Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đầu thai kỳ (4)

Bàn tay đang vò nắm vải quần của Vương Việt chợt khựng lại. Cậu trực tiếp cúi đầu, ánh mắt quét qua đôi dép rạn nứt, đầu ngón chân lộ ra phía trước căng thẳng đến mức cọ xát vào nhau.

Lăng Duệ nhận thấy toàn thân cậu căng cứng vì lo lắng, tiếp tục giải thích: "Trước khi đến đây, tôi đã đặc biệt thiết kế một biểu đồ dinh dưỡng cho tình trạng của em. Em cứ bận rộn là bỏ mặc sức khỏe, cho nên tôi buộc phải giám sát em về mọi mặt. Hay nói chính xác là trước khi tiến hành phẫu thuật, em nhất định phải do tôi tự tay chăm sóc."

"Vậy anh nói muốn ở lại là ý gì? Anh muốn sống ở đây? Nhưng nhà tôi chỉ có hai cái giường."

Vương Việt tận lực loại bỏ những nghi ngờ của chính mình. Vì để thuận tiện chăm sóc Vương Siêu nên chỉ có hai chiếc giường được đặt trong một phòng ngủ, ngăn cách bởi một tấm rèm. Như vậy, nếu Vương Siêu có động tĩnh gì cậu cũng có thể phát hiện đầu tiên.

Đương nhiên Lăng Duệ biết điều này, hắn hơi nhướn mày, nhàn nhạt nói: "Tôi có thể ngủ sofa."

Anh chắc chứ?

Vương Việt trợn mắt kinh ngạc. Thân cao 1m86 như Lăng Duệ, ngủ trên chiếc sofa chật hẹp nhà cậu chắc chắn phải co chân lên mới nằm vừa. Qua một đêm, xương sống thắt lưng kiểu gì cũng vẹo cho xem.

Vương Việt hoài nghi hỏi: "Từ hôm nay trở đi, anh thật sự muốn sống ở đây?"

"Sáng sớm mai, tôi sẽ đi chợ mua đồ về làm bữa sáng cho em và Vương Siêu."

Lăng Duệ tất nhiên đã lên kế hoạch chu toàn, tính toán trước sau, chỉ đợi Vương Việt gật đầu đồng ý: "Tiểu Việt, em cũng không muốn sức khỏe không tốt, đến ngày làm phẫu thuật phá thai sẽ khó hơn, đúng không?"

Cứ rối bời như vậy cũng chẳng có tác dụng gì, Vương Việt dứt khoát nhắm chặt mắt, chẳng buồn nhiều lời, mặc hắn thích làm gì thì làm.

"Thôi được, tùy anh."

Vương Việt vừa nói vừa khom người bưng chậu nước rửa chân lên. Nước ấm trong chậu lắc lư, nước thừa văng tung tóe lên chân hai người, Lăng Duệ vội vàng ngăn lại: "Bỏ xuống, để tôi. Cơ thể em hiện tại rất bất tiện."

Vương Việt nghiêng người né đi và phớt lờ hắn. Cậu bưng nước đổ vào bồn cầu, trước khi về phòng ngủ còn lớn tiếng nhấn mạnh với Lăng Duệ: "Dẹp mấy cái kiến thức chuyên môn về phụ nữ mang thai của anh đi, tôi là đàn ông, không mỏng manh như thế."

Nói xong thì đóng cửa cái rầm.

Một lúc sau, Vương Việt ở trong phòng hét lớn một tiếng rồi ôm gối cùng chăn mỏng ra ngoài, ném cho Lăng Duệ: "Anh thích ngủ thì ngủ. Ngủ không ngon ảnh hưởng đến công việc, bị bệnh viện phê bình khấu trừ hiệu suất, tôi cũng không liên can. Đến lúc đó đừng trách móc tôi là được."

Nhưng cậu chẳng phải Vương Siêu, không thể cả ngày vô lo vô nghĩ, có sữa thì là mẹ như anh. Biết rõ phòng khách xuất hiện một người từng là bạn, giờ trở thành cha của đứa bé trong bụng, cậu làm sao có thể xem như không có chuyện gì xảy ra.

Nửa đêm, ánh trăng bàng bạc rải một lớp lụa mềm lên bệ cửa sổ. Vương Siêu nằm ườn ra ngủ say, mà Vương Việt trằn trọc mãi không ngủ được. Cậu gối đầu lên hai tay, nhìn chằm chằm trần nhà, suy nghĩ về những lời Lăng Duệ nói hôm nay có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả?

Lời của Lăng Duệ khiến Vương Việt tỉ mỉ cân nhắc rất lâu mà vẫn không tìm ra nguyên cớ tại sao. Cậu đứng dậy, lặng lẽ mở hé cửa nhìn về phía ghế sofa. Lăng Duệ quả nhiên đang tủi thân cuộn tròn người, áp một nửa khuôn mặt vào trong, nửa còn lại chìm trong ánh đèn ngủ mờ ảo, dường như không an giấc mà nhíu chặt lông mày.

Vương Việt quan sát thấy có gì đó không ổn, vẻ mặt của Lăng Duệ trở nên rất kỳ lạ, giống như đang gặp ác mộng, hai tay không ngừng quơ loạn thứ gì đó trong không trung, còn đau đớn hô lên: "Đừng bỏ con...đừng đi!"

Vương Việt chạy đến bên cạnh Lăng Duệ, vừa định đánh thức hắn, "Đừng!"

Lăng Duệ đột nhiên bật dậy, vươn tay ôm chặt lấy Vương Việt. Toàn thân Vương Việt tức khắc cứng đờ, muốn đẩy nhưng đẩy không nổi, đành mặc kệ hắn ôm. Hai tay siết chặt eo Vương Việt, Lăng Duệ tựa đầu lên bụng cậu, vẫn còn sợ hãi nói: "Tiểu Việt, tôi mơ thấy ba đang nằm trong nhà xác, tôi vừa khóc vừa đòi ba tỉnh lại, nhưng dù có gọi thế nào ông cũng không phản ứng."

Vương Việt biết qua hoàn cảnh gia đình Lăng Duệ. Ba mắc bệnh nặng qua đời từ khi hắn còn nhỏ, điều này đã giáng cho hắn một đòn đả kích rất mạnh. Đây cũng là lí do Lăng Duệ chọn nghề bác sĩ khi trưởng thành.

Cậu do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn là giơ tay vỗ lưng an ủi Lăng Duệ: "Chỉ là mơ thôi, đều qua hết rồi."

"Tiểu Việt, em nhất định phải khỏe mạnh, nhất định sẽ không sao."

Từ góc độ nhìn xuống của Vương Việt, có thể thấy rõ biểu cảm chất chứa nỗi buồn của Lăng Duệ, nhưng ánh mắt lại vài phần kiên định, giống như một lời hứa nặng trịch dành cho cậu. Vương Việt sững sờ một lúc rồi rất nhanh tặng bản thân một nụ cười tự giễu.

Sau tất cả, cậu luôn chẳng có bao nhiêu, càng không có gì quý giá để mất. Lăng Duệ rốt cuộc muốn cái gì chẳng hề nằm trong phạm vi suy nghĩ của cậu. Cậu chỉ cần rõ ràng mục tiêu của bản thân là được. Tiếp tục sống, cùng Vương Siêu tiếp tục sống, hiện giờ có thêm cái là bỏ đi đứa con trong bụng.

Vì vậy, ngày hôm sau, mặc dù thái độ của Vương Việt đối với Lăng Duệ vẫn còn hờ hững, nhưng đã có thể bình tĩnh đối mặt với sự giám sát của hắn. Phạm vi giám sát bao gồm ngày ăn ba bữa, sinh hoạt và nghỉ ngơi hàng ngày.

Tài nấu nướng của Lăng Duệ rất khá. Mỗi ngày biến đổi đa dạng các món canh hầm thuốc bổ. Nghe nói canh cá chạch có tác dụng bồi bổ khí huyết, hắn còn đặc biệt mua về nuôi trong bể cá, đợi qua hai ngày nôn ra hết cát rồi đem chiên qua dầu hạt cải trước, sau đó mới đi hầm. Khi mở nắp ra, nước súp màu trắng sữa tỏa hương thơm ngào ngạt khắp cả căn phòng.

Mỗi lúc thế này, Vương Việt đều nghĩ đến danh ngôn kinh điển lưu truyền của các cụ, con đường ngắn nhất đến trái tim người đàn ông là đi qua dạ dày.

Cậu mặc quần đùi áo ba lỗ, khoanh chân ngồi bên chiếc bàn vuông nhỏ, mặt không cảm xúc uống sạch bát canh cá chạch, chán nản với suy nghĩ buồn nôn của bản thân, rồi lại nhìn qua Lăng Duệ ngay đối diện. Lăng Duệ vẫn luôn theo dõi động tác của Vương Việt, tự nhiên cầm lấy bát của cậu: "Trước khi ăn cơm uống một bát là đủ, ăn xong rồi uống tiếp."

Vương Việt nhìn Lăng Duệ quay trở lại nhà bếp thì âm thầm lắc đầu ngán ngẩm bản thân bị đồ ăn làm cho mờ mắt.

Chỉ trong một tuần, Vương Việt đã quen với sự chăm sóc chu đáo của Lăng Duệ. Và Lăng Duệ cũng thực hiện lời hứa của mình, dành một suất trị liệu cho Vương Siêu. Dự án chính thức triển khai, Vương Siêu bắt đầu nhập viện. Bệnh viện sắp xếp cho Vương Siêu một nữ hộ lý ngoài ba mươi tuổi, xinh đẹp dịu dàng và nhẫn nại.

Vương Việt sớm phát hiện ra Vương Siêu lại đốc chứng, lần đầu tiên còn khóc lóc đòi về nhà tìm em trai. Đến khi gặp nữ hộ lý thì ngày nào cũng một bước không rời người, ngoan ngoãn phối hợp điều trị, biến đứa em trai ruột của mình thành có hay không cũng được. Không thể phủ nhận rằng, điều này thực sự đã giảm bớt cho Vương Việt rất nhiều gánh nặng.

Dựa theo góc nhìn của Lăng Duệ, trong thời gian điều dưỡng cơ thể, Vương Việt nên yên tâm ở nhà, tốt nhất là đừng đi đâu cả. Nhưng đề nghị này vừa đưa ra, Vương Việt lập tức không đồng ý, còn mỉa mai nói: "Yên tâm ở nhà dưỡng thai à?"

Lăng Duệ chỉ đành nhượng bộ, thỏa hiệp rằng cậu có thể đi giao hàng nhưng buổi tối đi xe điện rất nguy hiểm. Vì lý do an toàn, không được phép nhận đơn muộn, mỗi ngày phải về nhà vào đúng sáu giờ chiều. Vương Việt ngoài đồng ý thì còn biết làm gì.

Đồng nghiệp giao hàng nhìn thấy "Chàng Ba liều mạng" ngày thường biến thành như vậy liền nổi hứng trêu trọc. Hỏi có phải tìm được bạn gái mới rồi không, quản chặt như vậy, dữ dằn hơn cả Mỹ Lâm, còn xúi giục cậu phải thể hiện bản lĩnh đàn ông.

Kể từ hôm cậu bảo Mỹ Lâm đừng đến nữa, hai người chưa từng liên lạc lại. Có điều Mỹ Lâm vẫn giữ một chút tình cảm, không chặn số liên lạc của cậu. Vương Việt nghĩ đến đây cũng không giải thích gì nhiều, chỉ cười cười ngầm thừa nhận với đồng nghiệp.

Nếu không phải vì tình trạng ốm nghén của cậu ngày càng dữ dội, đứa nhỏ trong bụng luôn luôn chứng minh cảm giác tồn tại, thì những ngày qua, Vương Việt thực sự đã ảo tưởng về những năm tháng bình lặng và đẹp đẽ.

Chập tối hôm đó, Vương Việt nhận được địa chỉ của bệnh viện. Cậu giao hàng xong tiện thể ghé qua thăm Vương Siêu, phát hiện Vương Siêu không chỉ tinh thần phấn chấn mà còn có bạn chơi cùng. Cậu dặn dò Vương Siêu vài câu, trên đường từ bệnh viện về nhà, Vương Việt đi ngang qua một cửa tiệm xổ số Phúc Lợi nhất thời lóe lên ý nghĩ, sau đó mua một tờ với giá hai tệ và note lại thời gian quay thưởng trong ghi chú điện thoại.

Bước ra khỏi cửa hàng bán xổ số, di động trong tay chợt reo lên, Vương Việt nhìn thấy tên liên lạc là cô chủ nhà, trong lòng có chút rối bời. Chẳng phải còn mấy ngày nữa mới đến cuối tháng nộp tiền tiền nhà sao.

Giọng của cô chủ nhà có vẻ hơi ngượng ngùng truyền qua điện thoại: "Tiểu Việt, không phải cô không muốn cho cháu thuê nhà, mà cô thực sự gặp khó khăn. Ban đầu con dâu cô muốn nhờ cô chăm con cho nó, kết quả nó chê cô thói quen sinh hoạt không tốt, sẽ dạy hư đứa nhỏ, nói thế nào cũng phải đuổi cô đi. Cô không còn cách nào khác mới phải cần một nơi để trú chân."

Nhà nhà đều có nỗi khổ của chính mình. Lúc trước, cô chủ nhà được con trai đưa về phụng dưỡng và cho cậu thuê lại nhà. Thấy cậu cưu mang người anh khờ khạo, điều kiện khó khăn nên ngỏ ý không đòi tiền cọc, còn sắm cho cậu không ít đồ đạc trong nhà. Vương Việt nghe xong, tỏ vẻ đã hiểu: "Cô xem chừng nào tới để cháu chuyển đi."

"Ngày mai, cô đã mua vé tàu ngày mai rồi."

"Vâng."

Vương Việt trực tiếp đồng ý, sau đó an ủi cô chủ nhà thêm vài câu rồi mới cúp điện thoại. Cậu đứng bên vệ đường nhìn màn hình điện thoại đen kịt mà lòng sầu muộn không thôi. Nói thì dễ, thời gian ngắn như vậy biết tìm nơi nào để ở. Chưa kể, trong nhà còn có Lăng Duệ, cậu nên nói thế nào với hắn đây?

Vương Việt đi hết một vòng, dọc đường sắp xếp câu cú ngôn từ, cuối cùng vẫn quyết định nói ra sự thật. Cậu dựng xe điện, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang nấu ăn trong bếp, lúng túng đứng bên cạnh tủ lạnh, hắng giọng hai tiếng: "Bác sĩ Lăng, ngày mai tôi sẽ chuyển nhà."

Cậu giải thích ngắn gọn tình hình chung rồi thở dài: "Cô chủ nhà cũng không dễ dàng gì. Cô ấy giúp tôi rất nhiều rồi, tôi không thể làm cô khó xử được."

"Vậy em đã tìm được chỗ ở chưa?" Lăng Duệ vừa thái hành vừa hỏi.

Lúc này, điện thoại di động trong túi tạp dề của Lăng Duệ rung lên, không cần nhìn cũng biết chủ nhà của Vương Việt đã nhận được chuyển khoản WeChat. Vương Việt đối diện với câu hỏi của hắn, chậm rãi lắc đầu, mặt mày ủ dột nói: "Tìm nhà đâu có dễ, đắt thì thuê không nổi, tôi nghĩ trước tiên cứ ở tạm nhà nghỉ vài ngày."

"Đồ đạc trong nhà em thì sao?"

Vẻ mặt Vương Việt càng thêm phiền muộn: "Tuy không có gì đáng giá nhưng không phải không dùng được. Bỏ đi thì thật đáng tiếc."

Lăng Duệ cho hành lá đã cắt nhỏ vào trong nồi, thấy Vương Việt nghĩ không ra cách giải quyết liền vô tình hữu ý đề nghị: "Hay là, ở nhà tôi trước đi."

#tbc

-----------------------------------------

Khá khen cho anh Lăng :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com