[Chương 10]
Trên mặt hồ Inari trong trẻo đen huyền, ánh sáng xám xanh phản chiếu rõ dần, biến thành thứ ánh sáng xanh lục rực rỡ huyền ảo, như cơn gió nhẹ thổi qua dải lụa phiêu bồng, bầu trời đêm tỏa ra ánh sáng lung linh vô cùng đẹp mắt.
Vương Nhất Bác đứng trên lớp băng của hồ giang tay đón gió lạnh, cực quang hòa cùng nền trời tuyết trắng thắp sáng mọi ngóc ngách, dường như đến gió cũng mang một tư vị khác thường.
Cậu ngắm nhìn khu rừng tuyết phủ trắng xóa gần bờ hồ, những đảo nhỏ xa xa như muôn thú đang ngủ đông và người đang chăm chú làm việc cạnh bên.
Tiêu Chiến không mang găng tay, đang tập trung xử lý máy ảnh, lúc Vương Nhất Bác nhìn về phía anh, anh cũng ngẩng đầu nhìn sang, đôi mắt cong cong ngập tràn phấn khích, trái tim vừa bình tĩnh của Vương Nhất Bác trong phút chốc lại bắt đầu đập loạn nhịp, không tự chủ được mà nở nụ cười.
Tiêu Chiến chậm rãi đứng dậy, cúi người xoa xoa đầu gối tê rần, mỉm cười đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác.
Mỗi bước chân anh như đi vào cõi lòng Vương Nhất Bác, đè nén tâm thất, chạm lên buồng tim của cậu, khiến cả trái tim như muốn nhảy bổ ra chạy thật nhanh về phía trước, không ngần ngại mà chân thành dâng hết bản thân mình cho người này.
"Tạm dừng quay chụp." Tiêu Chiến chỉ vào máy ảnh.
Vương Nhất Bác cũng đến gần anh, đưa tay nắm lấy hai bàn tay trần kéo anh lại gần mình.
"Ấy?" Tiêu Chiến bị cậu kéo, cả người lảo đảo, thiếu chút nữa nhào vào lòng Vương Nhất Bác, "Em làm gì vậy?"
Đáp lại Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác bao bọc tay anh kéo đến gần môi mình, nhẹ nhàng hà hơi sưởi ấm, sau đó xoa xoa hai tay.
"Anh không lạnh à? Đỏ thành như vậy?"
"Không đến nỗi nào, vừa rồi cũng không cảm thấy gì." Tiêu Chiến có chút mất tự nhiên thu tay lại cho vào túi áo khoác của mình, hơi ấm nơi đầu ngón tay vẫn còn, ngón tay cọ cọ lên lòng bàn tay, ngẩn người nhìn bầu trời phía xa.
Giống như đáp lại tâm tình phức tạp của hai người, dải lụa rực rỡ trên trời bắt đầu phiêu tán mãnh liệt, uốn lượn vui vẻ, ánh sáng không ngừng biến đổi như một đóa mẫu đơn lộng lẫy nở rộ ngập trời, tựa hoa thơm cỏ lạ mang sắc nước hương trời, có một không hai.
Tiêu Chiến thất thần một lúc, tranh thủ thời gian trở lại tiếp tục điều chỉnh máy ảnh.
Xong xuôi mới quay lại đứng cùng Vương Nhất Bác ngắm bầu trời đêm.
Trong khoảng thời gian cực quang tỏa sáng rực rỡ nhất, Vương Nhất Bác vẫn chỉ nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, sau khi thấy anh đứng yên mới tiếp tục ngước mắt ngắm cực quang.
"Em thích màu xanh lục."
"Được được được, chị ơi, lấy cho em chiếc mũ xanh hình mắt ếch đi."
"Ca! Không muốn hình ếch đâu, em đang nói cái mũ xanh sáng kia cơ!"
"Cứ muốn ếch đấy, tên nhóc thối, em nhất định muốn đội mũ xanh lên đầu? Đây, đội đi. Chị ơi, em lấy cái màu đỏ hình tai cáo kia, cảm ơn!"
"Cái mũ mắt ếch này thật là xấu."
"Đâu nào, em đội lên thật đáng yêu."
"Thật không?! Không gạt em chứ? Buổi tối anh nhìn rõ không vậy?"
"Nhìn rõ nhìn rõ, đi thôi, pháo hoa sắp bắt đầu rồi!"
Dù năm tháng thay đổi thế nào, anh của năm đó ngắm pháo hoa và anh của hôm nay xem cực quang vẫn luôn giữ nét nhiệt tình và hồn nhiên trong ánh mắt, đó là sự trân trọng và tình yêu không gì sánh được dành cho thế giới này.
Điều duy nhất thay đổi, có lẽ là anh của năm đó ngắm pháo hoa xong sẽ nhìn em, nhưng anh của hôm nay sẽ không.
Như nghe được lời thầm thì từ nội tâm Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến đang ngắm bầu trời xanh lục đột nhiên quay lại nhìn cậu, anh chỉ thoáng ngạc nhiên, ngay lập tức đáy lòng dâng lên cảm giác vui sướng, niềm vui ấy lan tỏa trên môi làm nở một nụ cười thật tươi như nắng ấm tháng ba khi tuyết dần tan, rơi nhẹ vào trái tim cậu!
"Còn chờ gì nữa? Cực quang không đẹp sao?"
—— "Còn chờ gì nữa? Pháo hoa không đẹp sao?"
"Đẹp!"
—— "Đẹp!"
"Ngốc!"
—— "Ngốc!"
Vương Nhất Bác bỗng đưa tay đè lên mắt Tiêu Chiến, Tiêu Chiến né ra sau trốn, đẩy tay cậu ra:
"Làm gì vậy? Anh không khóc."
"Lúc trước em cũng không khóc!!!"
"Em che kín mắt anh làm gì?"
"Giống mắt cáo." Yêu tinh mê người.
"Cáo? Thế này mà giống cáo? Không hiểu gì cả." Tiêu Chiến không để ý nữa, tiếp tục ngẩng đầu ngắm cực quang, luồng sáng lộng lẫy rực rỡ nhất đã qua, để lại dòng sáng chậm rãi bình lặng chảy xuôi, có lẽ cũng sắp tan biến, nhưng vẻ đẹp ấy vẫn khiến người ta thật an lòng.
"Nhưng em vẫn thấy giống." Vương Nhất Bác không phục, lầm bầm một câu.
"Hả? Em thật đúng là..." Mở miệng nhưng không tìm được từ thích hợp, Tiêu Chiến đành lắc đầu, lăn lộn trong ngành giải trí nhiều năm như vậy mà vẫn đơn thuần như một đứa trẻ, quả thật hiếm thấy, "Nói đến cáo, em biết cực quang phương Bắc trong tiếng Phần Lan có nghĩa là gì không?"
"Hửm?"
"Lửa cáo, trước đây người Phần Lan gọi cực quang là lửa cáo, bọn họ cho rằng cáo Bắc cực dùng đuôi của nó thắp sáng bầu trời."
"Cáo... rất hợp với anh!"
"... Em vẫn còn lăn tăn chuyện này à?" Tiêu Chiến bất mãn huých khuỷu tay vào người Vương Nhất Bác, "Có chỗ nào giống chứ?"
"Chỗ nào cũng giống, nhưng còn thiếu tai cáo." Nói xong, giống như thật sự nhìn thấy tai cáo của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đưa tay phải lên chạm vào chiếc mũ len của Tiêu Chiến, giả vờ xoa xoa tai cáo trong hồi ức năm xưa, năm đó phải nhón chân lên mới có thể nhìn được, hôm nay đã có thể ngang hàng với anh.
Cuối cùng em cũng đuổi kịp anh rồi.
______________________________
Mình khá tò mò nên đã lên google tìm hiểu về truyền thuyết mà anh Chiến nói, mời mọi người cùng mình xem video này nha ^^
[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]
"Ở Phần Lan hiện tượng cực quang được gọi là revontulet, có nghĩa là lửa cáo. Ở một số quốc gia khác thì nó được biết đến như là ánh sáng từ phương Bắc, cực quang hay bình minh phương Bắc. Mùa cực quang ở Phần Lan bắt đầu ngay khi bầu trời đêm chuyển lạnh hơn vào khoảng cuối tháng 8.
Ngày xửa ngày xưa, con người tin rằng cực quang hình thành khi những con cáo trắng chạy trên lãnh nguyên và phát ra tia lửa. Mặt khác người Phần Lan cổ đại cũng gọi thần chú bằng cái tên đó. Vì thế chúng ta cũng có thể nghĩ rằng cực quang đối với người Phần Lan còn có nghĩa là thần chú lửa.
Cực quang còn từng được coi là sét nhưng không có sấm, giống như cơn giông chưa đủ lớn để tạo ra tiếng sấm.
Thời cổ đại người dân đã từng nghĩ đó là điềm báo về tương lai. Một số tin rằng đó là điềm báo cho sương rét, một số thì nghĩ là bão tuyết sắp ập đến.
Ngày nay người ta còn quan niệm rằng nếu cùng người mình yêu ngắm cực quang sẽ giúp hai người hạnh phúc hơn. Chắc đó cũng là lí do việc mỗi mùa cực quang đến thì có khá nhiều cặp đôi đến Phần Lan du lịch."
(Nguồn: page Tất tần tật về Phần Lan, học tiếng Phần, du học và định cư Phần Lan)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com