[Chương 23]
"Phần eo phải hạ xuống." Tay cậu dứt khoát giữ lấy hông anh, đỡ eo hạ thấp xuống, "Đầu gối phải khuỵu như cũ."
Ca ca mất tự nhiên đẩy tay cậu ra, cúi đầu không nhìn: "Anh tự làm được."
Cậu bĩu môi, cảm thấy ôm vẫn chưa đủ, đi vòng ra trước mặt anh: "Không phải đầu anh vẫn còn đau sao?"
"Không còn choáng nữa, ổn rồi."
"Bắt đầu giơ tay lên, vừa giữ thăng bằng vừa xác định phương hướng." Cậu lại đưa tay nhấc hai tay anh lên.
Tiêu Chiến đang khuỵu người xuống một nửa đột nhiên ngẩng lên, hai người rất gần nhau, trán anh nhẹ lướt qua cằm cậu, Tiêu Chiến nhịn không được rụt người ra sau.
"Anh đừng nháo. Ngoan ngoãn học nào?"
"Anh đâu có bảo em dạy, anh tự làm được."
"Mặc dù sườn núi này không dốc, nhưng nếu không biết đổi hướng mà cứ lao thẳng xuống thì rất nguy hiểm." Cậu vừa nói vừa chạm lên mũ của anh, "Đội mũ bảo hiểm cũng phải cẩn thận."
"... Em có thể xem anh là anh không?"
"Em lúc nào không xem anh là anh?"
"A, ngoài miệng gọi ca ca, nhưng hành động có xem anh là ca ca đâu? Anh nói anh làm được, em không thể tin ca ca này một lần được à?"
"Em tin anh mà! Em lúc nào không tin anh chứ?" Vương Nhất Bác bật cười, "Lát nữa nhìn thật kỹ hướng trượt, dùng lực ở gót chân, cả người ngả nhẹ về hướng đó."
"... Được."
Tuy khả năng vận động của Tiêu Chiến không bằng Vương Nhất Bác, nhưng năng lực nghe hiểu tương đối tốt, nghe một lượt sau đó nắm trọng tâm, lần đầu tiên trượt thử rất cẩn thận, thao tác ổn.
Cảm nhận được ván trượt xóc nảy trên nền tuyết, anh nghe theo cậu điều chỉnh phương hướng để duy trì tốc độ phù hợp với mình, vậy nên gió lạnh khô thổi qua mặt vẫn rất thoải mái.
Dừng xong anh mới quay đầu nhìn Vương Nhất Bác. Hai người cách nhau không xa, cậu chăm chú chuyển hướng, nhẹ nhàng điều khiển tốc độ, hai tay mở ra như đôi cánh nâng người bay lên —— thật đẹp.
"Fantastic!" Một người lạ bên cạnh anh bỗng nhiên hô to.
Tiêu Chiến nhìn theo người nọ ngắm Vương Nhất Bác, đột nhiên nhớ lại, người này là minh tinh, là thần tượng của rất nhiều người, trời sinh có sức hút không thể cưỡng lại được, mà bây giờ đang đi cùng mình, khóc lóc làm nũng muốn theo mình làm trợ lý.
Tiêu Chiến cúi đầu, khóe miệng cong nhẹ, ý cười không che giấu nổi.
Vương Nhất Bác đến bên cạnh Tiêu Chiến: "Anh cười gì vậy?"
"Không có, không có gì?"
"Sao mặt đỏ thế? Gió thổi vào?" Vương Nhất Bác gấp gáp kéo Tiêu Chiến, mu bàn tay chạm lên mặt anh, sau đó cởi mũ bảo hiểm của anh ra, tháo khẩu trang của mình xuống mang vào cho Tiêu Chiến, cuối cùng đeo lại mũ cho anh.
Từ lúc Vương Nhất Bác chạm lên mặt anh, Tiêu Chiến đã ngây người không biết phải làm gì, đến khi quanh mũi tràn ngập mùi hương của cậu, anh mới hoảng hốt tháo khẩu trang ra.
Càng hoảng càng tháo không được.
"Anh làm gì vậy?"
"Cái này của em." Tiêu Chiến chỉ chỉ khẩu trang, "Bị phát hiện thì sao?"
"Anh yên tâm, em không nổi tiếng đến độ cả thế giới đều biết." Vừa nói vừa kéo cao cổ áo khoác lông, "Em vẫn còn cái này. Trượt xong anh trả lại cho em là được."
"..." Mấu chốt vấn đề đâu có nằm ở đây?
Tiêu Chiến nhớ đến lúc nãy áp mặt vào khẩu trang của cậu, lại ngượng đến hít thở không thông.
Nhưng hình như mình cũng không muốn trả lại.
"Vui không?"
"Chơi... vui lắm."
"Vậy trượt thêm lần nữa!"
Lần thứ hai Tiêu Chiến đã có kinh nghiệm, lúc bắt đầu rất ổn định, lại nhìn sang Vương Nhất Bác thay đổi trọng tâm trên ván, khiến động tác vừa phong phú vừa có tiết tấu, vì vậy càng cảm nhận sâu sắc hơn niềm vui trượt tuyết.
Sắp tới tới đường trượt cuối cùng, Tiêu Chiến lại nhớ đến dáng trượt của cậu, không nhịn được muốn quay đầu nhìn người phía sau, nhất thời lơ đễnh, chuyển hướng nhưng không đổi trọng tâm, cả người liền đổ nhào về phía trước.
Cậu cách anh không xa, mắt vẫn luôn dõi theo anh, vội vàng lao xuống nghiêng người đón lấy trước khi anh ngã, cho nên cả hai cùng lúc ngã nhào trên tuyết.
Hai người ngồi nhìn nhau, anh nhìn em em nhìn anh.
"Em không sao chứ?"
"Ca anh không sao chứ? Có đau ở đâu không?"
"Anh không đau."
"Em cũng không sao."
"Ha ha ha ha ha"
"Ha ha ha ha ha"
Nói xong tự nhìn lại bộ dạng chật vật của mình, cả hai đều nhịn không được cười phá lên, khiến những người lướt ngang ngoái nhìn.
Cười đau bụng mới đỡ nhau đứng dậy, Vương Nhất Bác khinh bỉ ca ca: " Anh, không phải anh nói mình làm được sao?"
"Sông có khúc người có lúc, anh là người mới, thật không dễ dàng."
"Đúng đúng đúng, vậy anh còn muốn tiếp tục không?"
"Anh nghỉ ngơi một chút! Em tiếp tục đi."
"Anh thực sự không sao?"
"Không có gì, lớn tuổi rồi, nên dưỡng sức! Em chơi đi."
"Em nghỉ ngơi cùng anh!"
"Đừng nháo, em chơi đi, anh thích... xem em trượt."
"Hả???" Vương Nhất Bác ngây người, nở nụ cười tinh nghịch, "Được rồi! Vậy em đi đây!"
Tiêu Chiến nhìn cậu vui vẻ trượt tiếp, tâm trạng lại vui hơn lúc mình sắp trượt thử, tại sao nhìn em ấy cười, mình cũng không giấu nổi nụ cười?
Anh tháo ván trượt, đến hàng tủ giữ đồ ngoài cửa khu trượt tuyết, lấy máy ảnh và điện thoại ra.
Điện thoại hiện lên một cuộc gọi nhỡ, là Kim gọi.
Tiêu Chiến vừa cầm máy ảnh trở lại đường trượt cuối vừa gọi điện thoại.
"Kim? Có chuyện gì vậy?"
"Sean, tôi và A Pi có chút việc nên về trước."
"Việc gì đột ngột vậy?"
"Chuyện riêng thôi, không sao, hai người chơi tiếp đi, nhớ đi bus về nhé."
"Được."
"Chuyến xe bus trễ nhất của buổi tối là 19: 20, đừng bỏ lỡ đó."
"Được."
"..."
Tiêu Chiến nhìn cuộc gọi tắt sớm, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, Kim không giống như đang nói dối, nhưng sao đột nhiên lại về trước?
Nếu anh ta không nói, mình cũng đừng hỏi thêm, khi nào về rồi nói tiếp.
Tiêu Chiến nhìn trời tối dần, mùa này trời tối nhanh thật đó.
Anh ngẩng đầu nhìn ra đường trượt, không biết người kia đang chờ anh ngẩng đầu hay vô tình nhìn sang, cậu đứng xa xa vẫy tay với anh.
Bầu trời như bừng sáng, có cảm giác như hàng nghìn hàng vạn ngôi sao cùng hiện ra.
Tiêu Chiến mơ màng nhìn người đang vẫy tay với mình, lặng lẽ giơ máy ảnh lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com