Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[Chương 33]

Tắt đèn, Tiêu Chiến chui vào trong chăn, người nằm bên cạnh đưa tay sờ loạn, nắm lấy cổ tay kéo tay anh qua.

"Lúc trước em sợ tối ngủ không được, anh cũng đưa tay cho em nắm?"

"Ừ."

"..." Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác, "Không phải em nói đến Hàn Quốc chưa quen mới vừa sợ tối vừa sợ ma sao?"

"Anh nhớ nhầm rồi, em vẫn luôn sợ tối, sang bên đó bắt đầu sợ ma, anh cũng biết kiểu phim kinh dị Hàn Quốc mà, cái bộ Hành Lang Thì Thầm gì đó..."

Tiêu Chiến ồ lên, quay đầu lại tiếp tục ngắm trần nhà, nghe được lời giải thích như thế, nhưng cảm giác không đúng lắm.

Mình nhớ nhầm sao? Trí nhớ của mình cũng không tệ mà!

Thấy anh đang suy nghĩ, cậu nghiêng người sang đối diện với ca ca, cho tay vào trong chăn ôm lấy cánh tay, tay kia đặt lên vai anh, cằm cọ lấy cọ để, cọ đến trên vai, hơi thở phả lên cổ anh.

"Em... Em làm gì vậy?" Từ lúc cậu bắt đầu nghịch ngợm, Tiêu Chiến đã đờ cả người, rốt cuộc nhịn không được phải lên tiếng, anh kéo cánh tay đang dán vào tay mình ra một chút, nhưng cậu ôm thật chặt, anh không mạnh tay, tất nhiên kéo không ra.

"Anh làm em nhớ đến tình tiết phim kinh dị nên đột nhiên hơi sợ."

"... Không phải đã cho em ôm tay rồi sao!?"

"Đáng sợ thật mà, lúc nãy đang ôm tay yên ổn, ai bảo anh hỏi chuyện quỷ ma làm gì? Tại anh đó, anh phải! Chịu! Trách! Nhiệm!"

Chịu! Trách! Nhiệm!

Trách! Nhiệm!

Nhiệm!

...

Ba chữ kia không ngừng vang vọng trong đầu Tiêu Chiến, không hiểu sao lại bắt đầu hiện lên những ý nghĩ kỳ lạ: cậu bé trắng trẻo như đóa bạch mẫu đơn Lạc Dương; Tiêu Chinh nói mình đen tối; giấc mơ em ấy hôn mình, vừa hôn vừa khóc...

Những ngày này bởi vì có sự xuất hiện của Vương Nhất Bác, đầu anh không tự chủ được mà hồi tưởng lại chuyện quá khứ, lại còn làm ra hành động thân thiết như lau khô tóc cho cậu.

Trong lòng Tiêu Chiến hoảng sợ, quan trọng là mình không chống cự lúc em ấy đến gần, cảm giác được đối phương đang ôm cánh tay mình, lồng ngực phập phồng áp vào khuỷu tay, ngay lúc này mình lại càng khao khát nhiều hơn.

Rốt cuộc quan hệ giữa cả hai lúc trước là thế nào?

Điên mất!

"Ca..."

"Hả, cái gì?"

"Anh căng thẳng quá."

"Hả? Không có, anh đâu có căng thẳng?"

Căng thẳng muốn chết rồi được chưa? Tiêu Chiến cảm giác trái tim mình không chịu an phận nữa, bắt đầu đập loạn nhịp, anh muốn đưa tay lên ngực kiểm tra, cố gắng bình tĩnh hơn, nhưng lại sợ bị cậu phát hiện nên không dám làm gì.

"Anh, chuyện người yêu là sao?"

"Người yêu gì cơ?"

"Mới ngày đầu tiên gặp mặt đã nói chúng ta là người yêu, như vậy có ổn không?"

"..." Tiêu Chiến càng thêm cứng đờ, "Tối rồi sao em không ngoan ngoãn ngủ đi?"

"Chuyện này đừng đánh trống lảng chứ?"

"Phần... Phần Lan là quốc gia công nhận hợp pháp, Pos chưa hiểu chuyện nên anh đánh lạc hướng cậu ta trước, tránh được phiền toái không cần thiết, mà lý do này cũng rất bình thường, đối với em và anh đều tốt, nếu không phải cậu ta hâm mộ, có thể sớm đã ra tay với em."

"Cảm ơn Chiến ca đã bảo vệ em, nhưng mà ca, hình như anh nói dối chưa trọn vẹn thì phải? Chúng ta chưa từng làm mấy hành động mà người yêu nhau thường làm, vậy người khác làm sao tin anh được?"

"Hành động gì?"

"Như là..." Cậu chậm rãi nhích đến gần, vùi đầu vào hõm cổ anh, áp cằm lên xương quai xanh đẹp mắt, hơi thở thấp thoáng thiêu đốt tai anh.

"Em... Em làm gì đó!" Anh cảm giác từng nơi trên người mình đều đang run rẩy, tất cả tế bào giống như đột nhiên muốn phát triển thêm, biến toàn thân thành một loại thực vật vùng vẫy trong lúc bị giam cầm.

Cậu buông cánh tay anh ra, rút tay về, chống nửa người dậy, nhìn ca ca từ trên xuống.

"Ca, anh không chuẩn bị gì để bồi thường cho em sao?"

Trong bóng tối, giọng nói trầm thấp càng trở nên mê hoặc như một thứ tình dược khiến người ta say mê, dễ dàng ăn mòn khả năng tự chủ của ai kia.

"Bồi... bồi thường gì cơ?"

Cậu xốc chăn lên, áp tay lên ngực anh, cảm nhận rất rõ nhịp tim đập rất nhanh, cậu nở nụ cười lộ ra hàm răng đẹp như ánh trăng.

"Ca, tim anh đập nhanh thật đó, lúc trước anh nép vào người em nghe tiếng tim đập, có phải tim em cũng đập nhanh như vậy không?"

Dưới ánh đèn mờ ảo, cậu chăm chú nhìn ca ca, thứ anh dùng để đáp lại không phải lời nói, mà là một đôi mắt lấp lánh xao động.

"Ca, trước đây anh làm nhiều chuyện có lỗi với em lắm nhé!"

"..."

"Bảy năm đã trôi qua mà em vẫn không quên được, mỗi một ngày, mỗi một khắc em đều sống với bóng hình anh, anh có biết không?"

"..."

"Cho nên anh phải bồi thường. Biết không? Dùng quãng đời còn lại của anh, dùng tất cả mọi thứ thuộc về anh để bồi thường cho em, có biết không?"

"Anh... Ưm!"

Cậu cúi xuống hôn anh, nụ hôn như một ngôi sao băng lướt qua chân trời, nóng bỏng cuồng nhiệt nhưng không hề bị mài mòn, như một thiên thạch đủ sức hủy diệt địa cầu, trong phút chốc xóa tan chút lý trí cuối cùng của anh.

Anh yếu ớt đưa tay muốn đẩy ra, lại bị người nào đó gầy hơn mình dễ dàng khống chế. Nụ hôn lạnh như băng lại có thể đốt lên lửa trong lòng, anh bị thiêu đến mơ mơ màng màng, hàm răng dễ dàng bị tách mở, nóng bỏng  triền miên, đầu lưỡi lướt qua khiến toàn thân tê dại.

Cảm giác này rất quen thuộc.

Tiêu Chiến đột nhiên nhận ra —— giấc mơ đó là thật!

——

Cuối cùng cậu cũng buông ra trước khi ca ca ngất đi lần nữa.

Người nào đó chôn mặt vào hõm cổ anh, nhịn không được vừa cười vừa thơm thơm: "Ha ha ha, anh còn nhớ phải thở cơ đấy! Anh có biết hôn không vậy? Làm gì có ai nín thở như anh đâu? Anh muốn ngất đi lần nữa sao?"

"Anh... Anh không biết." Anh mở miệng thở dốc được ba giây rồi dừng lại, "Không đúng... Lần... Lần nữa là sao?"

"Không phải anh thích để người khác đoán sao? Anh đoán thử xem?"

"Trước... hôm trước... Khuya ngày hôm trước em cũng hôn anh?"

"Khuya ngày hôm trước trước không có hôn anh." Cảm nhận được đôi tim cùng đập loạn nhịp, cậu vui vẻ trả lời, "Khuya ngày hôm trước mới hôn anh. Ha ha ha ha ha..."

"Tại sao?"

"Tại sao cái gì?"

"Tại sao hôn anh?"

"Còn tại sao gì nữa? Em thể hiện chưa rõ à? Anh nghĩ Vương Nhất Bác em thích đến gần người khác lắm sao?"

"..."

"Hơn nữa, hình như anh cũng rất thích mà?"

"Anh thích lúc nào? Em! Nặng chết anh rồi, em đó."

Vương Nhất Bác chống người ngồi dậy, Tiêu Chiến thuận thế đẩy cậu, nhanh chóng kéo chăn che cả người, nằm đưa lưng về phía cậu.

"Ca?"

"Chuyện gì?"

"Anh không thể hiện gì hết vậy?"

"... Ngủ rồi."

"Em tiến thêm một bước được không?"

"Không cho."

"Ha ha ha..."

"Câm miệng! Không được cười, có gì đáng cười chứ, nhóc thối!"

"Ha ha ha..."

____________

Editor: Chương này có tận 2 cú lừa =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com