13
Giữa đồng ruộng vắng vẻ một chiếc xe ngựa lao đi trên đường, phía trước còn đi theo hai con bạch mã trên lưng có người cưỡi.
Cảm giác khó chịu từ kỳ dịch cảm của người kia cũng đã giảm đi hơn phân nửa, Trương Gia Nguyên cũng không khó để nhận thấy điều này, sự ỷ lại của Nhậm Dận Bồng đối với mình trực tiếp giảm xuống, mấy đêm trước còn chủ động bây giờ cả ngày lẫn đêm một câu cũng không thèm nói với hắn.
Đến khi đến được "vùng đất lưu vong", Nhậm Dận Bồng cũng không muốn nói chuyện với các quan chức trong thành, sau khi gặp mặt liền đem mọi chuyện giao cho Trương Gia Nguyên, sau đó lại đi đến biệt thự ở ngoại thành. Phòng của Nhậm Dận Bồng được bố trí ở lầu ba của biệt thự. Trong phòng có một mặt là cửa sổ lớn từ trần đến sàn, từ bên trong có thể nhìn thấy chim chóc bay lượn trong mảnh rừng ở phía xa.
Mấy ngày gần đây đều ngồi ở trên xe Nhậm Dận Bồng cả người đều mệt mỏi đến không còn sức lực, hết lần này đến lần khác trong suốt kỳ dịch cảm lần này Trương Gia Nguyên cũng không phải là người biết khống chế bản thân, bây giờ kỳ dịch cảm chết tiệt cũng đã kết thúc, cũng nên suy nghĩ một chút sự tình về sau...Chẳng hạn như, vì sao trưởng Công chúa lại gán cho mình một cái tội danh này? Lại tỉ như, bệ hạ vì sao lại một mực ủng hộ vị cô cô này ? Đến tột cùng có ẩn tình gì đang được che giấu sao?
"Đang suy nghĩ điều gì?" Trương Gia Nguyên không biết từ lúc nào đã đi tới sao lưng Nhậm Dận Bồng, hai tay ôm lấy eo của người kia, trên cần cổ cắn lên một cái.
"Cút ngay!" Nhậm Dận Bồng bị ôm liền vùng ra tránh khỏi cái ôm của Trương Gia Nguyên, xoay người nhìn chằm chằm hắn, "Ngươi không phải đang cùng mấy tên quan chức kia xã giao sao? Sao lại trở về nhanh như vậy?"
"Ngài cũng biết thần đối với mấy dạng yến hội này cho tới bây giờ đều không chút hứng thú." Trương Gia Nguyên nhún vai, cũng không có tiến lên mà ngồi xuống trên ghế sofa, nghiêng đầu nhìn người kia, ánh mắt sắc lạnh chiếu lên người Nhậm Dận Bồng, người kia bị nhìn đến không khỏi mất tự nhiên, "Vương thất quý tộc quả nhiên là vô tình nha...Mấy ngày trước còn quấn lấy thần, bây giờ sử dụng xong liền ném sang một bên...Quả nhiên, đều là không có lương tâm!"
Nhậm Dận Bồng nghiến răng hận không thể xé nát cái miệng của Trương Gia Nguyên đi đến cạnh cửa, "Ta muốn nghỉ ngơi, ra ngoài!"
Trương Gia Nguyên cũng không có nói gì thêm, chỉ là đôi mắt lạnh lẽo không mang chút tình cảm vẫn nhìn chằm chằm Nhậm Dận Bồng đến run rẩy, người rốt cuộc cũng từ ghế sofa đứng dậy đi ra khỏi phòng. Nhưng mà Nhậm Dận Bồng lại mơ hồ cảm thấy sau lưng đều phát lạnh.
Đến giờ cơm chiều, Nhậm Dận Bồng cũng không quá đói bụng, trên bàn ăn qua loa ăn vài đũa liền quay trở về phòng. Thật sự bản thân Nhậm Dận Bồng chính là không biết như thế nào đối mặt với Trương Gia Nguyên, rõ ràng là bởi vì tin tức tố mới có thể cùng người kia dây dưa, nhưng bây giờ kỳ dịch cảm đã kết thúc, tình triều cũng không còn, chỉ cần nghĩ đến hành động phóng đãng của chính mình mấy đêm trước liền không biết làm sao.
Mà Trương Gia Nguyên ngồi trước bàn ăn nhìn lấy bóng lưng của Nhậm Dận Bồng khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh. Hai thị vệ bên cạnh cảm nhận được áp suất thấp xung quanh mình cũng không dám lên tiếng, chăm chú vùi đầu ăn món ngon trước mắt.
Hai người họ thật lâu cũng không có nói chuyện, có đôi khi Trương Gia Nguyên muốn đi tìm Nhậm Dận Bồng hảo hảo trò chuyện nhưng người kia dường như cố ý tránh né hắn, không phải là đi xử lý công vụ thì là chào hỏi đám quý tộc trong thành. Dạng này xa lánh khiến Trương Gia Nguyên có chút bất mãn, nhưng bản thân hắn cũng không có hành động gì, thậm chí cũng không còn đi tìm Nhậm Dận Bồng, lúc gặp mặt cũng chỉ hướng anh hành lễ sau đó liền rời đi.
"Điện hạ và Trương thượng tá lại xung đột..."
Hai tên thị vệ nhìn hai người đang đi xa, lắc đầu.
"Không biết ... Nói không chừng lại đánh một trận liền tốt?"
...
Tây Bắc về đêm gió vô cùng mạnh, cách một cái cửa sổ Nhậm Dận Bồng cũng vẫn có thể nghe được tiếng gió rít ở bên ngoài, tự như quỷ khóc sói gào. Nếu là vài ngày trước còn ngủ ở bên người Trương Gia Nguyên, nhưng hôm nay trên giường lớn chỉ có một mình, Nhậm Dận Bồng đem cả người chôn ở trong chăn cũng vẫn nghe được tiếng gió thổi bên ngoài.
Giấc ngủ không tài nào đến được, Nhậm Dận Bồng ngồi dậy bật mở đèn ngủ ở đầu giường, thuận tay cầm lấy tờ báo trên bàn mà xem lại. Trưởng Công chúa từ khi quay về Đế quốc được Bệ hạ ban tặng tước hiệu Công tước, còn đặc biệt ban lệnh cho phép ở lại trong cung, và cũng bắt đầu từ ngày mình "lưu vong" bắt đầu tiến vào triều đình.
Vị cô cô này nghĩ trăm phương nghìn kế hãm hại mình chính là muốn giành lấy một ghế trong triều đình? Nhậm Dận Bồng thực tế không thể hiểu như thế vậy làm ra những chuyện thừa thãi này rốt cuộc là vì cái gì?
Đến cùng vẫn là không thể tiến vào mộng đẹp, Nhậm Dận Bồng chầm chậm xuống giường, chân trần bước trên sàn nhà. Hành lang bên ngoài có vài ngọn đèn còn mở bản thân vẫn nhớ mình đem Trương Gia Nguyên sắp xếp tại căn phòng ở cuối hành lang. Chân trần dẫm trên sàn gỗ lạnh buốt, Nhậm Dận Bồng nghĩ muốn gặp người kia, liền nương theo ánh đèn đi đến cuối hành lang.
Nhậm Dận Bồng dễ dàng mở ra cửa phòng Trương Gia Nguyên trong lòng còn thầm nghĩ người này thân là thượng tá lại không có chút cảnh giác. Cẩn thận đi đến bên giường, sợ bị người kia phát hiện còn cố ý ngồi xổm xuống, hai tay bám lấy mép giường mượn ánh trăng chảy qua khung cửa sổ cẩn thận quan sát gò má của Trương Gia Nguyên.
Trách không được lại gọi là Trương Gia Nguyên...Nhậm Dận Bồng nhìn chằm chằm gương mặt của người kia xém chút cười ra tiếng. Gương mặt bầu bĩnh khi không cười lại vô cùng hung ác. Bản thân không nhịn được mà hướng người kia làm một cái mặt quỷ lại phát hiện Trương Gia Nguyên xoay người, một gương mặt còn đang ngủ đều thu vào mắt. Nhậm Dận Bồng còn tưởng người kia tỉnh dậy quay đầu thở ra một hơi. Nhưng vừa xoay người lại phát hiện Trương Gia Nguyên đang nhìn chằm chằm mình, bị dọa đến trực tiếp ngã ngồi trên mặt thảm.
"Làm sao? Điện hạ ban đêm đến thăm, có chuyện quan trọng sao?"
Nhậm Dận Bồng cũng không nói nên lời, không nghĩ tới Trương Gia Nguyên lại đột nhiên mở mắt ra, bối rối đứng dậy, giả bộ bình tĩnh hỏi người kia "Ngươi tỉnh lại từ khi nào?"
"Ngay sau khi ngài bước vào cửa."
"Ngươi đùa giỡn ta!"
Trương Gia Nguyên nâng đầu nhìn người trước mặt mình cố chấp lên tiếng, cả người đứng đó bên dưới ánh trăng dường như lại càng thêm trắng. Hắn vươn tay đem người kéo xuống giường mới phát hiện người kia cả người lại lạnh như băng.
"Sao lại không mang giày?" Trương Gia Nguyên nửa người tựa ở đầu giường vòng tay ôm eo Nhậm Dận Bồng khoảng cách của hai người quá mức gần gũi, chóp mũi tựa hồ chạm vào nhau, "Ngài rất nhớ thần sao?"
Hơi thở ấm áp phả lên mặt cùng bên tai truyền đến thanh âm khàn khàn trầm thấp khiến cho Nhậm Dận Bồng toàn thân không khỏi run rẩy. Trương Gia Nguyên cũng không đợi người kia đáp lại liền nhẹ nhàng hôn lên từng nốt ruồi nhỏ trên mặt Nhậm Dận Bồng, lại xoay người đem người kia ép dưới thân.
Hắn còn muốn hôn mình sao?
Nhậm Dận Bồng hai mắt nhắm nghiền, nhưng ngược lại Trương Gia Nguyên cũng không có động.
"Ngài đang nhớ thần. Nhưng lại không để ý tới thần."
Là như vậy sao? Nhậm Bồng lâm vào một hồi im lặng sau đó lắc đầu, nhưng mà đáp lại cũng chỉ là tiếng cười khẽ cùng một cỗ tin tức tố nồng đậm của Trương Gia Nguyên.
Trương Gia Nguyên dễ dàng cởi ra áo ngủ trên người Nhậm Dận Bồng, ngón tay đã sớm ở trên đầu vú mà xoa nắn trêu ghẹo, nốt chai đầu ngón tay ở xung quanh quầng vú mà cọ xát.
Động tác của Trương Gia Nguyên đột ngột đánh tới Nhậm Dận Bồng có chút sợ hãi, kỳ dịch cảm sắp kết kết thúc dường như quay trở lại, loại cảm giác này quả thực là khó chịu vô cùng. Dưới thân cũng bắt đầu không nhịn được mà cọ xát lên ga giường, cũng như đột nhiên bắt đầu Trương Gia Nguyên đột nhiên dừng tại động tác tay.
"Thần rốt cuộc không biết điện hạ vì sao luôn là bộ dáng này."
"Vậy thì ngươi thích ta sao?" Nhậm Dận Bồng dò xét lên tiếng.
Trương Gia Nguyên nghĩ thật lâu, nghĩ đến câu hỏi đêm đó của mình hỏi một Nhậm Dận Bồng đang chìm trong tình ái, Nhậm Dận Bồng cho đến bây giờ cũng không cho mình một câu trả lời. Cuối cùng vẫn là lắc đầu, "Không thích."
"A, rất tốt, ta cũng không thích ngươi." Nhậm Dận Bồng cảm thấy bản thân có chút khó chịu, trong lòng kìm xuống một luồng khí nóng, cũng không biết một cỗ tức giận này vì sao mà xuất hiện, vươn tay ôm lấy cổ Trương Gia Nguyên trên môi người kia mà hôn xuống.
Vừa vặn cũng không thích, dù sao bản thân mình cũng không thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com