[Chương 40]
Tiêu Chiến ngủ say đột nhiên tỉnh lại, lấy cái mũ đang che mặt mình ra.
"Sao em lấy mũ che mặt anh?"
"Không muốn để người khác thấy anh khi ngủ."
Tiêu Chiến chống người dậy nhìn xung quanh, là khoang hạng nhất của hãng hàng không Phần Lan, cách âm rất tốt.
Anh ghé sát vào cậu, thấp giọng nói: "Làm gì có ai rảnh rỗi đến xem anh? Ngược lại em phải cẩn thận hơn, sắp về nước rồi."
Cậu chu môi, có vẻ không để ý chuyện này, ca ca đến gần mới là thứ khiến cậu chú ý, ánh mắt lại rơi lên môi anh, không tự chủ được mà nuốt nước bọt.
Tiêu Chiến nghe rất rõ, cả người cứng đờ, anh nhìn thẳng cậu, người nào đó mỉm cười ngọt ngào: "Yết hầu khó chịu."
Anh ngồi thẳng lại, thầm nghĩ mình điên rồi sao!
Chuyện này là thế nào?
Đêm qua nhất định là điên rồi!
Cậu nhìn sang hướng khác thầm cười trộm, sau đó quay lại hỏi ca ca: "Tỉnh ngủ chưa?"
Tiêu Chiến xem đồng hồ trên tay: "Tỉnh hơn rồi, máy bay cũng sắp hạ cánh, đã gọi cho quản lý chưa? Chị ấy sẽ đến đón em?"
"Ừm."
"Vậy là tốt rồi."
"Trước đây chị ấy cũng quản lý anh, có muốn cùng em đi gặp một lát không?"
"..." Tiêu Chiến trầm ngâm, sau đó lắc đầu, "Anh vẫn chưa nhớ ra, bây giờ đến gặp có vẻ khó xử, đợi sau khi anh nhớ ra rồi sẽ đến thăm hỏi tử tế."
"Được."
"Rời cabin thì chúng ta tách ra."
"Ừ." Vương Nhất Bác nhìn bản đồ điện tử trong cabin, thoáng cảm thấy mất mát, cậu gật đầu, đưa tạp chí trong tay cho anh.
Tiêu Chiến nhận lấy: "Sao lại đọc tạp chí?"
"Thích." Mỗi một nơi anh đi qua em đều thích, nơi nào cũng muốn đi cùng anh.
Tiêu Chiến cầm lên xem, nhìn tiêu đề trống trải ở trang bìa: "Hay là em đặt tên cho nó đi?"
"Được." Cậu quay đầu lại nhìn.
Vương Nhất Bác chỉ tay lên trang bìa: "Cho nó một cái tên."
Ánh mắt cậu dừng lại ở ảnh bìa hoàng hôn trên thảo nguyên châu Phi, nhìn sang đôi mắt mong chờ của anh, cuối cùng nói ra hai chữ: "Lost Sea."
"Lost Sea, đại dương thất lạc..." Nền văn minh của những loài đã biến mất là đại dương thất lạc của con người, Tiêu Chiến yên lặng thuật lại, chậm rãi gật đầu, "Được, lấy tên này đi!"
Cậu nhìn ca ca hài lòng bỏ tạp chí vào ba lô, thấy tên anh trên mặt sau của nó —— Sean Xiao.
Là Sean, là Sea, là đại dương thất lạc của em, cảm ơn đã trở về với em, cứu rỗi em, giúp hệ sinh thái mất cân bằng này trở lại như cũ, giúp khu rừng héo úa có được sức sống mới.
Cậu xòe tay ra trước mặt anh, anh ngạc nhiên, sau đó nắm lấy.
——
Sau khi tạm thời tách nhau, Vương Nhất Bác lên xe Bùi tỷ.
"Tiêu Chiến đâu?"
"Anh ấy đi rồi, sau này sẽ đến chào hỏi chị."
Người phụ nữ sắc sảo thu lại ánh mắt đang nhìn về cửa ra: "Tên nhóc thối không có lương tâm."
"Anh ấy vẫn chưa nhớ ra chị."
"... À", chị gật đầu, "Từ từ cũng được. Về công ty nhé? Hay về nhà?"
"Chờ chút đã, em gọi điện thoại."
Vương Nhất Bác mở điện thoại, gọi cho anh trai Tiêu Chiến.
"A lô? A Chiến?" Người bên kia vẫn chưa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng trả lời, "Em tự gọi xe đến đây đi! Anh dậy không nổi..."
"Đại ca, là em."
"..." Bên kia khựng lại, có lẽ đang xem tên người gọi đến, "Sao cậu lại có số của tôi, hai đứa cùng đến đây à?"
"Không phải, một mình anh ấy thôi."
"Ah... Vậy gọi cho tôi làm gì?"
Vương Nhất Bác hít một hơi thật sâu, nghiêm túc lên tiếng: "Đại ca, năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Năm đó à, chuyện này phải kể từ đâu đây?" Tiêu Chinh kéo dài âm thanh, tiếng động như đang rời giường, Vương Nhất Bác chờ, đến khi bên kia lên tiếng lần nữa: "Ngày 12 tháng 8 năm 2011, tôi nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, nói em trai tôi đang trên đường đến sân bay thì gặp tai nạn xe. Có lẽ là đến tiễn cậu?"
"Anh ấy đến tiễn em?" Vương Nhất Bác nhớ kỹ, Tiêu Chiến vì chuyện ẩu đả với người trong nhóm mà trượt bài kiểm tra năng lực đầu tiên, cho nên hôm đó phải thi lại, giờ thi lại và giờ mình lên máy bay quá gần nên không đến tiễn được.
Hôm đó cậu ở sân bay chờ đến những giây cuối cùng cũng không gặp được anh.
"Có đến, nhưng thời gian gấp quá, nó không để ý xe cộ, nên mới..."
"Nên mới gặp tai nạn mất trí nhớ? Không đúng, sau khi em đến Hàn Quốc anh ấy còn gọi điện."
"Tai nạn xe không làm nó mất trí nhớ, ít nhất là cho đến lúc đó." Tiêu Chinh thở dài, trả lời rất chậm, có lẽ đang chìm vào chuyện xưa mà chính anh cũng không còn nhớ rõ, "Chân nó bị thương nên không thể nhảy tiếp, không thể tham gia show sống còn sắp lên sóng, tôi thay nó hủy hợp đồng với công ty, đưa nó về nhà."
"Bùi tỷ không biết chuyện này sao?" Vương Nhất Bác nhìn Bùi tỷ đang ngồi ở ghế lái, chị quay lại nhìn cậu, lắc đầu.
"Bệnh viện gọi cho tôi do thấy căn cước của nó, tôi và giám đốc công ty cậu là người quen, vậy nên đưa nó đi không cần thông qua quản lý."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó à, cơ thể bắt đầu bất thường, ăn uống không được, luôn buồn nôn, đi hai bước là ngất, đến bệnh viện kiểm tra mới biết não nó tụ máu bầm ở vị trí nguy hiểm nên mới xuất hiện triệu chứng lạ. Lúc đó tỉ lệ phẫu thuật thành công ở bệnh viện trong nước quá thấp nên tôi đã đưa nó qua Mĩ."
"..."
13. 09. 2011 Nước Mĩ - Bệnh viện Đại học Johns Hopkins
"Còn một người nữa, em cũng muốn nhờ anh."
"Ai?"
"Tên... tên là Vương Nhất Bác, là bạn nhỏ ở công ty giải trí lúc trước, em ấy đến Hàn Quốc làm thực tập sinh, có thể sẽ debut ở đó."
"Một cậu bé?"
"Ừ."
"Sau đó thì sao?"
"Em không biết mình có thể tỉnh lại không, nếu như không, anh hãy thay em quan tâm em ấy, nếu em ấy gặp phiền phức nào không thể giải quyết, anh hãy giúp đỡ."
"Em không định nói cho thằng bé biết?"
"Ít nhất lúc này chưa nói được, nếu em không sao thì xem như chuyện này chưa từng xảy ra, em ấy không biết sẽ không lo lắng, nếu thật sự xảy ra chuyện, cứ để em ấy nghĩ em đã tìm một chỗ trốn đi rồi, như vậy sẽ không đau lòng, cũng không khổ sở."
"..."
"Khụ..."
"Em nghỉ ngơi trước đi."
"Có được không, ca?"
"Anh không cần biết nó là ai, nếu em trốn đi thật mà thằng bé không đau lòng thì tại sao anh phải quan tâm nó? Nó vẫn là một đứa nhóc đúng không? Không quen không biết sao phải lo lắng? Em lo cho bản thân trước đi có được không?"
"Không được, thật sự không được, em ấy... không có em thì không được, không, cũng có thể là em không có em ấy mới không ổn, em cũng không biết phải nói thế nào, nhưng em thật sự rất sợ, ca em rất sợ, không phải sợ chết hay sợ mình không tỉnh lại, em sợ... sợ sau này không được gặp em ấy nữa, vậy phải làm sao? Em ấy không còn em nữa thì phải làm sao? Làm sao bây giờ? Ca, anh nói cho em biết đi... Khụ..."
"... Đừng kích động, bình tĩnh đi, cứ thế này thì không ổn. Không sao đâu, em sẽ không có chuyện gì đâu, sẽ gặp lại nó. Nôn ra rồi thấy đỡ hơn chưa?"
"Ca... Em sợ lắm!"
"Sẽ không có chuyện gì đâu."
"Ca, em không hiểu tại sao mình lại nghĩ như thế, sợ để lại em ấy một mình trên thế giới này, sợ những người khác đến thay em bầu bạn bên cạnh em ấy, sao em lại bi quan như vậy? Có phải vì em quá ích kỷ nên bị ông trời trừng phạt không?"
"Em nói bậy bạ gì đó?! Ông trời sẽ không trừng phạt những ai biết yêu thương."
"Thật không?"
"Thật. Hai đứa nhất định sẽ gặp lại, sẽ không lạc mất nhau."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com