Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6: Kế hoạch cua bạn trai

Chuyển thể: Gray

//

Tống Á Hiên thực hiện bước đầu tiên là gửi nước cho bạn trai và đồng đội của anh, họ sẽ chủ động gọi cậu là anh dâu

/

“Có gì tốt đâu?” Tống Á Hiên lẩm bẩm giọng nói nhỏ chỉ chính bản thân có thể nghe thấy, “Anh muốn người khác quấy rầy thế giới hai người của chúng ta sao!? ”

Cô gái nhìn thấy Lưu Diệu Văn đồng ý liền bước tới chỗ Lưu Diệu Văn vui vẻ muốn nắm tay anh. Tống Á Hiên nhìn thấu suy nghĩ của cô, liền dẫn Lưu Diệu Văn đi trước một bước, nói với giọng kiêu ngạo, "Văn ca ~ cậu quên rằng con mèo con sợ gặp người lạ sao. "

Tống Á Hiên yên lặng quay đầu nhìn cô gái, nhướng mày khiêu khích, trong mắt hiện lên vẻ "anh ấy là của tôi".

Khi nhìn thấy điều này, cô gái nở một nụ cười không hề lộ ra vẻ yếu ớt, đôi mắt hạnh nhân sáng ngời nhìn Lưu Diệu Văn đau lòng, "Thật sao? Con mèo con thật sự rất sợ gặp người lạ sao?"

Lưu Diệu Văn bụm miệng, suy nghĩ một hồi mới vặn lại, "A? Không phải, nó vốn là mèo hoang, làm sao có thể sợ người lạ"

Thằng trai thẳng chết tiệt! Tống Á Hiên không khỏi chửi rủa trong lòng.

Cậu cảm thấy Lưu Diệu Văn chắc chắn đã bị một con lừa đá vào đầu, anh lẽ nào không biết phối hợp với cậu. Cậu siết chặt cánh tay, chớp chớp đôi mắt, giọng nói vô tội, không dối trá, "Nhưng mà ... con mèo con tôi nuôi mấy ngày nay thật sự rất sợ người lạ."

Nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của cô gái hơi hé mở, Tống Á Hiên không chịu thua, vội vàng kéo Lưu Diệu Văn đi về phía trước. Mặt Tống Á Hiên trắng nõn, mềm mại thon dài vô cùng dễ thương, lúc này lại dùng cách giả vờ tức giận thường ngày làm nũng, Lưu Diệu Văn sững sờ một lúc, liền bị Tống Á Hiên kéo đi một cách vô hồn.

Thấy chiến lược đã thành công, Tống Á Hiên ngạo nghễ xua tay với cô gái như người thắng cuộc, "Hôm nay anh không thể đưa em đi xem mèo con, ngày mai gặp lại."

“Có vẻ như hôm nay tôi thực sự không thể đi được.” Cô gái thất vọng cúi đầu xuống, nhưng giây tiếp theo, cô đột nhiên nhớ ra“Nhân tiện, Lưu Diệu Văn! Tên em là Cố Tử Ngôn! "

Tống Á Hiên không muốn Lưu Diệu Văn quay lại nói chuyện với Cố Tử Ngôn, vì vậy cậu lập tức kéo Lưu Diệu Văn, chạy về phía trước.

Tính ra tuổi thật của cậu, Tống Á Hiên đang ở độ tuổi hai mươi, cậu hiểu ý của Cố Tử Ngôn. Nói tên của bạn trước, sau đó yêu, hôn miệng nhỏ của bạn trước khi đi ngủ. Nhưng âm mưu nho nhỏ của cô, ở trước cậu đều trở thành vô bổ.

/

Khi cả hai đến cửa hàng thú cưng, con mèo con cuối cùng cũng nhìn thấy người thân của mình, tiếp tục bám vào hai người và kêu meo meo với họ.

Tống Á Hiên ôm mèo con ra khỏi lồng, nhẹ nhàng vuốt lông mèo. Cơ thể mèo con được xoa bóp nhẹ nhàng bởi những ngón tay ấm áp, trong bụng phát ra âm thanh "ục ục" thoải mái.

Lưu Diệu Văn đứng một bên nhìn họ, mắt hơi cong, đôi mắt nâu đầy ấm áp vì khung cảnh đẹp đẽ hài hòa này.

“Á Hiên, con mèo con vẫn chưa đặt tên đúng không?” Lưu Diệu Văn hỏi đột ngột.

Tống Á Hiên nghĩ kỹ lại, quả thực đã lâu rồi cậu không nuôi một mèo con, nó thậm chí còn không đặt tên, lắc đầu.

"Vậy thì cậu nghĩ thử cái tên"

Tống Á Hiên đặt lòng bàn tay lên đầu con mèo, cù nó, đôi mắt dần trở nên mất tập trung khi nhìn chằm chằm về phía trước. Trong một khoảnh khắc, mắt cậuđột nhiên sáng lên, nở một nụ cười, nói với Lưu Diệu Văn, "Gọi là Gun Gun!"

"Ừ?" Lưu Diệu Văn mím miệng suy nghĩ một lúc. Cái tên này thật sự rất dễ thương. Nó mập mạp và tròn trịa, khá hợp với con mèo nhỏ béo bự này. "Được rồi! Cứ gọi nó là Gungun."

Nhưng bây giờ Lưu Diệu Văn không biết rằng anh và Tống Á Hiên sẽ nuôi một con mèo trong tương lai, còn được gọi là Gungun. Tống Á Hiên chọn cái tên này vì cậu muốn cùng Lưu Diệu Văn nuôi mèo trở lại như trước.

Chẳng mấy chốc, đã đến lúc cả hai phải về nhà. Gungun vì phải theo dõi mấy ngày trong bệnh viện nên tạm thời không thể đưa về nhà được.

Sau khi hai người chào tạm biệt Gungun, Lưu Diệu Văn đột nhiên ngồi xổm trên mặt đất, Tống Á Hiên nghi ngờ hỏi: "Cậu làm sao vậy?"

Lưu Diệu Văn vỗ vỗ sau lưng chính mình, dùng giọng điệu cưng chiều dỗ dành một đứa trẻ, "Lên!"

Tống Á Hiên ngay lập tức hiểu ý anh, cậu cười khúc khích, từ từ nằm trên lưng Lưu Diệu Văn.

Những ngày này vết thương của Tống Á Hiên gần như đã lành, mặc dù cậu đi khập khiễng nhưng không phải là không đi được. Nhưng đối mặt với cơ hội tiếp xúc da thịt này, Tống Á Hiên làm sao có thể buông tha cho được.

Lưu Diệu Văn ôm chặt Tống Á Hiên, dùng sức đứng dậy một chút, đôi mắt cún hỏi Tống Á Hiên, "Ngài muốn đi đâu đây?"

"Hoàng tử?"

"Ta là bạch mã, ngươi là hoàng tử, cùng ta cùng hoàng tử hữu duyên"

"Còn công chúa thì sao?"

"Công chúa ngủm củ tỏi rồi"

"Phốc" Tống Á Hiên không khỏi cười thành tiếng, thân phận 3 người, Lưu Diệu Văn thấp nhất.

Ngón tay trắng nõn của Tống Á Hiên chỉ về bên trái, "Đi ra ngoài quẹo trái, tốc độ tám mươi bước, khởi hành!"

Sau khi nhận được chỉ thị, Lưu Diệu Văn như con báo cởi dây cương, duỗi thẳng chân, chạy theo hướng Tống Á Hiên nói. Tóc của cả hai bị gió thổi hỗn loạn, cảm giác của tuổi trẻ cũng đung đưa khi họ chạy.

/

Kể từ khi hiểu lầm được giải quyết, cả hai đã thân thiết nhau, hôm nay Lưu Diệu Văn đá bóng rổ, là bạn trai tương lai của Lưu Diệu Văn, Tống Á Hiên phải cổ vũ, chưa kể gần đây cậu đã học được rất nhiều chiêu trò để theo đuổi anh bạn trai này.

Tống Á Hiên thực hiện bước đầu tiên là gửi nước cho bạn trai và đồng đội của anh, họ sẽ chủ động gọi cậu là anh dâu.

Tống Á Hiên đã chuyển một thùng nước đến sân bóng rổ từ sớm, khi các vận động viên được nghỉ giải lao, cậu vội vàng chuyển nước cho đồng đội của Lưu Diệu Văn và hét lên: "Các anh em! Tôi đến đây để mang nước cho các cậu!"

Đồng đội biết Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên thân thiết với nhau, họ đều cảm thấy quan hệ của hai người không bình thường, vì vậy khi nhìn thấy nước Tống Á Hiên mang đến, họ vui vẻ nhân lấy, một số còn đùa cợt thậm chí còn xông tới Tống Á Hiên hét lên, "Cảm ơn anh dâu"

( Xin lỗi, tác giả để "chị dâu" nhưng mình không thích bẻ cong giới tính nên tự ý đổi thành "anh dâu")

Một câu anh dâu khiến hai má Tống Á Hiên đỏ bừng, cậu lẩm nhẩm khá ngượng ngùng, "Bây giờ tôi không phải là anh dâu."

Đồng đội nghe được câu này lại bắt đầu trêu chọc. Lợi dụng lúc hỗn loạn, Tống Á  Hiên bí mật ngước mắt lên nhìn phản ứng của Lưu Diệu Văn, phát hiện phía xa chàng trai đang dịu dàng nhìn mình. Tống Á Hiên cười toe toét trở lại và bắt đầu thực hiện bước thứ hai của thủ thuật cua chồng của mình.

Bước thứ hai trong thủ thuật là lấy nước mà cậu đã chuẩn bị từ lâu, đưa nước cho bạn trai.

Tống Á Hiên lon ton chạy đến bên cạnh Lưu Diệu Văn, nhưng anh đã bị chặn trước bởi một bóng dáng quen thuộc.

Cố Tử Ngôn nhanh chóng đưa nước cho Lưu Diệu Văn nhanh một bước, Lưu Diệu Văn do quen biết cô nên không từ chối, bình thản nhận lấy.

Hai người đứng đó nói chuyện từng chữ một, Tống Á Hiên đứng cách đó không xa, nụ cười nơi khóe miệng lập tức biến mất, cánh tay đột nhiên buông xuống giống như một cánh tay bị gãy, trong tay là nước treo trên quần.

Bất kể họ đứng ở đâu, những mỹ nam và mỹ nữ sẽ đặc biệt hút mắt. Tống Á Hiên cảm thấy cảnh tượng này thật chói mắt, cậu cảm thấy trái tim mình như rơi xuống, ánh mắt trở nên mờ ảo lúc nào không biết.

Tống Á Hiên cố nén cười khổ, mắt cúi xuống nhìn nước trong tay, lòng bàn tay đột nhiên dâng lên, nước tạo thành hình parabol trên không trung, nặng nề rơi trên mặt đất.

Tống Á Hiên liếc nhìn hai người vẫn đang nói chuyện, rời đi không chút lưu luyến, mất mát.

Hạ Tuấn Lâm nhận thấy sự kỳ lạ của Tống Á Hiên, người đang nằm trên bàn như bị bóp nghẹt, y lại chọc vào vai Tống Á Hiên, hỏi: "Cậu bị sao vậy?"

Tống Á Hiên không nhìn lên, giọng nói trầm khàn nhẹ nhàng nức nở, "Tớ và Lưu Diệu Văn không thể nào, anh ấy và Cố Tử Ngôn hợp hơn."

"Ah? Cố Tử Ngôn là ai? Hôm nay Nghiêm Hạo Tường nói với tớ rằng Lưu Diệu Văn độc thân."

"Chuyện độc thân hôm nay, ngày mai sẽ thay đổi. Dù sao thì cả hai cũng không thể."

Hạ Tuấn Lâm nhìn thấu được cơn tức giận của Tống Á Hiên, nhẹ nhàng dỗ dành sau lưng cậu, "Dù sao bây giờ cậu ấy cũng chưa nói tới chuyện này, chỉ cần cậu ấy còn độc thân, cậu còn có hi vọng. Nghe lời anh trai, mấy ngày nữa trường học sẽ tổ chức cắm trại ngoài trời trong hai ngày một đêm, khi đó cậu chủ động tiếp cận, liệu mối quan hệ này có phát triển nhanh hơn không?"

//

- TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com