3 ( Hết )
AK cảm thấy, một người rạng rỡ giống ánh mặt trời như vậy không phải chính mình có khả năng có được. Cậu ta giống như là được vạn vật nhẹ nâng, cùng điểu ngữ đi vào giấc ngủ, mà chính mình có lẽ chỉ có thể lớn lên ở bên trong vũng bùn, hai chân bị cỏ dại gắt gao trói buộc.
Nhưng liền tính là bùn đất cũng sẽ cất giấu hạt giống, cũng có ước muốn được ôm lấy mặt trời của mình.
Lưu Chương bắt đầu đặc biệt nỗ lực, ở trên sân bóng rổ đổ mồ hôi, đem tình ái xem như tin tức giải trí, đem ngôn ngữ ác ý của người khác tất cả đều ném ở một bên.
Bất luận kẻ nào đều sẽ không bị nỗ lực cô phụ. Những thứ đó làm cậu thống khổ, không biết vì sao mà thu liễm hành vi, chỉ là ngẫu nhiên tới vài câu không đau không ngứa.
Cậu nghĩ, mình lúc này hẳn là có thể bắt lấy mặt trời được rồi đi?
18 tuổi AK nhìn ngọn tóc câu lấy một gốc cây hoa quế, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng Tăng Hàm Giang, thế nhưng có chút sợ hãi……
Cậu nhớ tới lúc ấy cậu là thật muốn đi tìm Tăng Hàm Giang để kết bạn.
15 tuổi AK có được bài thi đạt điểm cao, ngày đó cũng là giống như hôm nay phân biệt.
Khi đó cậu cũng giống như những người khác của hôm nay, tràn đầy cảm xúc phức tạp, lấp kín toàn bộ đại não của cậu.
Nhưng cậu không có quên cậu còn phải làm một chuyện hết sức quan trọng, cậu muốn đi tìm Tăng Hàm Giang để kết bạn, người kia dịu dàng đến như thế, chỉ cần một cái mỉm cười thôi là đủ rồi, AK thầm nghĩ như vậy.
Cậu thấy được Tăng Hàm Giang, mở miệng muốn gọi lại Tăng Hàm Giang. Đột nhiên cổ họng giống như bị bóp chặt, mở miệng lại không phát ra được một tiếng vang nào.
Người kia cùng Tăng Hàm Giang kề vai sát cánh vui cười, cậu cả đời cũng sẽ không có cách nào quên đi được. Đến nay ở đêm khuya yên tĩnh bận rộn, cậu đều sẽ bởi vì đột nhiên hồi tưởng đến những cái xổ đẩy cùng với ngôn ngữ không sạch sẽ của người nọ, mà từ trong mộng bừng tỉnh.
Cả khuôn mặt mất đi huyết sắc, AK tự giễu cười cười, xoay người đi rồi, 【 quả nhiên tôi mới là cái người buồn cười kia……】
【 hôm nay…… tôi có cơ hội bắt lấy mặt trời của mình sao? 】
AK quả nhiên vẫn là để ý đến cảnh tượng lúc trước nhìn đến, kỳ thật cậu biết Tăng Hàm Giang cùng ai đều có thể chơi được, người kia phỏng chừng cũng chính là một trong số những người anh em của cậu ta thôi.
Nhưng Tăng Hàm Giang cười cùng người nọ cười cư nhiên ở một giây phút nào đó trong nháy mắt bắt đầu trùng lặp…… Trước mắt nụ cười tốt đẹp này, ánh mắt dịu dàng này, thế nhưng làm cậu cảm thấy có chút nặng nề.
AK há miệng thở dốc, “…… Tăng Hàm Giang…… Tôi có thể hỏi cậu một vấn đề sao?”
“Được a, cậu hỏi đi!”
【 cậu có phải cũng đã từng là một trong những người chán ghét tôi nằm ở bên trong vũng bùn hôi thối kia không? 】
【 ở trong lòng của cậu, tôi và người bạn kia ai quan trọng hơn? 】
……
Quá nhiều câu hỏi đổ ở trong cổ họng ngâm mình không chịu nói ra, trầm mặc không nói gì, nhìn đối diện người kia đôi mắt vẫn như cũ chứa đựng ánh sáng, người kia làm cho cậu đắm chìm ở bên trong sự dịu dàng, đột nhiên trong lòng bắt đầu cảm thấy không hiểu được an tâm.
AK cười cười, không có tự giễu, hoàn toàn ấm áp mà cười.
Cậu tiến lên một bước ôm lấy Tăng Hàm Giang, cảm nhận được lồng ngực ấm áp của Tăng Hàm Giang, ngửi được làn gió bay tới thoảng qua mùi hương của hoa quế.
Tăng Hàm Giang tứ chi đột nhiên cứng đờ, sau đó khóe miệng liệt đến rất lớn, cái gì cũng chưa hỏi, sờ sờ đầu tóc của Lưu Chương, kiên định hồi ôm lấy cậu, ôm thực chặt.
Tôi bắt lấy được mặt trời của mình rồi, AK nghĩ như vậy.
18 tuổi AK, thích nhất Tăng Hàm Giang ~
——————————————————————————
▶
Ở một ngày nào đó sau khi đã bên nhau, trong lúc cãi nhau:
Vịt vịt: Cậu không thích tôi……
Dương Dương: Tôi thích cậu!!!!
Vịt vịt: Cậu chính là không thích tôi……
Dương Dương:……
( bắt đầu thượng miệng, nói vô dụng, vậy ôm ấp hôn hít hắc hắc hắc )
Vịt vịt nghĩ thầm, ( yếu thế 🉑 ) Dương Dương chính là của lão tử, vịt vịt ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com