Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

01.

Sau khi bước vào tháng Sáu, mưa ít đi, nhưng thời tiết ngày càng trở nên nóng ẩm.

Trong phòng bật quạt vẫn khiến người ta cảm thấy giống như có một tảng đá đè trên lồng ngực.

Ở sảnh phụ lầu hai của ngôi nhà cổ ba tầng, có hai nữ và một nam đang ngồi.

Nữ nhân ngồi trên sofa chính giữa có khuôn mặt xinh đẹp, mái tóc được chải một cách tỉ mỉ gọn gàng, sườn xám trên người cũng là loại vải xịn, kiểu dáng mới thuộc cửa hàng người Tây trên phố.

Nữ nhân ngồi trên ghế bên kia, không có vẻ đẹp mỹ lệ như vậy, lớp son phấn trên mặt đại khái bởi vì tiết trời oi bức mà bị bở ra, trông hơi nhếch nhác, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.

"Tiểu Mẫn, hiện tại bên ngoài rất loạn, cậu cũng biết tình hình nhà mình, mình căn bản không yên lòng về người ngoài. Cậu biết mình xưa nay không dễ gì lên tiếng trước." Nữ nhân xinh đẹp ngồi chính giữa là người đang nói, cô hơi nghiêng người về phía trước, dường như đang thuyết phục đối phương.

"Mình biết chứ, Nhất Man." Nữ nhân tên gọi Tiểu Mẫn còn chưa nói hết lời, liền bị nữ nhân xinh đẹp chen ngang.

"Thấy tụi mình là bạn học trước đây, nhà cậu sau khi xảy ra chuyện, mình cũng đã giúp đỡ không ít, cậu không thể đáp ứng mình được sao?" vừa nói, cô vừa lấy ra một cái túi thêu chỉ vàng từ bên hông, đưa qua, bên trong nặng trĩu, đựng một thỏi vàng.

Đây là nhà họ Vương, nữ nhân xinh đẹp đang nói tên là Vương Nhất Man, con gái lớn của nhà họ Vương, và là người quản mọi chuyện. Nhà bọn họ còn có một cậu con trai, tên là Vương Nhất Bác, năm nay 20 tuổi.

Sau khi thay đổi người nắm quyền, nhà họ Vương từng đi theo vị quan lớn đương nhiệm cũng được thơm lây, trở thành quan chức cấp cao trong bộ máy chính quyền. Cô con gái lớn gửi đến Hong Kong học, học xong lại gửi sang Anh du học hai năm, sau khi trở về, liền sống ở Thượng Hải, ở một toà nhà kiểu Tây trong khu tô giới Pháp (1), nhà có vườn hoa, mua lại từ một thương gia người Tây Ban Nha.

Lão gia và phu nhân nhà họ Vương đã lui về Hong Kong, sớm không quản mọi chuyện nữa, ở tại một ngôi biệt thự lưng chừng núi tận hưởng cuộc sống.

Theo lý mà nói, nhà họ Vương được tính là gia tộc đã không còn tiếng nói quyền lực gì, nhưng rất nhiều người đều hiểu, lui về Hong Kong chẳng qua chỉ là vỏ bọc, hiện tại trong ngôi nhà ở lưng chừng núi kia, người ra ra vào vào hỏi thăm vẫn tấp nập không ngớt.

Ai không biết ở Thượng Hải này làm chuyện gì, vẫn phải xem sắc mặt của đại tiểu thư nhà họ Vương mà hành động.

Lạc đà chết đói còn hơn ngựa lớn. (2)

"Được a, mình quay về sẽ nói chuyện với em ấy." Tiêu Mẫn cắn cắn môi, túm lấy túi thêu chỉ vàng kia trong tay, nắm chặt đến đổ mồ hôi.

Vương Nhất Man mỉm cười gật đầu, cô nghĩ đến điều gì đó, quay đầu nhìn người nãy giờ vẫn đứng bên cạnh im lìm không lên tiếng, khẽ cau mày: "Còn đứng đó làm gì, đến cảm ơn chị Tiểu Mẫn đi."

"Cảm ơn chị Tiểu Mẫn." Nam nhân đang dựa vào đèn sàn bên kia, trái lại ngoan ngoãn nghe lời.

"Không cần không cần, Nhất Bác có thể thành công thi đậu đi Anh, mình cũng vui mừng cho em ấy." Tiêu Mẫn khua khua tay.

"Phải nha, nhà mình đều trông chờ vào em ấy." Vương Nhất Man nhìn người em trai này, bưng bát canh hạt sen vừa mới nấu xong trên bàn, hớp một ngụm.

Chuyện sau đó, chỉ là tán gẫu, Vương Nhất Man là nữ nhân đã quen với việc giao tiếp đối đãi trên bàn rượu, kiểu người biết cách tiếp khách nhất, không biết nói gì cũng có thể nghĩ ra chuyện để nói, hoàn toàn khác với em trai Vương Nhất Bác.

"Thời tiết bên ngoài, có vẻ sắp mưa to rồi nha." Má Trần bảo mẫu nhà họ Vương từ trên lầu bước xuống rồi lại đi đến, ngắm nhìn bầu trời bên ngoài, một mảng tối tăm, nói, "Tiểu thư, hôm nay cô không phải đưa thiếu gia đi lấy tư trang đã chỉnh sửa sao, nhìn trời thế này, vẫn muốn chuẩn bị xe sao?"

"Không cần, má nói lão Lưu lát nữa trực tiếp đưa Tiểu Mẫn về, mấy ngày nữa con lại đưa Nhất Bác đi lấy sau."

"Được."

Đột nhiên, Vương Nhất Bác đứng ở bên cạnh mở miệng nói chuyện: "Lát nữa em tự mình lái xe đi lấy, nhân tiện đưa chị Tiểu Mẫn về luôn."

"Nhưng bên ngoài trời sắp mưa to, em lái xe có được không?"

"Không sao, vừa hay đang rất oi bức, em ra ngoài hít thở không khí." Vương Nhất Bác xua tay, làm động tác không đồng ý, liền xoay người bước xuống lầu.

Cậu không thích tụ tập cùng một chỗ với nữ nhân quá lâu.

Bên ngoài trời thật sự tối đến doạ người, lúc này mới 3, 4 giờ chiều, trời giống như đã vào đêm, tầng mây màu trắng xám ở trên trời sà đến cực thấp.

Trên đường đưa Tiêu Mẫn quay về, hai người không có quá nhiều chuyện để nói, Vương Nhất Bác không phải là một người nói nhiều.

"Nhất Bác, em dự định sang năm đi Anh à?" Tiêu Mẫn ngồi ở phía sau phá vỡ sự im lặng, mở đầu cuộc trò chuyện.

"Phải a."

"Sao đột nhiên vậy, em mới đến Thượng Hải, không phải lần trước nói còn muốn xem xét sao?" Tiêu Mẫn nhớ lần trước đến nhà họ Vương chơi mạt chược, còn nói là "trước mắt không vội".

"Chị em tháng trước đi Hong Kong một chuyến, quay lại liền nói với em chuyện này, nguyên nhân cụ thể em cũng không biết." Vương Nhất Bác cảm thấy hơi nóng, lại lười mở cửa sổ, bên ngoài rất ồn.
"Thật tuyệt a..." Tiêu Mẫn ngồi ở ghế sau khẽ cảm thán một câu.

Xe chạy chậm rãi trên đường, nhà của Tiêu Mẫn không gần, cách nhà họ Vương một đoạn khá xa, mỗi lần đi tìm Vương Nhất Man đều là Vương gia phái người đến đón.

Cô và Vương Nhất Man đã quen biết từ năm 17, 18 tuổi, hai người là bạn học cao trung, trường học do người Mỹ điều hành, người giàu mới có thể theo học.

Thời kỳ đầu ở Bến Thượng Hải, nhà họ Tiêu tuy rằng không phải gia đình quyền quý gì, nhưng vì những năm đầu dựa vào việc kinh doanh vận tải biển mà phát tài, cũng nổi tiếng vang dội.

Lão gia nhà họ Tiêu lúc 41 tuổi, sinh được một đứa con trai, tên là Tiêu Chiến. Lớn tuổi mới có con, lại rơi vào lúc công việc làm ăn của nhà họ Tiêu phát đạt nhất, quả thật là nâng trong tay sợ vỡ ngậm trong miệng sợ tan, cái gì tốt nhất đều phải dành cho đứa con trai này.

Tiêu Mẫn và Tiêu Chiến không cùng một mẹ, người bạn đời của Tiêu lão gia bị bệnh qua đời sớm, sau đó ông cưới người vợ thứ hai, mới có Tiêu Chiến.

Tính cách của hai chị em này, khác nhau một trời một vực, tính cách Tiêu Mẫn hướng ngoại, từ nhỏ ở trong đám tiểu thư nhà giàu so ra lớn tuổi hơn, tự nhiên có phần kiêu ngạo.

Tiêu Chiến rất khác cô, một người sinh ra đã ngậm thìa vàng, chưa gặp qua chuyện gì khó khăn, trong mắt trưởng bối chính là một đứa trẻ đơn thuần, nhưng vì trong nhà làm kinh doanh, từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, tính cách so với chị có phần khôn khéo hơn.

Đường đời của Tiêu Chiến đã được an bài từ sớm, 10 tuổi liền mời gia sư người Tây đến dạy tiếng Anh, dự định lớn lên sẽ đi nước ngoài học, quay về thừa kế công việc kinh doanh của gia đình.

Năm đó sinh nhật 16 tuổi, quà tặng anh là một chiếc thuyền mang tên Tiêu Chiến, sự phô trương này, cũng chưa từng thấy qua trong những nhà giàu có nào khác, có thể thấy Tiêu lão gia rất yêu thương anh.

Tiêu Mẫn vẫn luôn nhớ ngày hôm đó, cả nhà bọn họ ăn xong tiệc sinh nhật, ngồi trên xe đi đến bến cảng, con thuyền mang tên Tiêu Chiến kia, vẫn chưa hạ thuỷ, đậu ở bên bờ, ánh mặt trời chiếu rọi, Tiêu Chiến cười rạng rỡ, híp mắt, nhìn con thuyền màu trắng từ xa.

Hiện tại nhớ đến, cô đã lâu không nhìn thấy khuôn mặt tươi cười kia của Tiêu Chiến, từ khi gia đình xảy ra chuyện, tất cả tài sản đều bị đem đi thế chấp, sau cùng chỉ để lại một nơi dung thân này, cô liền không làm sao nhìn thấy Tiêu Chiến cười nữa.

Chiếc xe lắc lư, sắp đến rồi.

"Chị Tiểu Mẫn, đến rồi." Vương Nhất Bác dừng xe ở đầu đường, con ngõ này có vẻ hơi cũ, ngôi nhà mà chị em nhà họ Tiêu đang ở nằm sát mặt phố, giá cả rẻ bèo, bức tường phủ đầy dây thường xuân, một đường leo lên đến tận cửa sổ tầng hai.

Sau khi Vương Nhất Bác đợi Tiêu Mẫn xuống xe, chuẩn bị rời đi, cậu còn chưa khởi động xe, nhìn thấy ở phía trước có một nam nhân cao gầy đang đi đến đầu đường. Tiêu Mẫn cũng nhìn thấy, cô dừng chân, bước đến, cầm lấy chiếc túi từ trong tay nam nhân, trong túi là một số loại rau tươi.

Nam nhân mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, đầu tóc chải gọn gàng, bộ dáng tâm tình có vẻ còn không tệ, sau khi nhìn thấy Tiêu Mẫn, liền mỉm cười với cô.

Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến.

Cậu từ nhỏ lớn lên ở Hong Kong, không biết gì về bạn thân của chị mình, chứ đừng nói đến người nhà của bạn thân. Sau khi chuyển đến Thượng Hải, thỉnh thoảng cũng từ trong cuộc trò chuyện của chị và má Trần, nghe qua vài câu về chuyện nhà họ Tiêu, chẳng qua là tỷ tỷ niệm tình bạn thân, có lúc giúp đỡ một chút, thỉnh thoảng giới thiệu chút việc cho nhà bọn họ.

Tiêu Chiến dạy tiếng Anh ở một trường học hợp doanh Trung - Anh, chính là việc do Vương Nhất Man giới thiệu.

"Người em trai kia của Mẫn tiểu thư, Chiến Chiến a, nếu không bướng bỉnh đến vậy, tìm một nhà giàu có ở rể, hai người bọn họ cũng không phải sống vất vả như giờ."

"Với khuôn mặt đó, Bến Thượng Hải không biết có bao nhiêu tiểu thư lớn nhỏ chờ mong có thể làm vợ cậu ta nha, tiểu thư nhà giàu không thiếu tiền, bọn họ là đám dễ phát điên vì nam nhân nhất."

"Với khuôn mặt đó."

Lúc đó Vương Nhất Bác đang dùng bữa, nghĩ đến có thể là khuôn mặt như thế nào? Liệu có thể còn đẹp hơn các bạn học nữ người nước ngoài ở Hong Kong với đôi mắt to tròn và lông mày rậm?

Tiêu Mẫn nhìn thấy chiếc xe vẫn đậu ở đó, sững sờ một lát, vẫy tay với Vương Nhất Bác đang ở trong xe, Tiêu Chiến đứng bên cạnh cô cũng nhìn theo, đối mắt với Vương Nhất Bác, kéo mở khoé miệng, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, lịch sự.

Hoá ra là một khuôn mặt như vậy.

———————
(1) Tô giới là là một phần đất nằm trong một quốc gia có chủ quyền nhưng bị một thực thể khác quản lý, ở đây là phần đất của Trung Quốc bị Pháp quản lý. Tô giới Pháp tại Thượng Hải được thành lập vào ngày 6/4/1849.
(2) Câu này có nghĩa là khối lượng của con lạc đà chết đói còn nặng hơn cả con ngựa lớn, nghĩa bóng ám chỉ người có chuyên môn đặc biệt về lĩnh vực nào đó cho dù họ đột nhiên trở nên kém cỏi đi nữa, vẫn tốt hơn những người mới bước chân vào lĩnh vực đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com