Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Chương 17]

"Thật sự không cần em đỡ anh?"

"Anh đâu có say, chỉ là hơi hơi... choáng."

"Vậy để em dẫn anh đi."

Nhìn bàn tay lớn Vương Nhất Bác đưa tới, Tiêu Chiến chớp chớp mắt vô tội, anh mơ màng, một lúc sau mới hiểu được cậu muốn dẫn mình, vậy nên đưa tay ra để cậu dẫn mình từng bước đi lên cầu thang.

"Anh không nhớ đã thấy ở đâu sao?"

"Ưm?" Đầu óc mơ màng chậm một nhịp, Tiêu Chiến nhận ra cậu đang nhắc tới bài nhảy lúc nãy, "Đúng rồi, có thể là... ở Mỹ... du học nhiều năm, có thể là... thấy... thấy... ở đó?"

"... Vậy anh có thích em nhảy không?"

"Thích! Em nhảy rất là... rất là hay, anh siêu... siêu thích..."

"Muốn học không?"

"Anh... Anh không biết." Tiêu Chiến xoa xoa tay không bị nắm, "Anh không có... không có thiên phú vũ đạo."

"Anh làm được."

"Hả?"

Vương Nhất Bác không trả lời, bọn họ đến trước cửa phòng, cậu dừng lại, quay đầu nhìn Tiêu Chiến đang nghiêng đầu nhìn mình, men say tràn ngập đôi mắt anh, lóng lánh trong suốt, rực rỡ như ánh sao, anh chưa tỉnh hẳn, đôi môi hơi cong lên, đầu mày khóe mắt hoang mang mơ màng.

Vương Nhất Bác mở cửa kéo anh vào, sau đó xoay người lại đóng cửa.

Tựa lưng lên cửa, nhìn Tiêu Chiến bước đi loạng choạng trong bóng tối, cậu như bị hút hết sức lực, chán nản ngồi xổm xuống.

"Em thế nào... rồi?"

"Em uống nhiều rồi, có hơi choáng, anh đi tắm trước đi!"

Tiêu Chiến ngoan ngoãn gật đầu, kéo áo ngủ trên giá treo xuống, đi vào toilet, ánh đèn sáng lên, tấm kính mờ phản chiếu hình ảnh người đang ngồi gục mặt lên đầu gối, cậu ngước lên, không biết có phải vì say mà cảm xúc dồn nén nhiều ngày như muốn vỡ ra không, cậu đưa tay xoa xoa mắt, có thế mới ngăn được nước mắt chảy xuống.

Sao lại khó như vậy?

Thực sự không quan trọng với anh?

Dù anh không nhớ được tất cả, nhưng chỉ cần nhớ sự tồn tại của em thôi, không được sao?

Anh từng nói sẽ tặng em hết thảy may mắn của đời mình, còn nói sẽ ở bên em cả đời, chẳng lẽ là giả?

Lẽ nào chỉ là tưởng tượng của em?

"Rầm!"

Không biết qua bao lâu, đến khi toilet vang lên tiếng động lớn, Vương Nhất Bác mới giật mình tỉnh lại, vội chạy đến gõ cửa: "Không sao chứ?"

"Anh..." Người bên trong chỉ nói một chữ, sau đó không còn tiếng động.

Vương Nhất Bác đẩy cửa, may mắn cái người say đến mơ hồ kia không có khóa.

Cậu mở cửa, thấy anh đã tắm xong, đổi sang áo ngủ, có lẽ lúc đi ra dẫm lên nước trên sàn nên bị trượt chân.

Trán không biết đụng vào đâu rồi, cả người choáng váng, ngồi bệt dưới đất không đứng dậy nổi.

Vương Nhất Bác đưa anh ra khỏi toilet, dìu người ngồi lên ghế, đẩy tay anh kiểm tra vết thương, trán đỏ hết cả, còn sưng nhẹ.

Cậu tiện tay đưa quần áo sạch cho anh: "Thay đồ ướt ra đi, em xuống lầu lấy đá trong tủ lạnh."

Tiêu Chiến cầm quần áo gật gật đầu, lúc gật đầu nhịn không được hít một hơi, cậu nghĩ nghĩ, cúi người ôm anh một cái: "Không sao đâu, em đây. Trở lại nhanh thôi."

Khi lấy đá về, Tiêu Chiến đã chuyển sang trốn trong chăn, cảm giác mơ mơ màng màng nên rất muốn ngủ.

Vương Nhất Bác ngồi ở mép giường chỉnh góc chăn, khẽ vỗ vai anh: "Còn thức không? Nghe em nói gì không?"

"Ưm?" Tiêu Chiến chui đầu ra cố gắng mở mắt nhìn cậu, mở được một chút lại nhắm, "Không nghe được."

"???" Vương Nhất Bác buồn cười, rõ ràng là ca ca, sao lại giống trẻ con thế này?

Cậu nhớ khi nãy Pos nói: "Kỷ băng hà nghìn năm giữ lại sự tinh khiết cho nước sông băng Phần Lan, phối hợp với lúa mạch nguyên chất tạo nên vị thanh của Finlandia, nhưng hậu vị vẫn rất mạnh."

Xem ra, ngoài bị ngã đau còn có tác dụng của loại rượu này.

Vương Nhất Bác vén tóc mái Tiêu Chiến, nhẹ nhàng áp túi chườm đá lên chỗ sưng.

Anh bị lạnh nhịn không được rụt lại, nhẹ giọng nói: "Lạnh."

Bởi vì hai tay đang áp lên trán anh, Vương Nhất Bác phải cúi người sát vào anh, nhẹ nhàng an ủi: "Không lạnh, không chườm sẽ bị sưng đó, ngoan, mau ngủ đi, tỉnh dậy là hết rồi."

Tiêu Chiến có lẽ vì bị chườm lạnh mà tỉnh một chút, chưa mở mắt nhưng thì thào: "Nhất Bác..."

"Hửm? Sao vậy? Có đau không?"

"Tập nhảy... mệt không?"

"... Mệt."

"Làm sao em kiên trì... được?"

Vương Nhất Bác nhìn người đang nhắm mắt lại vô thức mở miệng, nhìn chân mày, đôi mắt, chóp mũi, cả đôi môi và nốt ruồi nhỏ phía dưới; rốt cuộc thời gian đã khắc ghi ai, nâng đỡ ai, lãng quên ai, xóa đi ai?

Cậu chậm rãi trả lời, giọng nói mang theo những tổn thương không cam lòng mà chính mình cũng không nhận ra: "Bởi vì có người từng nói với em, nếu em đứng ở nơi người đó nhìn thấy được thì sẽ luôn dõi theo em, vì để người này nhìn thấy mình, em không ngừng tìm đến những nơi sáng hơn, sáng hơn nữa, mặc kệ đau khổ mỏi mệt đến đâu, em cũng có thể kiên trì."

"Vậy người đó... nhìn thấy em chưa?"

"Không, người đó quên em rồi."

"Vì sao?... Ưm..." Đột nhiên một cảm giác mềm mại phủ lên môi, khiến người còn đang lim dim trò chuyện mở to mắt, ngỡ ngàng nhìn người trước mắt mình.

Cậu cúi người, gấp gáp ấn môi mình lên ngăn anh lại, ngăn cả những câu hỏi.

Tiêu Chiến muốn vùng vẫy, nhưng lại bắt gặp đôi mắt người kia.

Ánh mắt đó là thế nào! Vừa sáng như sao vừa dập dìu như sóng biển, khiến Tiêu Chiến sâu sắc cảm nhận được nỗi đau của cậu, đau lòng đến mức chút sức phản kháng cũng không có.

Cậu chậm rãi nhắm mắt, một giọt nước lặng lẽ chảy xuống rơi lên mặt Tiêu Chiến, lạnh hơn cả túi chườm đá cậu mang cho anh.

Anh hỏi em vì sao ư?

Đôi môi khẽ mở liền bị đối phương nhanh chóng tiến vào, môi lưỡi dây dưa triền miên, vô tình đốt lên một ngọn lửa trong tim, hơi ấm truyền đến từng dây thần kinh cảm xúc, lay động từng dòng máu trong người, đến túi chườm đá dường như cũng chầm chậm bốc hơi, hơi lạnh bay lên không trung, khung cảnh trước mắt hai người như cực quang bừng sáng lấp lánh.

Cậu không rõ nụ hôn triền miên này, rốt cuộc là vì nước sông băng Phần Lan mát lạnh, vì men say từ lúa mạch nguyên chất, hay là vì chất cồn đầy cám dỗ khiến người ta thần hồn điên đảo?

Anh cũng không rõ thứ khiến mình choáng váng, rốt cuộc là Finlandia thơm mát, là chấn động do trượt ngã, hay là vì bị người trước mắt cướp đi hơi thở?

Cho đến khi hoàn toàn chìm trong bóng tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com