[Chương 20]
Khi bốn người đến làng Santa Claus, trời mới bắt đầu sáng lên.
Dưới sắc trời êm dịu, ngôi làng hiện ra giữa rừng cây lá kim, xung quanh là tuyết trắng xóa và những ngôi nhà gỗ mái nhọn tường đỏ cùng với cây thông Nô-en rực rỡ, còn có các dây đèn trang trí lung linh, tạo nên bầu không khí Giáng sinh vô cùng đặc sắc.
Sáng sớm A Pi đã nói trước tiên phải đến cột mốc đánh dấu cực Bắc để chụp ảnh lưu niệm, hăng hái ra khỏi xe bus: "Uncle Kim! Mau đến chụp ảnh cho em!"
Thế là Kim đeo một túi to đầy đồ linh tinh của A Pi, lon ton chạy theo, cam chịu số phận giơ máy ảnh lên.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác chậm rãi đi song song phía sau, bởi vì sợ ở điểm tham quan này có du khách trong nước nhận ra, hôm nay Vương Nhất Bác phải đeo khẩu trang và mũ len đen, mang kính mắt không tròng, bộ dạng này trong khu vực trắng xóa như thế cũng không quá kì lạ, cả người trông trẻ con đáng yêu.
Tiêu Chiến bên cạnh cậu, ngoại trừ không mang khẩu trang, còn lại ăn mặc cũng tương tự.
Nhìn hai người hòa hợp phía trước, Tiêu Chiến bỗng nghĩ gì đó, hỏi Vương Nhất Bác: "Hai người họ là một đôi?"
"Làm sao em biết? Không phải người quen của anh sao?"
"A Pi chỉ vừa vào nhóm, trước đây đi với Kim anh chưa từng gặp, bình thường nói chuyện cũng không thấy nhắc tới. Được rồi, em muốn chụp ảnh không?" Tiêu Chiến vừa chỉ vào máy ảnh của mình vừa chỉ A Pi, "Anh thường không chụp người, nhưng chắc cũng tạm được."
"Thật không?"
"Hả? Thật không cái gì? Đại minh tinh không cho anh chụp?"
"Không phải, ý em là anh có thể chụp cho em chứ? Không phải anh chỉ chụp phong cảnh thiên nhiên thôi sao?"
"Đương nhiên có thể chụp cho em, không thì mang theo cái này làm gì? Nặng ơi là nặng." Tiêu Chiến nhìn máy ảnh đeo trước ngực, cười khổ nói.
"Em đeo giúp anh!" Vương Nhất Bác vừa nói vừa đưa tay giữ máy ảnh của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến cười, ngăn tay cậu: "Làm sao đến nỗi đeo không được. Đi thôi, tìm một vị trí em thích. Cột mốc cực Bắc tuyết phủ hơi dày, hay là chụp em và dải đèn nhé? Em xem dải đèn này cũng là dấu mốc."
"Thật không?"
"Em nhìn lên trên đi, dải đèn này song song với các mốc đánh dấu Bắc cực."
Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn theo tay Tiêu Chiến, quả nhiên thấy được dải đèn LED phía trên, không khỏi ngạc nhiên, lại nghe được tiếng bấm máy bên tai.
Cậu debut hơn bốn năm, sớm đã quen với việc máy ảnh chụp điên cuồng như súng máy, đối với chuyện chụp ảnh này cũng không thấy ngại. Bây giờ âm thanh này lại khiến cậu vừa phấn khích vừa lo lắng, rất muốn biết mình trông như thế nào qua ống kính của anh.
"Sao lại chụp lén em? Em còn mang khẩu trang mà?"
"Không sao, rất đẹp." Tiêu Chiến cúi đầu xem ảnh, có vẻ vô cùng hài lòng, "Đi thôi, bọn họ vào trung tâm khách du lịch rồi."
Có lẽ vẫn còn không khí Giáng Sinh nên trung tâm thu hút khách du lịch vẫn rất náo nhiệt, Tiêu Chiến vừa vào cửa liền đi thẳng, đi được vài bước mới phát hiện Vương Nhất Bác không đi theo, quay đầu lại thấy cậu còn đứng ở lối vào ngắm cột to màu đỏ, không biết đang nhìn gì.
Lúc này có một nhân viên hóa trang linh vật Moomin đi ngang qua, hai người lên tiếng chào nhau, cậu mỉm cười ngọt ngào, tuy hơn nửa gương mặt bị lớp khẩu trang che khuất, nhưng đôi mắt cong lên rất đẹp.
Moomin kia đưa tay ra với Vương Nhất Bác như muốn mời cậu cùng nhảy.
Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy khó chịu, nhanh chóng đi đến kéo tay cậu: "Cùng đi nào, coi chừng lạc."
Vương Nhất Bác không quan tâm Moomin kia nữa, tùy ý để Tiêu Chiến kéo mình đi về phía trước, trong đầu lại hiện lên khung cảnh công viên trong đêm Hạ chí 8 năm trước, cậu cũng bị Tiêu Chiến kéo đi như vậy, anh cũng nói: "Cùng đi nào, coi chừng lạc."
Bất kể là đêm Hạ chí ở Bắc Kinh hay Giáng sinh ở Phần Lan, mặc kệ thời gian xoay vần thế nào, người này từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi.
Nhận lấy bản đồ hướng dẫn tham quan, A Pi nói muốn đến quầy lưu niệm mua giấy chứng nhận đặt chân đến cực Bắc, Tiêu Chiến đưa bản đồ trong tay cho Vương Nhất Bác, hỏi cậu: "Em muốn giấy chứng nhận không?"
Vương Nhất Bác gật đầu, kính mắt không tròng càng làm nổi bật đôi mắt long lanh.
"Lớn rồi mà vẫn thích đồ lưu niệm." Tiêu Chiến bất đắc dĩ cười cười, đưa tay xoa đầu cậu một cái, xoa xong mới nhận ra mình đang làm gì, cả người đột nhiên cứng đờ: "Mũ... mũ len bị lệch."
"Lệch rồi?" Cậu chỉnh lại mũ một chút, mũ len không phải là thế này sao? Đội thế nào nó cũng có một dáng thôi mà?
"Anh... Anh đi xếp hàng." Nói xong liền chạy theo A Pi xếp hàng mua giấy chứng nhận.
Vương Nhất Bác nhìn bóng lưng hốt hoảng của anh, nở nụ cười lơ đễnh.
Kim đứng bên cạnh cậu cùng nhìn hai người kia đang xếp hàng, nhẹ giọng hỏi: "Cậu đang theo đuổi Xiao?"
"Đúng vậy."
Kim đại khái không ngờ cậu lại trực tiếp thừa nhận, một lúc sau mới giơ ngón tay cái: "Vậy lát nữa chúng ta tách ra đi."
"Được!"
"A Pi nói cậu là minh tinh? Diễn viên, ca sĩ, dancer?"
"Ừm, hiện tại đóng phim chiếm phần lớn thời gian."
"Vậy cậu là thật lòng với Xiao? Ngành của cậu không thiếu người đẹp, nếu như muốn chơi đùa thì Xiao không hợp với cậu đâu, cậu ấy là người thành thật..."
"Anh nghĩ nhiều rồi, trong lòng tôi chỉ có một mình anh ấy, trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy, sau này cũng không thay đổi."
"..." Kim im lặng, anh nghe không hiểu lắm lời Vương Nhất Bác nói, cũng không muốn nhiều chuyện thêm, nếu Vương Nhất Bác là thật lòng, với tư cách đồng nghiệp và bạn bè của Tiêu Chiến, anh hỏi như vậy là được rồi, "Chúc hai người may mắn!"
"Anh cũng vậy."
Vương Nhất Bác mỉm cười, gật đầu với Kim, Kim bị nhìn thấu tâm sự liền ngại ngùng đáp: "Cảm ơn!"
"Hai người muốn đi đâu?"
"Cô ấy nói ở đây có Lâu đài băng Moomin, đầu tháng vừa mới khai trương, nhất định muốn đi xem."
Vương Nhất Bác mở bản đồ ra, nhìn lướt qua các vị trí tham quan: "Tôi biết rồi, chúng tôi sẽ đến đó sau cùng."
"Ok!"
Cầm giấy chứng nhận anh đưa, Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến cất giấy của anh đi, cười cười hỏi: "Không phải nói trẻ con mới thích quà lưu niệm sao? Sao anh cũng có?"
"Ai chưa từng là trẻ con đâu?"
"..." Quả nhiên người này chẳng có dáng vẻ anh lớn gì cả.
A Pi thu xếp xong, phấn khích đến gần bọn họ đề nghị: "Chúng ta đến Lâu đài băng Moomin đi! Nghe nói vừa mới mở, nhất định chơi ở đó rất vui!"
Kim đứng phía sau A Pi, nhíu mày ra hiệu với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến thấy tín hiệu nhỏ này, có chút buồn bực nhìn sang cậu, Vương Nhất Bác thản nhiên lắc đầu, bày ra vẻ mặt không hứng thú: "Con gái mới đi Lâu đài băng Moomin gì đó, chị đi với Kim đi, bọn em đi..." Ánh mắt liếc đến ảnh tuần lộc trên giấy, "Bọn em đi xem tuần lộc. Đúng không, ca?"
Tiêu Chiến nhíu nhíu mày: " Được, Kim, chúng ta tách ra đi, khi nào về thì gặp lại."
"Ok!"
"Ấy??? Chờ đã, em muốn đi chung với Nhất Bác, hay là chúng ta cũng đi xem tuần lộc?"
"Quyết định rồi không được đổi ý!" Cậu liếc mắt nhìn Kim, Kim nhanh nhẹn dẫn A Pi đi, lúc này mới hài lòng nhìn ca ca của mình.
Tiêu Chiến nghi ngờ nhìn cậu: "Em và Kim bày trò gì?"
"Anh ấy đang theo đuổi A Pi, hai chúng ta không nên làm kỳ đà cản mũi."
"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật, đi thôi, đi xem tuần lộc!"
"Em thích tuần lộc? Vậy con rối này thì sao?" Tiêu Chiến đưa con rối tuần lộc lên bên cạnh mặt mình, nghiêng đầu trêu cậu.
Vương Nhất Bác ngắm xong lấy con rối trả về chỗ cũ, sau đó kéo tay Tiêu Chiến ra ngoài: "Thích cái này, không thích cái kia."
Lâu đài băng Moomin nè :3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com