Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

• 02 •

Đến cuối cùng chuyện dạy kèm vẫn được tiến hành.

Tối hôm đó, lần đầu tiên Huang Renjun chủ động gửi tin nhắn cho Na Jaemin: [Xin lỗi.]

Người nhận được tin nhắn chẳng hiểu gì cả, không biết vì sao đối phương xin lỗi mình, sau đó khung trò chuyện nhảy ra một tin nhắn mới: [Buổi chiều em không cố tình nói dì như vậy đâu.]

Na Jaemin nhìn chằm chằm màn hình thấy buồn cười, như có thể thấy được đằng sau những câu chữ này là cậu bé ngượng ngịu lo lắng, nhưng vẫn chẳng thể vứt bỏ lòng tự trọng để xin lỗi ngay trước mặt.

[Tôi sẽ chuyển lời cho chị.] Cuối cùng hắn trả lời, rốt cuộc cũng không nói ra đề nghị bảo đối phương trực tiếp đi tìm bà Na.

Ít nhiều gì cũng đoán được tâm tư trẻ con. Nhất là người như Huang Renjun, vui hay buồn đều thể hiện rõ trên nét mặt, rất dễ hiểu.

Mặc dù lúc đó hắn cũng giận Huang Renjun nói không lựa lời, nhưng sau đó nghĩ lại thì cũng có thể thể hiểu.

Na Jaemin có thể cảm nhận được cậu bé không có ý xấu với chị gái, thậm chí còn có chút thiện cảm. Nhưng chung quy bà Na có tốt thế nào cũng không thể thay thế được mẹ ruột, đặc biệt là khi Huang Renjun chẳng hề hay biết nội tình thì sẽ càng có suy nghĩ vặn vẹo rằng một khi chấp nhận bà Na tức là phản bội lại mẹ. Vừa đơn thuần vừa mâu thuẫn.

Cứ từ từ thôi. Hắn nghĩ.

Cầm điện thoại đợi một lúc lâu nhưng đối phương không gửi tin nhắn đến nữa, thế là gõ gõ xóa xóa rồi gửi đi một đoạn tin nhắn dài tự mình lo chuyện bao đồng.

[Tôi biết em không thích tôi, nhưng không cần vì tôi mà hờn dỗi với chính mình. Học cấp ba xong tôi có thể sống tự lập rồi, sẽ không ở lại nhà em nữa. Chị tôi rất thích em, có thêm một người thích em cũng không thiệt đi đâu, đúng không nào? Chuyện dạy kèm, em cũng đừng bài xích quá, cứ coi tôi như sách tham khảo sống miễn phí là được. Chúng ta thử xem trước đã, nếu tôi dạy không tốt thì em cứ mách anh rể bất kỳ lúc nào, được không?]

[Được.]

Đây là câu trả lời Huang Renjun nhắn lại sau một đêm tự mình suy xét.

Và thế là bắt đầu dạy kèm trong nghỉ hè, Huang Renjun rất phiền lòng, nhưng buộc phải thừa nhận đúng là Na Jaemin rất thông minh, không chỉ giỏi tự học mà còn giỏi dạy người, giảng bài dễ hiểu hơn thầy cô ở trường nhiều.

Nó làm theo quyết tâm coi Na Jaemin như công cụ, phá lệ cho phép đối phương bước vào thư phòng của mình.

Nhắc đến cũng thú vị, từ lần đầu gặp đến nay quen biết ba năm, Huang Renjun chưa từng gọi Na Jaemin bằng bất cứ xưng hô nào.

Lúc quái gở gọi mấy kiểu như thiên tài thần đồng không được tính, thậm chí ngay cả một câu "Ê", "Này" đơn giản nhất cũng chẳng gọi bao giờ. Tóm lại là vì hai người chưa từng tiến hành "đối thoại" với nhau.

Không may lần này ở cùng trong một phòng, không thể tự dưng cứ "Ê" với "Này" được, Huang Renjun vẫn chưa vô giáo dục tới mức không biết phân biệt phải trái như thế.

Nhưng không thể gọi "Cậu", cả đời này cũng không thể gọi, gọi "Anh" như lời dì nói thì lại quá thân thiết, chẳng thà bảo nó tự sát còn hơn, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ còn lại duy nhất một lựa chọn là gọi tên.

Huang Renjun nhíu chặt đầu mày, dán mắt vào khuôn miệng đang giảng bài của Na Jaemin, nó muốn hỏi đối phương có uống nước trái cây không, nhưng hai chữ "Jaemin" quanh quẩn trong cổ họng mãi, làm thế nào cũng không thốt ra được.

Cảm giác còn xấu hổ hơn cả gọi là cậu.

Na Jaemin phát hiện nó thất thần, ngẩng đầu nhìn nó, hỏi Renjun làm sao thế.

Làm sao thế?

Vì sao, rốt cuộc vì sao, vì sao người này có thể gọi tên nó tự nhiên như không? Thật không công bằng. Với hai tầng ưu thế về vai vế và độ tuổi đã khiến tiếng Renjun hết sức hợp tình hợp lý, không thân không lạ, vừa vặn thỏa đáng.

Huang Renjun nghĩ mãi nghĩ mãi, máu nóng xông lên não, dứt khoát ném bút trong tay đi: "Không học nữa, muốn uống nước trái cây."

Trong khoảng thời gian ở cùng nhau, Na Jaemin năm được đại khái tính cách đối phương, biết nó lại bắt đầu đi vào ngõ cụt bèn giơ tay xoa đầu nó, cất tiếng dỗ dành: "Được, nghỉ một lát, tôi đi rót nước trái cây."

Ngay cả động tác xoa đầu cũng hết sức tự nhiên, Huang Renjun chưa nguôi hết cơn giận cũ đã lại thêm cơn giận mới, nó không nhịn được hừ lạnh một tiếng né tránh, chỉ trích không chút khách sáo: "Sờ bậy cái gì?! Đến lúc đó không cao lên được là tại anh hết!"

Dường như để chứng minh câu nói đó, suốt thời tiểu học Huang Renjun lớn nhanh như thổi, bước lên cấp hai giống như đột ngột phanh xe dừng lại, không còn cao thêm được nữa.

Huang Renjun tức gần chết. Một trong những mục tiêu của cuộc đời nó là chiều cao nhất định phải vượt qua Na Jaemin, chuyện này chỉ e là ai nhìn cũng thấy vô căn cứ. Nó đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu đối phương, một lần nữa liệt vào vị trí kẻ địch số hai, luôn luôn nhắc nhở bản thân không được quên tư tưởng ban đầu.

Mà dường như để chứng minh quyết tâm ban đầu coi Na Jaemin như sách tham khảo sống không phải trò đùa, cho dù trường THCS thực nghiệm và THPT thực nghiệm chỉ cách nhau chưa đến năm trăm mét, Huang Renjun cũng kiên quyết không đi cùng đường ngồi cùng xe với đối phương. Ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván, đó mới là thái độ đúng đắn dành cho công cụ, hơn nữa nó chưa nhào đến cắn ngược lại đã coi như nhân nhượng lắm rồi.

Chẳng qua là quay trở về chiến tranh lạnh như hồi đầu.

Đương nhiên Na Jaemin không quan tâm, chương trình học lớp 11 rất nặng, giờ tự học buổi tối kéo dài, vốn dĩ hắn cũng không muốn Huang Renjun đợi mình. Ông Huang định sai tài xế đưa đón nhưng bị hắn từ chối, tiện thể đề xuất dự định lên lớp 12 muốn ở nội trú.

Huang Renjun nhai cơm, lẩm bẩm mấy tiếng, câu "coi như anh chu đáo" lí nhí trong cổ họng.

Nó đã chín chắn hơn hồi tiểu học nhiều, có thể làm ngơ nhìn ba người ăn cơm hòa thuận vui vẻ, thản nhiên hờ hững, đồng thời biết những lúc như thế này nó không nên bày tỏ thái độ, chỉ cần lẳng lặng chờ đợi, đợi Na Jaemin thi đại học xong, tự nhiên sẽ rời khỏi đây.

Như vậy nó lại có thể quay trở về trạng thái thân quen nhất. Mặc dù dì vẫn luôn ở đây, nhưng người phụ nữ dịu dàng ấy khác với Na Jaemin, không phải đến để thay thế nó. Điều bà muốn thay thế là vị trí "vợ" và "mẹ", mà chỉ cần nó mãi mãi nhớ đến mẹ thì dì sẽ không thể thành công.

Về việc này, Huang Renjun hết sức tự tin.

Thế là cuộc sống quay trở về bình yên.

Huang Renjun dần quen với nhịp điệu dạy và học trong trường THCS thực nghiệm, Na Jaemin cũng chuyển đến ký túc xá của trường như mong muốn. Vòng bạn bè mới được hình thành, quen thuộc với các hàng quán bên ngoài trường, thi thoảng nó nghe thấy tin đồn về hot boy của trường THPT bên cạnh, thậm chí còn tình cờ gặp được đối phương trong quán trà sữa gần trường, nó đều làm như không quen, chẳng thèm nhìn đến nụ cười thản nhiên của người có khuôn mặt như hoa đào đó.

Huang Renjun có chút vênh váo, có chút sảng khoái, mừng vì mọi chuyện đều phát triển theo hướng nó hiểu rõ, giúp nó yên lòng, giúp nó thoải mái.

Sống trong vòng an toàn thoải mái, không phải phẩm chất đặc biệt của người bảo thủ. Quán tính, hay có thể gọi là tính ỳ, vốn là một trong những tính người. Vì thế quá trình làm quen và thay đổi cũng là quá trình trưởng thành và lột xác.

Cũng vì thế, đối với người luôn hướng tới ổn định thoải mái mà nói, "biến số" là thứ vô cùng kỳ diệu, ẩn núp khắp nơi, có thể nhất thời bạn không nhìn thấy nhưng bạn luôn biết nhất định có tồn tại.

Giống như việc tái hôn của ông Huang.

Giống như việc Huang Renjun đã chấp nhận trong vô thức ngay chính bản thân cũng không phát hiện.

Đối với nó mà nói, biến số kế tiếp nhanh chóng xảy ra vào hết lớp tám, kỳ nghỉ hè Na Jaemin tốt nghiệp cấp ba.

Học sinh xuất sắc khỏi cần phải lo lắng về thành tích thi đại học, giấy báo trúng tuyển còn chưa gửi về nhà, Na Jaemin đã thuê xong một căn chung cư vừa ý ở gần trường đại học.

Bà Na không nỡ, kéo tay em trai, thoáng trách: "Không phải đăng ký vào trường trong thành phố sao, về nhà cũng tiện, làm gì mà phải gáp gáp dọn đi như thế?"

Anh sinh viên tương lai nhẹ nhàng nắm lại tay chị gái, dịu dàng khuyên giải: "Dù sao cũng phải dọn đi, em tra rồi, thuê nhà vào lúc này rẻ hơn một chút, cũng có phải không gặp lại nhau nữa đâu."

Huang Renjun uống nước trong phòng khách, nhìn hai chị em tình sâu nghĩa nặng, không nhịn được nôn ọe trong lòng, suy nghĩ xoay chuyển, sau này không cần chứng kiến hình ảnh buồn nôn cảm động lòng người này nữa, lại thấy mình nên vui mới phải. Đúng thế, đây là chuyện vui, nó suy xét, thế vì sao còn có cảm giác chua xót nói không nên lời khuấy đảo khiến nó bực dọc không thôi vậy nhỉ?

Suy xét không rõ được. Đành dứt khoát không nhìn không nghĩ cho thanh tịnh.

Giống hệt như lúc đến, Na Jaemin đóng gói đồ đạc hết sức yên ắng, trái lại bà Na đề nghị, nhân kỳ nghỉ hè cuối cùng Jaemin còn ở nhà, mọi người cùng nhau làm tổng vệ sinh, tạo ra tiếng vang không nhỏ. Huang Renjun rất không muốn, lâu lắm rồi mới lôi bản lĩnh châm chọc khiêu khích ra, rốt cuộc là nghèo quá hóa điên hay là làm từ thiện? Người giúp việc lấy không tiền công mà chẳng cần làm việc, công việc béo bở như thế tặng cho nó được không? Suýt chút nữa ông Huang lại đập đũa vỡ đầu con trai.

Bà Na thì lại bị chọc cười, nhẹ nhàng trấn an: "Dì chỉ muốn cả nhà cùng nhau hoạt động gân cốt thôi, Renjun cứ yên tâm nghỉ ngơi, sắp lên lớp chín rồi, áp lực nặng nề, không cần khổ theo mọi người đâu."

Dì cũng biết là khổ cơ đấy.

Phát hiện nhiều lời vô ích, Huang Renjun bèn bĩu môi dè bỉu trong lòng, nó đưa mắt nhìn người cậu sắp rời khỏi ngôi nhà này, thấy nét mặt đối phương vẫn như thường, chẳng giống có chút quyến luyến nào. Bỗng dưng ánh mắt hai người giao nhau, Na Jaemin cười với nó, cười hết sức chân thành thản nhiên, như đang hài lòng sung sướng vì cuối cùng cũng có thể rời đi. Chợt nó dâng lên cơn giận, đáp lại đối phương một tiếng hừ lạnh, hầm hè bỏ lên tầng.

Mình không nên nhìn anh ta!

(Còn tiếp...)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #najun