng tất cả, cậu cũng tiếp nhận sự thật này chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi - bọn họ sống trong truyện tranh, nhưng Tiêu Chiến không thuộc về nơi này.

Mà người không thuộc về nơi này ấy hiện tại mong muốn nhất chính là được rời đi.

Rời khỏi thế giới này, rời khỏi cậu.

Vương Nhất Bác bắt đầu từ ngày Tiêu Chiến đến mới có ý thức, mới bắt đầu phát hiện ra mọi thứ không thích hợp, Tiêu Chiến chính là chìa khoá cho cuộc đời cậu, chìa khoá đã mở cánh cửa của cậu ra, nếu rời đi thì sẽ khoá cánh cửa ấy lại.

Làm sao được.

Cậu cài phần mềm trong điện thoại Tiêu Chiến, có thể đồng thời phát hình ảnh, ngày Trần Vũ gọi điện cho cậu, cậu đã sớm biết kế hoạch của bọn họ rồi, cố ý đến muốn một chút. Lúc đó cậu cũng không có ý gì xấu, chỉ là muốn để Tiêu Chiến biết, cậu không để ý Trần Vũ đến mức ấy, khiến anh nhanh chóng bỏ cái ý định ấy đi, ai biết nửa đường lại có một Cố Nguỵ nhảy ra, cũng khá tốt, giúp cậu dọn sạch chướng ngại, chỉ đánh người này một phát, về sau rồi tính sổ sau.

Vốn tưởng như thế là Tiêu Chiến sẽ từ bỏ, không ngờ lại còn chuẩn bị kế hoạch tìm uyên ương phối hợp với cậu.

Lần này lại muốn làm gì đây?

Ba ngày sau, Tiêu Chiến lại nghĩ ra một cách mới.

Anh tự nhận mình là một biên kịch ưu tú, chỉ cần diễn viễn phối hợp thôi là được, lần này nhất định sẽ thuận lợi, anh cũng không có cách nào tìm được người khác nữa, vất vả lắm mới thuyết phục được người đại diện, người đại diện vốn dĩ không muốn nhận đâu, nhưng mà Tiêu Chiến trả nhiều quá, người đại diện nghiêm túc đếm xem có bao nhiêu số không, trịnh trọng gật đầu, "Tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ."

Tiêu Chiến thiếu chút nữa thì rưng rưng nói, "Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn..."*

*Cả bài là:

Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn

Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn.

Dịch nghĩa (Thi viện)

Gió thổi hiu hắt, nước sông Dịch lạnh,

Tráng sĩ một khi ra đi, sẽ không trở về nữa.

Khi Vương Nhất Bác nhìn trong điện thoại thấy Tiêu Chiến dạy người đại diện một loạt phương pháp, cậu cạn lời đến mức không muốn phối hợp nữa. Lúc đó Tiêu Chiến đi từ trong phòng ra, vẻ mặt kiêu ngạc, đổ chén nước, hớn hở đến bên cạnh Vương Nhất Bác, "Nhất Bác này, cậu muốn tìm kiểu bạn gái như thế nào?"

Theo thiết lập trong truyện tranh thì lúc trước Vương Nhất Bác cũng từng có bạn gái, nhưng lúc này cậu thật sự rất muốn nói với Tiêu Chiến, cậu không thích con gái. Chắc là cái vẻ cười vô cùng cao hứng, một bộ nắm chắc thắng lợi của Tiêu Chiến khiến Vương Nhất Bác nghĩ đến đoạn trò chuyện kia, đây là kế hoạch mà Tiêu Chiến đã nghĩ mất ba ngày, cũng không đánh lòng vạch trần luôn, cậu đổi tư thế, không quên lợi dụng anh một chút, ôm bả vai anh, "Nếu anh là con gái, nhất định tôi sẽ theo đuổi anh."

Sắc mắt Tiêu Chiến lập tức khó coi, nhảy dựng lên ba thước, "Sao cậu lại nhìn thấy mỗi tôi thôi được, cậu không được thích tôi, không được có biết không? Tôi không được!"

Vương Nhất Bác vốn đang muốn trêu đùa anh hai câu, dần dần lại mất hứng, giọng nói lạnh đi, "Vì sao? Anh vội vàng muốn vứt bỏ tôi, thêm một ngày nữa cũng không được đúng không?"

Nói trúng rồi, quả thật là Tiêu Chiến nóng lòng về nhà. Anh nói không nên lời, cuối cùng chỉ có thể quay lại phòng mình chống vào cửa lầm bầm lầu bầu.

"Thần kinh, tìm chốn về tử tế cho cậu cậu lại cứ nhất quyết muốn ăn vạ tôi. Tôi muốn về nhà, có gì sai chứ."

Vở kịch mà Tiêu Chiến mới bày ra cho mình và người đại diện đúng là hơi thiểu năng. Anh cảm thấy hơi khó làm Vương Nhất Bác di tình biệt luyến, nhưng làm người ta hết hy vọng sẽ dễ hơn, nếu Vương Nhất Bác thật sự thích anh, biện pháp tốt nhất mà anh có thể nghĩ đến là làm cậu thất vọng, làm cậu cạn kiệt hy vọng, sau đó người đại diện sẽ cố gắng an ủi mấy câu, rồi bầu bạn nhiều hơn.

Anh nghĩ kĩ rồi, hẹn Vương Nhất Bác ra ngoài xem phim, sau đó cố ý cho cậu leo cây, người đại diện nhân cơ hội xuất hiện. Cốt truyện đơn giản, độ khó 1 sao.

Bởi vì hai người bọn họ vừa cãi nhau xong, Tiêu Chiến nói ra có hơi khó. Anh chậm rãi đến trước mặt Vương Nhất Bác, khẽ hắng giọng, Vương Nhất Bác đẩy anh sang bên trái, "Chắn TV rồi."

Tiêu Chiến nhỏ giọng hỏi, "Đi xem phim không?"

Vương Nhất Bác hỏi: "Cái gì?"

Tiêu Chiến lặp lại: "Đi xem phim không!"

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, "Với anh?"

Tiêu Chiến gật đầu: "Với tôi."

Vương Nhất Bác nhìn anh trong chốc lát, "Không đi."

Tiêu Chiến: "..."

???

Sao lại không giống dự kiến thế?

Anh chớp mắt hai cái, lại gần, lại chắn TV, "Sao lại không đi, đi xem phim, với tôi đấy."

Vương Nhất Bác không có biểu cảm gì, "Anh làm sao thế, anh rất đặc biệt à?"

Tiêu Chiến cứng đờ, hai giây sau mới bừng tỉnh, nghĩ thầm, "Chà, có lẽ là đang nằm trong cốt truyện, Vương Nhất Bác lúc này nhất định không khống chế được mình," Vì thế anh khoan dung gật gật đầu, "Được, lát nữa hỏi lại."

Mười lăm phút sau, Vương Nhất Bác vẫn kiên định cự tuyệt, Tiêu Chiến nhíu mày, còn ở trong cốt truyện nữa sao, "Được rồi, tôi lại đợi chút nữa hỏi lại."

Lại là mười lăm phút, Vương Nhất Bác vẫn không đồng ý, Tiêu Chiến mất kiên nhẫn, "Vì sao chứ!"

Vương Nhất Bác tắt TV, "Vì sao tôi lại phải đi cùng anh?"

Tiêu Chiến cảm thấy cậu hỏi rất khó hiểu, "Không phải cậu thích tôi sao?"

Có lẽ là ảo giác, trong mắt Vương Nhất Bác hiện lên một tia mất mát.

Anh biết rõ như thế, còn nhẫn tâm làm tôi tổn thương.

Nếu tôi hoàn toàn không biết gì cả, thật sự chờ mong được đi xem phim với anh, sẽ khổ sở biết bao nhiêu, những điều đó anh đều không quan tâm.

Cậu tự giễu mà nghĩ, cũng đúng, đối với anh mà nói, cậu có lẽ chỉ là một người trong sách, là giả, sao phải đối đãi thật lòng.

Cậu thở dài, "Được, xem cái gì?"

Vậy thì diễn với anh vậy.

Hôm đó Tiêu Chiến đã chuẩn bị tốt đợi cậu mắng, lúc cho cậu leo cây liền tắt điện thoại đi, anh tưởng tượng Vương Nhất Bác lúc đó thương tâm đến mức nào liền thấy tự trách, đầu óc kêu loạn lên dứt khoát đi ngủ một giấc. Anh nghĩ là sau khi mở máy sẽ thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ, kết quả một tin nhắn cũng không có.

Anh còn tưởng là điện thoại hỏng rồi, tắt đi mở lại rất nhiều lần cũng vẫn thế, vào vòng bạn bè xem, lại thấy người đại diện đăng một cái.

"Đi xem phim với Bo! Zuii!"

Kèm theo ảnh chụp chung.

Phản ứng đầu tiên của Tiêu Chiến là, sao Vương Nhất Bác lại chịu chụp ảnh chung với cô chứ, đi xuống dưới, Vương Nhất Bác còn bình luận.

"Phim rất hay."

Đây là tình huống gì?

Không phải, di tình biệt luyến như thế thì cũng nhanh quá rồi chứ? Tố chất tâm lí cái kiểu gì đây?

Vương Nhất Bác đâu rồi?

Anh mở cửa phòng ra, giày còn chưa xỏ, đi một vòng không thấy bóng người, đang thất thần thì cửa mở ra, Vương Nhất Bác xách theo cái túi nilon đi vào, vừa vặn nhìn thấy anh.

"Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng cái gì?" Tiêu Chiến nhìn thời gian, vẫn không thể tin được, "Cậu đi cả đêm không về?"

Vương Nhất Bác nhìn anh trừng mắt như thế, không nhịn được cười rộ lên, "Làm sao, không phải anh muốn thế sao?"

"Tôi muốn cái gì?"

"Tránh xa anh một chút, không thích anh, biến đi cho nhanh."

Tiêu Chiến chỉ biết chớp mắt, anh hơi há mồm, cảm thấy cổ họng hơi khô, "Có ý gì?"

Vương Nhất Bác không tỏ cảm xúc gì, "Ý trên mặt chữ, anh thành công rồi."

"Tôi quay về dọn đồ, hôm nay sẽ đi," cậu chẳng nhìn anh thêm một lần này, "Không thích anh nữa, không ở lại thêm một ngày nào nữa."

Tiêu Chiến nhìn cậu bận rộn đi ra đi vào lấy đồ, lòng chợt trở nên luống cuống, anh nhìn vào trong túi, bên trong là bánh mì mà anh thích, đôi mắt anh đỏ lên, "Gạt tôi chứ gì? Có phải hôm quá... tôi cho cậu leo cây, cậu không vui không?"

Tay Vương Nhất Bác đang lấy quần áo dừng lại một chút.

"Tôi không cố ý," anh đi về phía cậu hai bước, "Cậu đừng làm loạn nữa, lần sau tôi sẽ không thế nữa."

"Lần sau không thế nữa?" Vương Nhất Bác xoay người, liếc mắt nhìn bàn chân trắng nõn đặt trên sàn nhà lạnh băng của Tiêu Chiến, ánh mắt cậu giật giật, "Lấy cái gì bảo đảm?"

Có thể lấy gì bảo đảm được chứ, Tiêu Chiến cũng không nghĩ ra.

"Không trốn nữa, không đi nữa, không giả ngốc nữa," cậu vừa nói vừa tiến lại gần, Tiêu Chiến kìm nén không lùi lại, "Không đẩy tôi về phía người khác nữa?"

Tiêu Chiến có nỗi khổ khó nói.

Anh không thuộc về nơi này, anh cần phải đi, nếu như bây giờ thật sự ở bên cạnh Vương Nhất Bác, sau này đi rồi sẽ chỉ khiến cậu càng tổn thương, anh muốn sắp xếp cuộc đời Vương Nhất Bác cho tốt, nhưng anh quên mất, anh không có quyền sắp xếp cuộc đời người khác.

Nỗi khổ sở của anh tuyệt đối không ít hơn Vương Nhất Bác, nhưng anh chẳng có cách nào cả, chỉ có thể cúi đầu, nghe tiếng cười của Vương Nhất Bác, chậm rãi đi ngang qua anh, đóng cửa thật mạnh.

Giữ lại theo bản năng, nghĩ đi nghĩ lại rồi từ chối, cái nào mới là điều anh muốn?

Không biết, nhưng anh rất rõ, anh luyến tiếc.

Anh nghe thấy tiếng thang máy mở ra, bỗng nhiên hít sâu vào một hơi, căn bản không thể nghĩ ngợi nhiều như thế nữa, mở cửa chạy ra, đáng tiếc là chậm một bước, cửa thang máy đã đóng lại, đi thẳng xuống tầng một.

Thật sự đi rồi...

Giống như sẽ không trở về nữa.

Nói là không thích anh nữa, không thể ở lại thêm ngày nào nữa.

Thì ra khi kết quả mà mình mong muốn thành hiện thực rồi, lại khó chấp nhận như thế.

Anh đứng ở cửa thang máy, chậm chạp không động đấy, như thể tin rằng thang máy sẽ còn đi lên, người kia sẽ còn xuất hiện, nhưng thang máy dừng lại, rồi cũng không di chuyển nữa.

Anh thật sự không kìm chế được nữa rồi, ngực đau đớn, anh chậm rãi cong lưng xuống, khóc không thành tiếng, chỉ có bả vai run run khe khẽ.

Phía sau có tiếng bánh xe va li vang lên, hai tiếng bước chân, sau lưng anh chạm vào khuôn ngực ấm áp của một người.

Có bàn tay vòng qua eo, Tiêu Chiến giữ chặt bàn tay ấy, quay đầu lại.

"Đi giày vào rồi hẵng ra ngoài tìm chứ, tôi có thể đi đâu được, không phải là về rồi sao, ngốc quá."

Bỏ đi.

Ai động lòng trước thì người ấy nhận thua.

————————

Tác giả: Tán Tán đáng thương, một mình gánh vác trách nhiệm.

Chương sau cũng dài như chương này thậm chí còn dài hơn cơ! Vừa ngọt vừa ngược nha... lau nước mắt trước đii

Ngủ ngon!!!

Editor: Vẫn còn dài hơn nữa được hở chị =)))))))

Nhưng mà như này là iu nhao rồi phải hong ~ Cả bộ này với bộ Tình yêu đều bắt đầu bước vào quá trình iu đương ngọt ngào xen lẫn đau thương rồi á

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com