Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Chương 16

Triệu Kính và Hạt Vương đã chết, giang hồ loạn lạc cũng chậm rãi bình ổn trở lại. Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư quyết định dẫn dắt quần hùng võ lâm mở võ khố, vì thế hai mảnh Lưu Ly Giáp còn lại cũng tới tay của hai người.

Hai người biết được vị trí của võ khố, lại nguyện ý mở ra vô điều kiện. Hành động hiệp nghĩa này, chỉ trong thời gian ngắn đã khiến người trên giang hồ phụng bồi hai người thành bồ tát sống.

Mọi người cùng lên núi tuyết, sau khi mở võ khố, lại phát hiện bên trong là một mảnh lộn xộn, những bảo tàng bí tịch võ lâm rơi rớt đầy đất, bị đóng lên một lớp bụi dày.

"......"

Võ khố này không giống trong tưởng tượng của bọn họ, như thế nào vẫn thấy giống như một kho hàng, đồ trong đây như đồ người khác không cần mà vứt đi.

"Đây là Thu Thủy kiếm pháp của Nga Mi ta!"

"Nội công tâm pháp của phái Hoa Sơn ta cũng ở đây!"

Mọi người tìm về bí tịch võ công của môn phái, trên mặt đều tươi như hoa: "Đa tạ Ôn công tử và Chu công tử, việc thiện như thế, xứng đáng với một câu 'nhân nghĩa vô song'."

Ôn Khách Hành cầm Âm Dương Sách trên tay, thật cẩn thận lau đi tro bụi trên mặt, nhịn không được đỏ hốc mắt.

Chu Tử Thư nắm tay hắn, lấy ra một cái khăn tinh tế lau đi tro bụi trên tay Ôn Khách Hành, trêu ghẹo nói: "Nghe thấy không, Lão Ôn, bọn họ khen đệ đó. Ôn thiếu hiệp nhân nghĩa vô song."

"Ôn thiếu hiệp cái gì, cuộc đời này của ta không có duyên với chữ 'hiệp'."

Vẻ mặt Ôn Khách Hành đầy ghét bỏ, nhưng khóe môi vẫn hơi cong lên: "Đám ngụy quân tử này, ai cần bọn họ khen chứ."

"Lão Ôn, cũng không thể nói như vậy được. Nếu Ôn bá phụ Ôn bá mẫu biết được thành tựu bây giờ của đệ, nhất định cũng sẽ kiêu ngạo vì đệ."

Chu Tử Thư cười khẽ, tiến đến bên tai Ôn Khách Hành thổi một ngụm khí: "Ta cũng kiêu ngạo vì đệ."

Ôn Khách Hành sửng sốt một chút, vành tai dùng tốc độ mắt thường có thể thấy mà trở nên đỏ bừng: "Ta qua bên kia nhìn xem." Hắn nói xong, cùng tay cùng chân đi về hướng bên cạnh.

Chu Tử Thư đứng phía sau, nhìn tư thế đi đường cứng đờ của hắn mà buồn cười, lão Ôn thật là càng ngày càng đáng yêu.

"Ha, như thế nào lại là hai ngươi, buồn nôn muốn chết mà tưởng thú vị."

Chu Tử Thư cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, vừa quay đầu lại, quả nhiên thấy được Diệp Bạch Y: "Tiền bối, ông cũng tới."

Võ lâm quần hùng còn đang chìm đắm trong sung sướng tìm lại được bí tịch, hoàn toàn không chú ý tới Diệp Bạch Y.

"Ta tới lấy đồ của ta." Trong tay Diệp Bạch Y cầm một quyển Lục Hợp Tâm Pháp, bỏ vào trong ngực: "Nghe nói ngươi là đồ đệ của Tần Hoài Chương, niệm tình ngươi giúp ta mở võ khố lấy lại Lục Hợp Tâm Pháp, ta hứa với ngươi một việc, sau này có thể đến núi Trường Minh tìm ta."

Chu Tử Thư ôm quyền nói: "Đa tạ Diệp tiền bối."

Diệp Bạch Y phi thân rời đi, mà võ lâm quần hùng hoàn toàn không biết, bọn họ đã bỏ lỡ một cơ hội tốt để làm quen với Kiếm Tiên núi Trường Minh.

Võ khố thiên hạ được mở ra, thứ bên trong cũng không còn là bí mật nữa, thì ra trong đó trừ bí tịch của các môn phái ra thì không có gì cả. Chỉ có một ít thư tịch về làm nông trồng trọt, cùng lương thực đã bị mục rữa.

Lúc tin này truyền đến Tấn Châu, cả người Tấn Vương đều không tốt.

Chu Tử Thư đem tin tức Tấn Vương có ý mưu phản truyền ra ngoài, đương kim Thánh Thượng lập tức tróc nã Tấn Vương, trảm lập quyết.

Toàn bộ người cũ của Tứ Quý sơn trang rời khỏi Thiên Song, trở về Tứ Quý sơn trang.

Trương Thành Lĩnh nhiệt liệt hoan nghênh 18 vị sư đệ, thật tốt quá, sân to như vậy, rốt cuộc mình không phải quét một mình nữa!

*******************

Tứ Quý sơn trang nơi nơi đều giăng đầy lụa đỏ, trong viện chất đầy của hồi môn, Trương Thành Lĩnh đi kiểm kê từng kiện, sau đó kêu người đem vào trong nhà kho.

Cố Tương lấy khăn ra lau mồ hôi cho cậu, cười tươi xinh đẹp: "Thật là vất vả cho Thành Lĩnh của chúng ta quá."

"Không vất vả." Trương Thành Lĩnh lắc lắc đầu cười: "Tương tỷ tỷ, hôn phục của tỷ tới rồi, sư phụ và sư thúc đang tìm tỷ đó, tỷ mau đi thử đi."

"Được, vậy ta đi trước đây."

"Ừm."

Đại sảnh, Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư đang thảo luận việc của Mạc Hoài Dương, Mạc Hoài Dương này vô cùng bảo thủ, giống với đời trước, không đồng ý hôn sự của Tào Úy Ninh và Cố Tương. Không chỉ như thế, nghe nói lão ta còn sắp sếp cho Tào Úy Ninh thiên kim của một chưởng môn nào đó làm vị hôn thê.

Ôn Khách Hành tức giận đến thiếu chút nữa đập nát cái bàn: "Lão già Mạc Hoài Dương chết tiệt này! Ta đi giết lão! A Tương nhà chúng ta kém chỗ nào? Lão dựa vào cái gì mà chướng mắt A Tương nhà chúng ta?"

Sắc mặt của Chu Tử Thư cũng vô cùng khó coi, đời trước vì lão già khốn kiếp đó mà hôn lễ của A Tương thành hỉ tang, đời này, cho dù nói gì đi nữa y cũng sẽ không để cho Mạc Hoài Dương đến gây sự.

Chu Tử Thư hừ lạnh một tiếng, nói: "Lão thất phu Mạc Hoài Dương kia, ếch ngồi đáy giếng, thật là có mắt mà không biết kim nạm ngọc! Lão không đồng ý thì mặc xác lão, A Tương nhà chúng ta cũng không gả qua đó."

Cố Tương nhất thời nóng vội: "Không gả? Sao mà được? Vậy Tào đại ca làm sao bây giờ?"

Ôn Khách Hành mặt đầy ghét bỏ: "A Tương, ngươi là cô nương gia, có thể rụt rè một chút không?"

"Nha đầu, ngươi đừng nóng vội." Chu Tử Thư cười ngã vào người Ôn Khách Hành, lắc lắc đầu nói: "Đúng là con gái lớn không thể giữ a."

"Chu Nhứ! Ngài!" Cố Tương xấu hổ đến mặt mũi đỏ ửng, duỗi tay kéo cánh tay Ôn Khách Hành: "Chủ nhân, ngài cũng mặc kệ không quản ngài ấy sao!"

Ôn Khách Hành phe phẩy quạt ho nhẹ một tiếng: "Ta làm sao quản được huynh ấy chứ."

Cố Tương tức giận chống nạnh: "Ngài...... các ngài...... Hừ! Ta mặc kệ, ta nhất định phải thành thân với Tào đại ca!"

Ôn Khách Hành lạnh lạnh nói: "Nếu ta không đồng ý thì sao?"

Cố Tương vội vàng nói: "Chủ nhân, sao ngài có thể như vậy chứ? Không phải lúc trước ngài đáp ứng rồi sao?"

"Được rồi, được rồi, lão Ôn, đừng chọc nàng nữa."

Chu Tử Thư cười nói: "A Tương, không phải Thanh Phong Kiếm phái không muốn kết thân với chúng ta sao, vậy thì để Tào Úy Ninh ở rể ở Tứ Quý sơn trang là được, ngươi không gả cho hắn thì để hắn gả cho ngươi."

Cố Tương sửng sốt: "A?"

Ôn Khách Hành gấp quạt lại một tiếng: "Chủ ý này rất hay, cứ như vậy đi!"

Sau đó, Tào Úy Ninh đội khăn voan, ngồi kiệu tám người khiêng đến Tứ Quý sơn trang, cả người đều ngốc.

Hết chương 16.

Edit + Beta: Ngáo

Đã đăng: 15:42 - 11/06/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com