Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 28

28.

Vào ngày đầy tháng của tiểu cô nương Lam Nhạc, Lam gia hiếm khi tổ chức một yến tiệc linh đình mời các đại thế gia đến tham dự.

Con gái của Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện và Hàm Quang Quân ra đời, tiệc đầy tháng còn muốn mời người khác? Tin tức này quả thật là thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người, bọn họ sôi nổi nhận lời mời và đi đến Vân Thâm. Mà gần một năm nay, những lời đồn đại ồn ào huyên náo lan truyền ở bên ngoài, nói Ngụy Vô Tiện dâm loạn không chịu nổi, những lời đồn nói hắn mang tạp chủng đều chưa kịp lâm trận đã bỏ chạy sau khi nhìn thấy đôi mắt của Lam Nhạc.

Đứa nhỏ này quả thật là cực kỳ giống Hàm Quang Quân và Ngụy Vô Tiện.

Đôi mắt lưu ly nhạt màu đó không khỏi khiến mọi người nhớ đến Hàm Quang Quân tuổi còn trẻ mà đã chết sớm. Mà đôi mắt xinh đẹp giống hệt như cánh hoa đào lại là giống Ngụy Vô Tiện. 

Lam Hi Thần cũng nhân cơ hội này ở bữa yến tiệc đầy tháng của Lam Nhạc chứng minh tin tức Ngụy Vô Tiện là Khôn trạch Lam Vong Cơ là sự thật. Chính thức cho Ngụy Vô Tiện một danh phận, để mọi người biết rằng hắn thật sự đã âm hôn cùng đệ đệ nhà mình, đã là đạo lữ.

Kim Quang Dao nhìn tiểu Viên Khuyết nằm trong vòng tay của Lam Hi Thần thật quá đáng yêu, không nhịn được mà duỗi tay ra chọt chọt vào mặt bé con.

 “Thật mềm…”

Ngụy Vô Tiện nhướng mày, ghét bỏ nói:

“Ngươi làm gì đấy? Đừng có ý đồ gì không đứng đắn với con gái của ta.”

“Không phải, Ngụy công tử, chúng ta thương lượng một chút được không?” Ánh mắt xanh lè của Kim Quang Dao nhìn chằm chằm tiểu Viên Khuyết.

Ngụy Vô Tiện ôm cánh tay, theo bản năng cảm thấy có gì đó không ổn.

“Thương lượng cái gì?”

Kim Quang Dao mỉm cười nói: “Ta vừa ý khuê nữ nhà ngươi. Chúng ta hãy định ra hôn ước cho hai đứa nhỏ đi! Nếu tương lai ta sinh được con trai sẽ để nó cưới con gái nhà ngươi, ta sẽ yêu thương đứa con dâu này.”

“Được thôi, nhưng nó phải đến ở rể.” Ngụy Vô Tiện cười tủm tỉm nói.

Kim Quang Dao: “…”

Nhiếp Hoài Tang đặc biệt cảm thấy thích thú đối với tiểu Viên Khuyết. Hắn ta mang theo con chim mà mình nuôi đến đây cho nàng chơi, sau đó lại lấy cây quạt quạt cho nàng. Đứa nhỏ này không sợ người lạ, đối với ai cũng bày ra vẻ mặt tươi cười, cực kỳ giống Ngụy Vô Tiện.

“Viên Khuyết, tiểu Viên Khuyết, nhìn cây quạt này này!” Hắn ta gấp cây quạt lại, nhẹ nhàng phất qua đôi má tiểu Viên Khuyết.

“Có thích cây quạt của thúc thúc không?”

“A!” Đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào cây quạt, bạn nhỏ Viên Khuyết đột nhiên tóm lấy cây quạt của Nhiếp Hoài Tang ôm vào trong ngực, không chịu buông tay.

Nhiếp Hoài Tang: “…”

“Ngụy huynh…”

Ngụy Vô Tiện nhún nhún vai: “Thật ngại quá, Nhạc Nhạc nhà ta khá là kỳ lạ. Nếu nó đã thích cái gì thì sẽ nắm chặt trong tay, tuyệt đối không buông. Chốc nữa ta sẽ tìm một cây quạt khác tốt hơn trả lại cho ngươi.”

Được Ngụy Vô Tiện bảo đảm, Nhiếp Hoài Tang liền yên tâm tiếp tục trêu đùa tiểu Viên Khuyết.

Trẻ nhỏ rất chú trọng đến giấc ngủ, đặc biệt thích ngủ. Miễn cưỡng chơi đùa cùng mấy vị thúc thúc, a di được một hồi, nàng đã bắt đầu oa oa khóc nức nở. Lam Hi Thần vẫn đang ôm nàng, thấy nàng khóc như vậy thì có chút cuống lên:

“Vô Tiện, sao Nhạc Nhạc lại khóc?”

“Có lẽ là buồn ngủ rồi.” Kim Quang Dao cười nói.

Gật gật đầu, Ngụy Vô Tiện duỗi tay ôm lấy bé, đôi tay hắn giống như cái nôi nhẹ nhàng đung đưa ru hài tử, nhỏ giọng dỗ dành.

“Nhạc Nhạc ngoan, không khóc, ngoan.”

Hài tử vẫn còn nức nở.

Từ khi Viên Khuyết sinh ra đến nay luôn bệnh tật ốm yếu, không thể khóc lâu hoặc là thường xuyên khóc, nếu không sẽ rất dễ khóc đến đứt hơi. Dường như nghĩ ra điều gì đó, Ngụy Vô Tiện bèn rút Tị Trần dắt bên thắt lưng đặt vào trong tay Viên Khuyết. Quả nhiên, sau khi hài tử ôm được bội kiếm phụ thân đã lập tức ngừng khóc thút thít. Mà bộ dạng của mấy người bọn họ đều là cực kỳ kinh ngạc.

“Vô Tiện, những lúc như thế này Nhạc Nhạc đều phải ôm kiếm của Vong Cơ mới chịu ngủ sao?” Lam Hi Thần hỏi.

“Đúng vậy.” 

Khẽ cười một tiếng, Ngụy Vô Tiện lại nói: 

“Kể cả khóc nháo hay những lúc không thoải mái, chỉ cần đưa cho nó Tị Trần, hoặc là dùng Vong Cơ cầm đàn một khúc nhạc cho nó nghe, nó sẽ lập tức ngừng khóc.”

Yêu thương, đau lòng đứa cháu gái nhỏ này từ tận đáy lòng, Lam Hi Thần gật đầu nói:

“Xem ra con bé rất dính Vong Cơ.”

Ngụy Vô Tiện nhếch miệng cười cười: “Như vậy, một ngày nào đó Lam Trạm trở về nhìn thấy cũng sẽ rất vui mừng.”

Nghe thấy vậy, Lam Hi Thần mím môi gật đầu qua loa rồi kéo Kim Quang Dao rời đi.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com