Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 2




3.


'Khi đồng hồ điểm mười hai giờ, sẽ không còn cỗ xe bí đỏ.'


Buổi tối nếu Lưu Vũ ở trong phòng luyện tập đến quá 12 giờ thì thường sẽ không quay lại kí túc xá. Anh thà ở lại trong phòng tập đợi đến lúc mặt trời mọc còn hơn là tự mình mò mẫm qua hai cái hành lang dài không thấy điểm cuối để xuống dưới lầu. Tuy là ở dưới chân tường có rất nhiều bóng đèn dẫn đường trong lúc khẩn cấp, nhưng đối với Lưu Vũ thì chúng chẳng qua cũng chỉ là vài đốm sáng mờ ảo.


Nhưng đêm nay thì anh không thể không về, bởi vì vừa nãy lúc Bá Viễn đi ngang qua tưởng là phòng tập không có ai, nên đã khóa cửa vào rồi.


Từ chỗ đầu hành lang này đến đầu bên kia phải đi qua hai mươi hai cái đèn dẫn đường. Anh cẩn thận chăm chú đếm những đốm sáng màu xanh lục: 1, 2, 3...


Đến khi đếm tới cái đèn thứ mười lắm, anh phát hiện ở đằng trước có một cái bóng đen, lắc lư một cái, lại biến mất.


Lưu Vũ cảm thấy sợ hãi, trong một thoáng chốc anh bị mất phương hướng. Cũng may đúng lúc đó thì bóng đen kia phát ra tiếng động. Anh bị kéo đến sát bên tường, nghe thấy bóng đen kia cất lên giọng nói quen thuộc: "Là em." Lưu Vũ nghe thấy giọng nói là của Châu Kha Vũ thì lúc đó mới yên tâm, theo bản năng mà túm lấy vạt áo của cậu ta, hỏi tại sao cậu lại ở đây?


"Em đến..." Châu Kha Vũ cúi đầu, ánh mắt lướt qua môi Lưu Vũ. Đột nhiên lại quên mất bản thân đang định nói gì. Tại sao lại ở đây...nhưng bây giờ chuyện quan trọng nhất là em gặp anh ở đây.


Lần này là em cứu anh đó, Lưu Vũ.


"Dẫn tôi về kí túc xá đi, Châu Kha Vũ."


Lưu Vũ không nhìn thấy dáng vẻ của cậu, đương nhiên, anh cũng chẳng thể nhìn thấu những suy nghĩ vu vơ trong lòng cậu. So với việc làm tốt trong chương trình, rồi đạt được vị thứ thứ nhất mà ai cũng thèm khát, thì Châu Kha Vũ lại càng thích dáng vẻ hiện giờ của Lưu Vũ – bất lực, lúng túng, run rẩy như một động vật nhỏ, nhìn vừa đáng yêu lại vừa đáng thương.


Châu Kha Vũ nhớ lại đêm hôm đó mình và Lưu Vũ hôn nhau. Đêm hôm đó mình đưa đèn pin cho anh ấy. Rồi cả đêm hôm đó cả hai cùng bị nhốt trong phòng chứa đồ. Rõ ràng giữa bọn họ đã từng có rất nhiều 'đêm hôm đó', cũng có rất nhiều chuyện để có thể cùng nhau tán gẫu, nhưng tại sao giữa bọn họ vẫn cứ như hai người xa lạ, mỗi khi gặp nhau chỉ có thể nói hai câu "xin lỗi" hoặc "cảm ơn"? Ánh mắt của Lưu Vũ cũng sẽ không bao giờ dừng lại trên người cậu quá hai giây.


Tại sao anh chẳng bao giờ nhìn em...?


"Châu..."


Châu Kha Vũ áp môi lên.


Lưu Vũ vất vả ngửa đầu lên để phối hợp cùng cậu ấy. Châu Kha Vũ nhận ra anh khó chịu, liền thuận thế bế anh ngồi lên trên tay vịn. ***, Lưu Vũ nghĩ thầm, lần này thực sự quá đáng lắm rồi, nếu như lại dung túng cậu ta hôn mình thêm một lần nữa, e rằng những chuyện này sẽ không bao giờ kết thúc được. Nhưng mà...


Làm sao có thể từ chối nụ hôn của người mình thích?


Lưu Vũ nắm lấy cằm của Châu Kha Vũ, ngửa đầu cậu rồi chủ động áp môi lên. Anh thích hôn cậu như thế này, cũng rất nhớ nhung cảm giác được hôn cậu. Lần trước, anh cho rằng đó là nụ hôn đầu tiên và cũng là cuối cùng trong đời của bọn họ. Cũng may là không phải.


Nhưng đột nhiên động tác của Châu Kha Vũ ngưng lại. Lưu Vũ vẫn lưu luyến kề sát môi cậu, lông mi anh ướt át, nhẹ nhàng chớp vài cái. Anh hỏi, làm sao thế?


"Tiểu Vũ, có người."


Châu Kha Vũ bế anh đặt xuống đất, ấn ấn vai anh rồi đẩy anh đi về một hướng, nhỏ giọng nói, còn sáu cái đèn dẫn đường nữa là đến, anh từ từ đi nhé, có làm được không? Lưu Vũ mờ mịt mà gật đầu. Châu Kha Vũ nói, ừm, em nhìn anh đi.


Lưu Vũ nghe theo lời cậu, thuận lợi đi về phòng kí túc xá. Trên vách tường là công tắc đèn hành lang, anh mò được chỗ đó rồi ấn nút bật—


Châu Kha Vũ vẫy tay với anh rồi nhanh chóng bỏ đi. Bóng lưng của cậu khuất sau bởi tòa nhà cao tầng ở phía đối diện, cho đến lúc biến mất hoàn toàn. Lưu Vũ ngạc nhiên xoay đầu, nhìn vào một tấm gương treo trên vách tường được đánh dấu bằng băng rôn đỏ sẫm ghi: "hãy noi gương".


Cái người ở trong gương, trang phục thì hỗn loạn, sắc mặt thì...khó coi. Anh không thích nổi cái dáng vẻ này của mình, tự nhiên cũng chẳng nghĩ ra được lời nào tốt đẹp. Nhưng tất cả những thứ này đã chứng mình rằng khoảnh khắc vừa rồi là thật. Anh lại cùng Châu Kha Vũ hôn nhau, hơn nữa còn ở tình huống tự nguyện. Thậm chí thiếu điều...tiến thêm một bước nữa. Lưu Vũ buộc chặt lại dây đai quần, nhưng mười đầu ngón tay vẫn còn đang chìm đắm trong tình ái ngọt ngào, khẽ run lên, một nút thắt vốn đơn giản bị anh buộc đến là méo mó.


Châu Kha Vũ thích mình sao? Nếu như cậu ấy không thích mình, vậy tại sao lại hôn mình... Nhưng mà, nếu như thích mình, thì tại sao lại bỏ chạy...


Lưu Vũ chỉnh đốn bản thân thật ổn thỏa ở trong WC rồi mới quay trở về phòng kí túc xá. Cũng may mọi người đều đã ngủ, nên không ai bị động tĩnh của anh đánh thức.


Đồng hồ vừa mới điểm 12 giờ. Ở đâu đó sâu thẳm trên đảo Hải Hoa, một tiếng chuông chầm chậm vang lên – báo hiệu ngày hôm nay đã kết thúc, và một ngày mới lại bắt đầu.


Thế nhưng...


Lưu Vũ ngồi trên giường, vô thức sờ môi mình, sau đó nở nụ cười bất đắc dĩ.


Sẽ chẳng có gì bắt đầu cả.


4.


'Ở trong tình yêu, con người được xếp vào đủ loại lớp. Bây giờ anh đang ở lớp đứng chót, nhưng không có nghĩa là anh sẽ mãi mãi đứng chót.'


Không những một ngày, mà cho dù một năm có trôi qua, sẽ vẫn cứ là sóng yên biển lặng.


Số lượng học viên trong doanh càng ngày càng ít đi, bầu không khí càng lúc càng trở nên ngột ngạt. Tòa nhà kí túc xá trước đây vốn đông đủ giờ cũng chỉ còn lại một nửa, loanh quanh chỉ còn lại ba đến bốn phòng. Những người bình thường khó có thể gặp mặt giờ đây đã trở thành bạn cùng phòng hoặc bạn hàng xóm, ngẩng đầu lên là có thể thấy mặt nhau.


Lưu Vũ cùng trùng hợp mà biết được Châu Kha Vũ đang ở căn phòng cách vách, giường của hai người chỉ cách nhau một bức tường. Kỳ thực, vận mệnh là một thứ rất điên rồ. Con người không thể quá tin vào nó, ngược lại, cũng không thể không tin vào nó.


Ngày hôm đó bọn họ cùng quay chương trình, một lần nữa trò nói thật hay thách thức. Châu Kha Vũ rút thăm trúng nói thật, câu hỏi bị thay đổi thành nếu tất cả học viên ở đây là con gái thì cậu chọn hẹn hò với ai. Châu Kha Vũ do dự nửa ngày rồi chỉ vào Lưu Vũ, lắp ba lắp bắp nói, tôi chọn Lưu Vũ. Lưu Vũ bề ngoài cũng phối hợp mà tỏ ra thẹn thùng, nhưng trong lòng lại chẳng có một gợn sóng.


Có những lúc, bạn thích một người, rồi bị tổn thương bởi người đó, thế nhưng bạn vẫn tiếp tục thích họ -- khi đã quen được với cái vòng luẩn quẩn này thì cảm xúc sẽ chai lì, mọi thứ đều trở nên rất đỗi bình thường.


Lưu Vũ cũng không hề tránh mặt Châu Kha Vũ, là Châu Kha Vũ tự chột dạ rồi không dám tiếp xúc nhiều hơn với Lưu Vũ. Mười tám tuổi. Cái tuổi dễ bị dao động. Một mặt không kiềm chế nổi tình cảm của mình, mặt khác lại vô cùng bài xích cái sự mất khống chế tình cảm của mình.


Sau khi kết thúc ghi hình, mọi người từ trong rạp chiếu phim nhao ra ngoài. Châu Kha Vũ bị kẹt ở giữa, nhìn rất nổi bật. Mà Lưu Vũ thì giống như bị ai đó cố ý chen lấn đẩy về phía cậu. Anh quá gầy, bị xô mấy cái là muốn ngã sõng soài ra rồi. Châu Kha Vũ vội vàng đỡ lấy anh, che chắn ở đằng trước, cố gắng để anh được thoải mái.


"Anh...có sao không?"


Các học viên khác sau khi ra khỏi cửa đều tản ra. Châu Kha Vũ ở cùng với Lưu Vũ, những người còn lại cũng rất thức thời nên không quấy rầy họ.


"Ý cậu là chuyện gì?" Lưu Vũ hỏi.


Anh thực sự không biết Châu Kha Vũ đang muốn nói đến chuyện gì. Giữa bọn họ vô tình nảy sinh ra rất nhiều bí mật. Khiến cho mỗi khi người trong cuộc muốn đề cập tới, thì đều phải nâng lên đặt xuống thật cẩn thận.


"Ý em là tối hôm qua, sau khi anh trở về ấy."


Lưu Vũ dựa vào tường, ngẩng đầu nhìn cậu. Châu Kha Vũ cúi thấp đầu xuống, tóc mái của cậu che khuất đi đôi mắt, không thể nhìn ra rốt cuộc ánh mắt của cậu đang đặt ở đâu. Lưu Vũ không nhịn được mà vươn tay ra vén lên mái tóc bù xù ấy. Khoảnh khắc đầu ngón tay anh chạm tới da thịt của cậu, có chút tê dại. Lưu Vũ dùng ánh mắt cẩn thận miêu tả đường nét của Châu Kha Vũ, nhìn thật kỹ, khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên.


Cậu ấy mới có mười tám tuổi thôi.


Châu Kha Vũ, liệu tôi sẽ là người khó quên nhất ở tuổi mười tám của cậu chứ?


Châu Kha Vũ túm chặt lấy cổ tay của Lưu Vũ. Đối diện với Lưu Vũ, cậu có rất nhiều điều muốn biểu đạt. Ví dụ như bây giờ, bọn họ đang dựa gần vào nhau đến mức nếu như đây không phải là chỗ công cộng, cậu sẽ lại không nhịn được mà hôn anh thêm một lần nữa.


"Châu Kha Vũ...cậu thật là." Tồi tệ. Ngu ngốc.


Lưu Vũ tránh khỏi cậu ta, xoay người đi về hướng ngược lại. Châu Kha Vũ theo sát bước chân của anh một cách rập khuôn, giống như con thú nuôi cỡ lớn đang thẫn thờ vậy. Cậu muốn có Lưu Vũ, muốn Lưu Vũ nhìn cậu với ánh mắt chứa đựng niềm yêu thích, muốn Lưu Vũ không tránh né cậu, muốn Lưu Vũ ở bên cạnh cậu, không làm gì cũng được. Cậu chỉ muốn ở cùng với Lưu Vũ. Nhưng cậu không có cách nào biểu đạt được những mong muốn này.


Nếu Lưu Vũ thực sự là con gái thì tốt rồi.


"Lưu Vũ, anh đợi em với."


Châu Kha Vũ nói.


Thế nhưng Lưu Vũ không quay đầu lại. Lưu Vũ nghĩ, anh sẽ không nhìn về phía sau nữa. Anh không thể tiếp tục thỏa hiệp thêm một lần nào nữa. Ở trong tình yêu, con người được xếp vào đủ loại lớp. Bây giờ anh đang ở lớp đứng chót, nhưng không có nghĩa là anh sẽ mãi mãi đứng chót.


5.


'Tôi không thể làm công chúa khi không có chiếc quạt lông vũ, nhưng tôi vẫn cao quý.'


-Hoàn-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com