[Chương 2]
2018.12.26 Hừng đông 0:05, chuyến bay cất cánh đúng giờ từ sân bay quốc tế Bắc Kinh.
Từ Bắc Kinh bay đến thủ đô Phần Lan - Helsinki.
Tiêu Chiến vừa bay chuyển tiếp từ Trùng Khánh đến Bắc Kinh, sớm đã cảm thấy cực kỳ mệt mỏi.
Đoạn đường này còn đến hơn 6 giờ đồng hồ, theo hành trình bay, ước tính khi đến nơi mặt trời cũng đã ló dạng, đoàn đội đến trước có nói sẽ cho anh thời gian nghỉ ngơi, chờ mọi người tập hợp lại khởi hành đến Lapland ở phía bắc Phần Lan.
Nhưng bây giờ sắp không chịu được nữa rồi, đi một chuyến xa như vậy cần nhất chính là nghỉ ngơi.
Tiêu Chiến kê cao gối, điều chỉnh chỗ ngồi, hơi nghiêng người vừa nằm vừa nhìn Vương Nhất Bác xem tạp chí, khi cậu hỏi thì thấp giọng giới thiệu phong cảnh và những chuyện lý thú của từng tấm hình.
Anh cũng không biết tại sao lại như vậy, tại sao lại chịu được một người mới gặp lần đầu ngồi lảm nhảm đủ điều trong lúc mình buồn ngủ, lại còn gắng gượng giải thích cho cậu ta. Lúc cậu tự giới thiệu xong còn có chút mong đợi hỏi "Anh không nhận ra em sao?", anh lại trả lời "Chúng ta có quen biết ư?". Làm người ta lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên thoáng buồn như vậy, Tiêu Chiến nghĩ lại cũng cảm giác trong lòng vắng vẻ, không hiểu sao có chút khó chịu.
Vậy nên anh mới kiên nhẫn thấp giọng kể cho Vương Nhất Bác những chi tiết lúc chụp có cũng được không có cũng được kia:
"Nai sừng tấm Bắc Mỹ rất lớn, thực sự rất lớn, lớn hơn cả ô tô con nữa..."
"Cross River Gorilla đó, loài này rất khó tìm, chúng sống trong rừng Nigeria và biên giới Cameroon, đang có nguy cơ tuyệt chủng, hiện còn khoảng 150 đến 200 con..."
"Đây là Jumping Penguin, rất đáng yêu, chúng nhảy lên để di chuyển... Nói đến chim cánh cụt, cậu biết không? Chim cánh cụt hoàng đế đặt trứng trên chân, dùng bụng ôm lấy, xem nào... Sờ được lông chúng nữa, tôi cũng có chụp lại, nhưng không có trong tạp chí..."
"Rất đẹp... Đúng rồi, chỗ này thực sự rất đẹp... Có một cái vô cùng lớn... Cối xay gió siêu lớn..."
Thanh âm ngày càng mỏng nhẹ, dần dần không còn tiếng động.
Vương Nhất Bác khẽ cúi đầu nhìn người đang ngủ. Tiêu Chiến thở đều an tĩnh, tóc mái nhẹ nhàng rũ trên chân mày, đôi mắt nhắm nghiền có thể thấy được tĩnh mạch, lông mi dày, sống mũi thẳng tắp, đôi môi sắc nét, phía dưới môi còn có một nốt ruồi.
Ngũ quan hài hòa đẹp mắt như vậy, ngay cả ngành giải trí mỹ nhân rợp trời cũng khó tìm được.
Chỉ là gò má có vẻ gầy và mệt mỏi.
Ngoại trừ gầy đi một chút, năm tháng tựa hồ không để lại vết tích gì trên gương mặt anh, vẫn trong trẻo thuần khiết như thời niên thiếu.
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng cẩn thận lấy mắt kính anh xuống, lẳng lặng cất vào.
Sau đó gấp tạp chí lại, giơ tay lên gọi tiếp viên hàng không. Cậu đặt nhẹ ngón trỏ trước môi, ý bảo đối phương đừng lên tiếng, dùng hai tay vẽ hình vuông thật to biểu thị một cái chăn.
Tiếp viên hàng không dĩ nhiên nhận ra cậu, hai mắt ngập tràn vui mừng, lập tức gật đầu hiểu ý đem hai chiếc chăn đến.
Vương Nhất Bác đắp kín chăn cho Tiêu Chiến, điều chỉnh chỗ ngồi của mình ngang bằng với ghế bên cạnh, hài lòng nằm xuống.
Đã mấy ngày cậu không được ngủ một giấc thật ngon rồi.
Sau khi đóng vai chính của một bộ phim đứng top đầu, nhân khí của cậu bỗng nhiên tăng vọt, sau đó anti cũng kéo đến, thông tin cá nhân bị tiết lộ, số điện thoại di động bị rao bán khắp nơi. Cậu nhận được vô số cuộc gọi quấy rầy, khu gần nhà lại thấy vài người lén chụp ảnh, tuy công ty có tăng thêm vệ sĩ nhưng không thể nào hoàn toàn an tâm như trước.
Sau đó cậu nhanh chóng đổi số điện thoại, thừa dịp không bận việc, tranh thủ lúc thị thực còn hiệu lực liền tùy ý chọn một quốc gia ở châu Âu để đi du lịch giải khuây.
Vứt bỏ hết thảy làm một người mất tích, khi không có ai nhận ra mới nhìn lại cuộc sống của mình một lần nữa.
Ban đầu mục đích của chuyến đi là vì bản thân, mà bây giờ... Cậu khẽ nhìn người đang ngủ say bên cạnh, chậm rãi nhắm hai mắt.
Tiêu Chiến cảm thấy nặng trên vai nên chợt tỉnh, anh mở mắt nhìn, là mái tóc mềm mại của Vương Nhất Bác. Cậu tựa đầu trên gối của anh, tiện thể chiếm cả bờ vai.
Rõ ràng là hai chỗ ngồi có một khoảng cách ở giữa, Tiêu Chiến cũng không hiểu sao cậu có thể lướt qua khoảng cách đó mà ngả đầu ở chỗ anh, ngồi như vậy không mệt sao?
Anh muốn đánh thức cậu, nhưng thấy mắt kính mình được gấp gọn và tấm chăn đắp trên người lại không nỡ lên tiếng. Người kia đối xử tốt với mình như vậy, làm gối đầu cho cậu ấy một chút cũng chẳng sao.
Anh điều chỉnh tư thế một chút để hai người đều thoải mái, sau đó lấy tai nghe đeo vào, kéo bịt mắt, trong tiếng nhạc êm dịu lần thứ hai chìm vào mộng đẹp.
Đến khi thông báo chuẩn bị hạ cánh vang lên, Tiêu Chiến mới chậm rãi tỉnh lại, kéo bịt mắt xuống. Cabin chợt sáng lên, anh thấy người bên cạnh sớm đã ngồi ngay ngắn trở lại, cúi đầu cầm điện thoại chơi game, thấy anh tỉnh dậy, giống như đã chuẩn bị từ lâu, đưa cho anh mắt kính và... khăn tay?
Tiêu Chiến nhận lấy, ngượng ngùng nói "Cảm ơn."
- Sao mình lại ngủ lâu như vậy chứ? Hình như còn chảy nước bọt?
"Anh đến Phần Lan làm gì vậy?" Dường như muốn giảm bớt không khí xấu hổ, Vương Nhất Bác rất tự nhiên bắt chuyện.
"Chụp ảnh cực quang."
"Cực quang..." Cậu như có điều suy nghĩ, gật gù, "Một mình anh?"
"Làm sao được? Có đoàn đội của tôi nữa, khoảng năm người, tôi vốn đang xin nghỉ Tết dài hạn, nhưng thời gian này cực quang cũng rất đẹp..."
"Thêm em thì sao?"
"Hả?"
"Ý em là tham gia cùng mọi người, cũng có thể giúp đỡ anh, em muốn làm trợ lý!"
"Không được không được, đoàn đội này tôi chỉ quen biết trưởng nhóm, những người khác cũng chưa từng gặp, còn nữa, cậu ra nước ngoài không có việc gì sao?"
"Không có. Em trốn ra nước ngoài, tùy tiện quyết định thôi, làm sao có thời gian nghĩ đến chuyện khác. Như vậy có được không?"
"Trốn sao? Không được, tôi không phải đi chơi đâu." Nói xong Tiêu Chiến lại cảm thấy không đúng, lẽ nào đi chơi thì mình sẽ đồng ý?
"Chiến ca... Chiến ca là nhiếp ảnh gia lợi hại nhất, mang em theo nha!"
"Cậu bao nhiêu tuổi? Gọi tôi là anh?"
"Em sinh năm 97, Chiến ca thì sao?"
Trẻ vậy sao? Tiêu Chiến hơi ngạc nhiên, trả lời: "91."
"Kém sáu tuổi đấy! Cho nên em hi vọng được Chiến ca chiếu cố! Anh đưa em đi với!"
"... Không được!" Tiêu Chiến đứng dậy mặc áo khoác, mùa này Phần Lan khá khô và lạnh.
"Chiến ca..."
Tiêu Chiến muốn nói hai chúng ta không quá thân quen, nhưng chợt nhớ đến gương mặt mất mát thoáng buồn của cậu, nhất thời không mở miệng cự tuyệt, anh bận rộn sửa soạn hành lý, không để ý đến cậu nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com