Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#2: Tự bạo

Thẩm Thanh Thu trơ mắt nhìn xem Lạc Băng Hà đại khai sát giới trước mặt hắn, muốn ngăn cản lại bất lực. Thiên Ma chi lực huyễn hóa thành xiềng xích cuốn lấy cổ tay cùng mắt cá chân của hắn, phần dày nhất thì là cuộn tại thắt lưng hắn, đem hắn trói lại.

Nếu nói chuyện tu tiên môn phái lên án Lạc Băng Hà vừa rồi với Thẩm Thanh Thu chỉ là không có bằng chứng thì những gì Lạc Băng Hà làm bây giờ tựa như là cung cấp một núi chứng cứ cho tất cả những đồn đại trước đó.

Nhưng Thẩm Thanh Thu vô luận như thế nào cũng không dám tin tưởng Lạc Băng Hà của hắn sẽ phạm hạ ngập trời sát nghiệt, biến thành ma vật bị Tâm Ma chi phối, chỉ biết tứ ngược chém giết.

" Lạc Băng Hà! Dừng tay!" Lòng Thẩm Thanh Thu nóng như lửa đốt, càng muốn tránh thoát trói buộc của xiềng xích, xiềng xích kia liền trói hắn càng chặt, chỗ da ma sát dây xích với đều đã cọ ra vết máu đỏ thắm.

Lạc Băng Hà đang đắm chìm ở trong giết chóc, nghe tới tiếng kêu đột nhiên quay đầu, hai mắt đã biến thành một mảng đỏ như máu, chính là dấu hiệu bị Tâm Ma phản phệ.

Đừng để nó áp chế qua ngươi.

Quá khứ ngày xưa hiện rõ mồn một trước mắt, Thẩm Thanh Thu cảm thấy run lên, hướng phía Lạc Băng Hà ôn nhu kêu: "Ngươi qua đây."

Hai mắt Lạc Băng Hà có ánh sáng lóe lên, những tia máu trong mắt dần dần tán đi, lưu lại một màu mực đầm thâm trầm, dường như lại ngắn ngủi khôi phục thần trí.

Lạc Băng Hà rốt cục chậm rãi buông hai tay ra, buông ra Vô Vọng cùng lão cung chủ bị y kiềm chế, vung ra một đạo ma lực đem hai người tùy ý vứt qua một bên khiến cho cát bay mịt mù đầy trời. Y lại nhìn như không nhìn về hướng Thẩm Thanh Thu, chậm rãi bước đi thong thả đến, ở lại bên cạnh hắn.

Lạc Băng Hà cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống Thẩm Thanh Thu, tựa như nhìn xuống một con giòi bọ hèn mọn bên trong bụi bặm, nhưng ánh mắt y là một mảnh trống rỗng như cũ, vẻ tuyệt vọng ở đáy mắt so với vừa rồi càng sâu, trên trán còn thoát ra sự âm u đầy tử khí.

Lạc Băng Hà đến tột cùng là vì cái gì. . . . . . lại biến thành dạng này? Thẩm Thanh Thu không đành nhìn, có chút quay đầu đi chỗ khác.

Nhưng mà Lạc Băng Hà lại đem sự đau lòng của Thẩm Thanh Thu coi như là chống đối, sát ý cùng lệ khí vừa mới bị áp chế lại bùng lên. Đôi bàn tay với những cái móng nhọn đang nâng lên thì bỗng nhiên dừng lại trước khi chúng xé đứt yết hầu Thẩm Thanh Thu, trong chốc lát ma khí tan thành mây khói, cuối cùng lại biến trở về năm ngón tay, cực kì dịu dàng nắm lấy cằm Thẩm Thanh Thu, ép buộc hắn cùng mình đối mặt.

"Nhìn ta." Lạc Băng Hà lạnh lùng nói.

"Băng Hà. . . . . ." Thanh âm Thẩm Thanh Thu đột ngột dừng lại.

Một dây xích rất nhỏ trói lại cổ hắn, luồn qua đầu vai của hắn, một vòng lại một vòng vuốt ve xương quai xanh, xúc cảm lạnh buốt để Thẩm Thanh Thu ngăn không được mà rùng mình, "Đừng như vậy."

"Ngươi sợ ta?" Lạc Băng Hà nhẹ gật đầu, lại chắc chắn nói, "Ngươi sợ ta."

Xiềng xích chỗ mắt cá chân đi lên như rắn bò du tẩu tại bên trong quần áo Thẩm Thanh Thu, hướng về chỗ sâu thẳm tìm kiếm. Lạc Băng Hà cũng chầm chậm cúi người đến càng đến gần càng gần, đôi môi không có chút huyết sắc nào cơ hồ liền muốn dán lên trán hắn.

Thẩm Thanh Thu đổ mồ hôi lạnh, kêu lên sợ hãi, "Không." Thẩm Thanh Thu cắn chặt hàm răng, nhưng mà ngữ khí lại mềm nhũn ra, "Chí ít không phải là hiện tại."

"Vì cái gì?" Lạc Băng Hà nhíu nhíu mày, xiềng xích trên Thẩm Thanh Thu bỗng nhiên siết chặt khiến Thẩm Thanh Thu phải kêu lên một tiếng đau đớn.

"Chờ ta điều tra rõ chân tướng, tra ra manh mối, còn cho Thương Khung Sơn một cái công đạo." Thẩm Thanh Thu có chút bình tĩnh lại, gằn từng chữ một: "Trả lại sự trong sạch cho ngươi."

Thần sắc Lạc Băng Hà hơi động một chút, "Trả lại trong sạch cho ta? Ngươi tin không?"

"Nếu như ngươi nói ngươi không làm." Thẩm Thanh Thu nhìn thẳng vào đôi mắt Lạc Băng Hà, hỏi: "Vậy thì Lạc Băng Hà, ta muốn hỏi ngươi ngay lúc này, ngươi phải thành thật trả lời ta. Ngươi có làm những sự tình kia hay không?"

Ánh mắt Lạc Băng Hà có chút ảm đạm, "Nếu những lời đồn đó là thật thì sao?"

Thẩm Thanh Thu nhắm hai mắt lại, dường như làm như thế này thì có thể đem tất cả kết quả xấu nhất làm như là không thấy. Trầm mặc một hồi lâu, hắn mới thấp giọng nói: "Ta sẽ bồi táng ngươi, cùng ngươi xuống Địa ngục."

Lạc Băng Hà cười khổ một tiếng, buông ra Thẩm Thanh Thu trong ngực, ngay tiếp theo chính là buông lỏng xiềng xích trói buộc Thẩm Thanh Thu cũng như cầu sinh chấp niệm sau cùng của y. Y chậm rãi đứng dậy, mất máu cùng thoát lực, còn có thống khổ thấu xương nhất thời đánh tới, y chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hai mắt hoa đi suýt nữa té xỉu.

Dài vạn dặm không, nắng chiếu gay gắt, một áng mây cũng không có. Hai mắt y nhìn thẳng vào mặt trời rực rỡ rốt cục lại nhiễm lên huyết sắc, ma khí quanh thân ngút trời, che lấp đi những ánh mặt trời kia.

"Thiên đạo a! Thiên đạo!"

Lạc Băng Hà ngửa mặt lên trời gào thét đến khàn cả giọng.

"Ban thưởng ta tiên cốt, lại khiến cho ta phiêu bạt không hạnh phúc; dẫn ta nhập ma, lại gọi ta cô độc không thể sống; cho ta quyền thế, lại làm ta quãng đời còn lại thất bại. Ngay cả người sinh ta lừa dối ta, người nuôi ta hận ta, chúng sinh sợ ta, sợ ta, hận không thể nghiền xương thành tro, trừ khử cho thống khoái, chẳng lẽ đây chính là thiên đạo? Cuộc đời của ta, chẳng lẽ liền nên khốn đốn thất vọng, sau đó trầm luân sa đọa, cuối cùng trở thành bàn đạp để người khác phi thăng? Chẳng lẽ Lạc Băng Hà ta nên là đồ chơi ở trong lòng bàn tay thiên đạo sao?"

Lạc Băng Hà tuy là phóng đãng cuồng tiếu, nhưng đau buồn đến ruột gan đứt từng khúc, lúc này phun ra một ngụm máu lớn. Y hộc máu đến không đứng vững, lui về lảo đảo mấy bước mới chống Tâm Ma kiếm đứng vững.

"Tốt, vậy ta liền thuận theo thiên đạo."

Lạc Băng Hà thẳng tắp nhìn về phía màu đen đầy xác chết rải rác, bình thản nói: "Thiên Lang quân, ngươi đủ kiểu dây dưa, bày ra thiên la địa võng, không phải là muốn lợi dụng thân thể của ta chuyển sinh a? Ta cho ngươi."

Tay nâng kiếm hạ xuống, Lạc Băng Hà vậy mà tự mình chém xuống cánh tay trái.

"Lạc Băng Hà!" Thẩm Thanh Thu đã choáng váng , thẳng đến máu của Lạc Băng Hà dính vào mặt hắn thì hắn mới lấy lại tinh thần. Thẩm Thanh Thu tựa như phát điên vọt tới hướng Lạc Băng Hà, nhưng mà còn chưa chạy hai bước liền lại bị xiềng xích từ trên trời giáng xuống một mực chế trụ, đặt hắn ở trên mặt đất không thể động đậy.

Lạc Băng Hà quay đầu, lại lần nữa thương xót nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Thu, rất nhanh lại mặt không thay đổi quay trở về.

Tâm Ma phản phệ, trước hết là ăn mòn tâm trí vật chủ, sau đó là căn cốt cùng kinh mạch, cuối cùng chính là tâm hồn. Bây giờ Tâm Ma đã tan rã triệt để kinh mạch của y, xâm nhập trong xương tủy, sau khi tạng phủ nội đan đau đến cực hạn, Lạc Băng Hà liền không còn đến đau đớn . Tay y cầm Tâm Ma kiếm, mặt không thay đổi đâm vào lồng ngực của mình một kiếm lại một kiếm, lưu lại lưỡi kiếm đâm rách huyết nhục cùng từng tiếng trống rỗng trầm đục.

"Tô Tịch Nhan, ngươi lúc đó liều tính mệnh lưu lại ta, nói cái gì không oán không hối, đều chỉ bất quá là vì sự cảm động rẻ rúng của chính bản thân ngươi, ngươi có nghĩ đến cảm thụ của ta a? Nhân loại thật đúng là ích kỉ, ngu xuẩn lại buồn nôn." Lạc Băng Hà lắc đầu, lại tự nhủ: "Thôi, ai bảo ngươi sinh hạ ta đây? Tạo thành cục diện hôm nay là ngươi tự làm tự chịu."

Lời nói của Lạc Băng Hà bao hàm ác ý cùng lạnh nhạt, Thẩm Thanh Thu nghe được, trong lòng từng đợt phát lạnh, " Lạc Băng Hà, ngươi tỉnh!"

"Bây giờ, ta liền đưa cốt nhục, đều trả lại ngươi." Đang nói chuyện, Lạc Băng Hà đã tự róc thịt mình mười mấy kiếm, cả người đều thành hồ lô đầy huyết, trong lúc nhất thời lung lay sắp đổ.

Bởi vì thương thế Lạc Băng Hà tăng thêm, cộng thêm Tâm Ma phản phệ tiến vào giai đoạn mấu chốt, xiềng xích trói buộc Thẩm Thanh Thu có chút buông lỏng, Thẩm Thanh Thu đem hết toàn lực rốt cục tránh thoát khỏi trói buộc, xông về phía trước, một chốc đã bắt được tay Lạc Băng Hà còn muốn tự mình hại mình, "Lạc Băng Hà, dừng tay! Ngươi tỉnh táo một chút!"

Giọng hắn nghẹn ngào, cơ hồ là cầu khẩn, "Cầu ngươi, dừng lại."

"Ngươi luôn nói muốn ta tỉnh táo, ta làm sao có thể tỉnh táo?" Lạc Băng Hà dùng hai ngón nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt Thẩm Thanh Thu, thay hắn lau đi nước mắt nơi khóe mắt, "Chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn tin ta?"

Đầu Thẩm Thanh Thu đau muốn nứt, ngũ tạng như bị thiêu đốt, hắn đã không có cách nào suy nghĩ nhiều chuyện hơn , hắn chỉ biết nếu như tùy ý để Tâm Ma dạng này không chút kiêng kỵ phản phệ nữa, hắn rất có thể liền thật sự vĩnh viễn mất đi Lạc Băng Hà .

Hai tay Thẩm Thanh Thu ôm chặt Lạc Băng Hà vào trong ngực, linh lực thể nội sau cùng toàn bộ điều động, như hồng thủy càn quét, tràn vào thể nội Lạc Băng Hà.

Lạc Băng Hà xuất thân từ Thương Khung Sơn Thanh Tĩnh Phong, tương đồng với Thẩm Thanh Thu. Linh lực liên hệ giữa sư đồ căn bản là không trở ngại, nhưng mà lần này linh lực của hắn giống như chạm đến kết giới, còn chưa độ nhập vào thể nội Lạc Băng Hà đã bị đẩy chảy ngược trở về. Thẩm Thanh Thu trong lòng giật mình, đỉnh đầu liền truyền đến thanh âm Lạc Băng Hà, "Đừng uổng phí lực ."

Thẩm Thanh Thu trăm mối vẫn không có cách giải, lại lại muốn thử. Lạc Băng Hà nhẹ nhàng một tay nhắm vào chỗ kim đan hắn, lực đạo lớn đến nỗi khiến đan điền cùng phổi Thẩm Thanh Thu đau đớn một hồi, lập tức ngã xuống đất không dậy nổi.

Sau khi ma khí cuồn cuộn khói đen tán đi, phía trên Thần Châu (tên cổ của nước Trung Quốc) đại địa mây đen đầy trời, mơ hồ có thanh âm sấm chớp từ trong tầng mây truyền đến.

Trên mặt Thẩm Thanh Thu một trận trắng bệch, hắn rốt cuộc biết Lạc Băng Hà muốn làm gì.

Vừa mới tràn ra Lạc Băng Hà cũng không phải là ma khí, mà là linh lưu cường đại trước nay chưa từng có, uy lực hùng hồn vượt xa Kim Đan trung kỳ như hắn, thậm chí đủ để vượt qua Nguyên Anh, thậm chí Hóa Thần Chi Cảnh, cũng không biết hài tử này đến cùng giấu hắn áp chế bao nhiêu tu vi.

Lạc Băng Hà nhìn chăm chú lên Thẩm Thanh Thu, dùng hết khí lực sau cùng, nói khẽ: "Tất cả trước giờ, hôm nay toàn bộ đều trả lại cho ngươi."

Lôi kiếp ẩn chứa thiên đạo pháp tắc rơi xuống, kinh mạch nghịch dòng, linh lưu xông phá pháp môn, trong lúc nhất thời có thế tồi dễ như bỡn áp bạo tẩu, cùng thiên đạo lôi kiếp chống lại ma khí, cuồng phong mưa rào đan xen, sấm sét vang dội không ngừng.

Thiên Lôi có thể rửa sạch hết thảy mọi tội lỗi trần gian, đương nhiên cũng bao quát tâm ma.

Linh lực khô kiệt, kinh mạch sụp đổ, căn cốt đứt đoạn, chính là lúc Tâm Ma bị phá hủy, cùng lúc đó, sinh mệnh Lạc Băng Hà cũng đang nhanh chóng lụi tàn.

Thiên Lôi đem hết thảy ma khí không còn, thân thể Lạc Băng Hà tàn tạ không chịu nổi cũng rốt cục mất đi trọng tâm, chậm rãi ngã xuống.

Rốt cục, đã áp chế được Tâm Ma. Ta rốt cục đã áp chế được Tâm Ma, không có bị nó thao túng. Sư tôn, ngươi trông thấy rồi sao?

Lạc Băng Hà trông mong nhìn qua Thẩm Thanh Thu gần trong gang tấc, há to miệng, lại một câu cũng nói không nên lời, chỉ có máu tươi chảy ra.

Tự bạo thống khổ, Thẩm Thanh Thu vô cùng khắc cốt ghi tâm, nhưng mà bây giờ đau nhức là ở người Lạc Băng Hà nhưng hắn lại đau đến gấp trăm lần so với bản thân tự mổ lá gan, phá vỡ tâm.

"Hồ nháo! Hồ nháo!" Thẩm Thanh Thu dùng động tác nhẹ nhàng ôm lấy Lạc Băng Hà trong ngực, giọng căm hận quở trách, "Thằng nhãi ranh vô tri vô giác, có thể nào khiến ta. . . . . . thương tâm như thế này."

Thương tâm?

Trước khi chết có thể nghe thấy sư tôn chân tình nói lên một câu thương tâm, cũng là không tiếc nuối.

Lạc Băng Hà an tĩnh nhắm hai mắt lại trong ngực Thẩm Thanh Thu, ngày đông tuyết đầu mùa lần lượt rơi xuống, y cuối cùng không thể chống đỡ nổi.

.

.

.

Chương này vừa buồn vừa khó dịch sao cho Việt hóa nhất có thể TT.TT Cũng may tác giả để HE trước chứ không tui đã bỏ từ chương này rồi, Băng Thu của tui :<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com