Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10.0

"Cậu thật sự không đi với tôi à?"

Trương Gia Nguyên lại hỏi, lão đại Lâm Mặc không kiên nhẫn mà phất phất tay, "Không đi không đi đâu."

Trương Gia Nguyên phải bắt chuyến bay vào sáng sớm để tham gia lễ hội âm nhạc ở nơi khác, cậu quay về nhà thu dọn quần áo xong thì muốn ra thẳng sân bay luôn, Lâm Mặc lại không muốn đi qua đi lại với cậu ta nên quyết định ở lại nhà của Lưu Vũ.

Đây là chuyện rất bình thường, cậu thường đến đây chơi, cũng hay ngủ lại, Trương Gia Nguyên chỉ là vì trước khi đi công tác không được gặp người ta thì có chút khó chịu nên mới hỏi nhiều thêm một câu, rồi Trương Gia Nguyên ngẫm lại tình hình hiện tại của Lưu Vũ, cũng rất thấu hiểu. Thế nên cậu gật gật đầu bảo, "Gọi điện thoại nhé."

Trương Gia Nguyên thản nhiên, còn Châu Kha Vũ thì đà mê.

Châu Kha Vũ cứ ngơ ngác ăn con tôm hùm đất còn lại trên bàn, chậm rãi bóc, chậm rãi nhai, đợi đến khi Lưu Chương xem đồng hồ, rốt cuộc cũng nói ra cái câu kia: "Ây, đã muộn thế rồi à, Châu Kha Vũ ở lại đi."

Cậu thuận pha hạ lừa*, ra vẻ trầm tư một chút, "Em được nghỉ ba ngày, có thể."

*thuận pha hạ lừa: xuất phát từ "phong vân sơ ký", ẩn dụ cho mượn cơ hội để xuống nước.

"Vậy Lâm Mặc ngủ với Tiểu Vũ, em với anh cùng một phòng."

Thế em không được ngủ cùng phòng với Lưu Vũ sao?

Châu Kha Vũ muốn hỏi nhưng thực tế là cậu chỉ có thể gật đầu, nhìn lướt qua Lưu Vũ đang lặng lẽ xem điện thoại, rồi gõ chữ cách cách, anh đang vui vẻ trò chuyện với người khác.

Ngược lại Lâm Mặc còn che miệng cười trộm, bị Châu Kha Vũ nhìn thấy, hung hăng thúc cho một khuỷu tay.

Lưu Vũ là một người rất cẩn thận, trước khi đi tắm anh đã chuẩn bị đồ ngủ cho Lâm Mặc, còn không quên nói cho Lâm Mặc đang chơi game: "Đồ sạc ở ngăn kéo thứ nhất đầu giường nhé."

"Biết rồi!"

Tay Lâm Mặc không thể rời khỏi điện thoại, cậu điều khiển người nhỏ dũng cảm đi cướp tháp, sau đó lại bị người ti huyết phản sát, cậu có chút ủ rũ nằm ngã ra sau, tay không cam lòng mà vỗ vỗ lên giường.

Lưu Vũ đã bắt đầu tắm rồi, tiếng nước chảy ào ào trong nhà tắm, Lâm Mặc bò quanh hai vòng, cả người nằm ngang trên giường tìm đồ sạc, tốn rất nhiều sức mới lấy được bộ sạc, Lâm Mặc lại xoay người múa may tay chân muốn với tới ổ cắm, tiếc là không với được, ngược lại còn bị trượt đi một chút, nhưng cậu vẫn giữ vững niềm tin nhất định không động đậy, Lâm Mặc cầm lấy cái gối rồi lại tiếp tục cố gắng hết sức.*

*không biết tôi dịch có bị khó hiểu không nhưng mà đại loại là Mặc trườn qua trườn lại trên giường á.

Thành công rồi! Cậu không nhịn được mà túm lấy cái gối tự tán thưởng bản thân.

Nhấc cái gối lên, Lâm Mặc thoáng nhìn thấy một tờ giấy lộ ra, sau đó cả người cậu đều cứng đờ.

Lưu Chương ngồi bên bàn làm việc của mình, vừa nghe nhạc bằng tai nghe, vừa trò chuyện với bạn bè về bài hát trong buổi diễn.

Chỉ trong chốc lát, Châu Kha Vũ đã từ phòng tắm đi ra, cậu mặc quần đùi áo thun của Lưu Chương, mái tóc vừa mới sấy khô còn bù xù, cậu ngồi xuống bên cạnh anh.

Lưu Chương không nhìn cậu, sau khi trả lời xong cái tin nhắn cuối cùng mới buông điện thoại xuống, đột nhiên nói: "Chuyện của em với Lưu Vũ là từ khi nào?"

Châu Kha Vũ có chút mơ hồ, một hồi lâu sau mới bắt đầu bối rối, tim đập nhanh thêm vài phần, nhạt nhẽo mà ngụy biện: "Em không..."

"EQ của anh thấp lắm chắc?"

Châu Kha Vũ trầm mặc, Lưu Chương là người lớn nhất trong khu nhà của bọn họ, anh và Lưu Vũ quả nhiên là anh em ruột, nội tâm của hai người đều dịu dàng cẩn thận như nhau, Châu Kha Vũ đã biết từ sớm.

Vậy nên cậu cũng không muốn giấu nữa, cậu cúi đầu, sờ sờ những ngón tay của mình rồi nói: "Hồi trung học?"

"Em nói lại lần nữa xem?" Lưu Chương đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn nhịn không được mà hét lên, "Khi đó em mới bao nhiêu tuổi? Em đã trưởng thành chưa?"

Tâm trí của Lưu Chương như lạc đến Thái Bình Dương rồi, những lời mà anh nói ra, như thể anh mới là đứa trẻ vị thành niên đang chạy trốn giữa chừng kia.

Có lẽ là Lưu Chương cũng cảm thấy có gì đó không đúng, anh hắng giọng lại hỏi: "Bây giờ thì sao?"

"Chia tay rồi."

"wtf!" Lưu Chương đứng lên, "Em làm gì có lỗi với thằng bé à?"

Châu Kha Vũ ngẩng đầu nhìn anh, chớp mắt mấy cái rồi hỏi lại: "Trông có giống thế không?"

"Vậy thì không thể." Lưu Chương lại ngồi xuống, im lặng một lúc rồi vỗ vỗ vai Châu Kha Vũ, "Thảo nào."

Châu Kha Vũ biết anh thảo nào cái gì, thảo nào đã nhiều năm như vậy, cả đám cùng tụ tập, mà Châu Kha Vũ và Lưu Vũ chưa từng xuất hiện cùng một nơi.

"Anh cũng không biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì." Lưu Chương do dự mà nói ra những lời này, "Nhưng trước mắt thì anh thấy đối với thằng bé, em vẫn là người đặc biệt."

Người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc cũng chỉ có thể nhìn thấy sợi dây vướng mắc giữa hai người, nhưng lại không thấy được đó mới là cái chốt để cởi bỏ nút thắt.

Người tỉnh táo nhất chính là Lâm Mặc, lúc này cậu đang ngồi trên ghế, sắc mặt có chút lạnh lùng, gắt gao nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm.

Cậu rất hiếm khi như thế, lúc Lưu Vũ đi ra, anh bị dọa sợ, vừa định nói gì đó thì ánh mắt liếc qua báo cáo chẩn đoán nằm trên bàn bên cạnh cậu.

"... Mặc Mặc."

"Nói rõ đi." Lâm Mặc vừa mở lời, thanh âm có chút đứt quãng, "Đây là cái gì? Chấn thương vĩnh viễn là cái gì?"

Ngày Lưu Vũ từ Hàng Châu quay về Bắc Kinh, bọn họ cùng nhau đi đến bệnh viện, sau khi biết anh không sao, bọn họ còn cùng đi ăn một bữa để chúc mừng, không ngờ tới đó lại là báo cáo giả.

Vậy buổi tiệc mừng vô cùng vui vẻ của bọn họ là để làm gì?

Để xát muối vào vết thương của Lưu Vũ à?

"Anh nói cái gì mà dưỡng mấy tháng là tốt rồi, anh gạt người đúng không?" Lâm Mặc nắm chặt nắm tay, không thể nói đó là tức giận hay là đau lòng, "Anh xem tụi em là gì?"

"Cũng không phải lừa gạt tụi em, dưỡng mấy tháng là có thể trở lại trạng thái trước kia rồi." Lưu Vũ bước tới ngồi xuống, giọng nói bình tĩnh.

Nhưng hai câu này không lừa được Lâm Mặc, nếu Lưu Vũ lựa chọn giấu đi, thì chính là chuyện này vô cùng tồi tệ, tồi tệ đến mức...

Lâm Mặc cũng không dám nghĩ tiếp, cậu và Lưu Vũ nhìn nhau, cậu cố gắng tìm được một tia yếu ớt trong mắt anh, thế nhưng không có, Lưu Vũ bình tĩnh như thể mình chưa từng bị thương.

"Chính là... chính là sau này có thể... chỉ có thể tụt dốc thôi." Lưu Vũ chầm chậm nói rõ, sau đó né tránh ánh mắt của Lâm Mặc, "Không sao cả, anh đã sớm biết, vì vết thương lúc trước, anh sớm muộn gì cũng phải như thế này, chỉ là sớm hơn vài năm mà thôi."

Cũng bất quá là đỉnh cao sự nghiệp múa đời này của anh chỉ đến đây thôi, sớm hơn hai năm hay hoàn thành hai năm nữa cũng như nhau cả.

"Đệch!" Lâm Mắt che hai mắt đỏ bừng, "Dựa vào cái gì!'

"..."

"Thật ra thì..." Lưu Vũ an ủi Lâm Mặc, đây là chuyện trong tiềm thức anh muốn làm. Nhưng suy nghĩ cả buổi cũng không nghĩ ra có thể nói gì để vỗ vễ cậu, liền lo lắng mà dứt khoát nói ra suy nghĩ của mình, đôi mắt anh sáng ngời, nhìn Lâm Mặc: "Em còn nhớ lời thề năm đó của anh không."

Chuyện quá hoang đường sẽ làm con người ta cảm thấy không chân thật, Lâm Mặc nghĩ tới nỗi sợ vô cùng đã qua kia, nỗi sợ kia đã nén lại khổ sở trong cậu, cậu không thể tin được mà hỏi Lưu Vũ: "Anh đùa thôi đúng không!"

Lưu Vũ chỉ nhìn cậu, thản nhiên mà an tĩnh.

Một ngọn lửa thiêu đốt lý trí của Lâm Mặc, cậu nhảy dựng lên chỉ vào Lưu Vũ, ngay cả giọng nói cũng không cố gắng đè nén nữa: "Hôm nay anh và Châu Kha Vũ liếc mắt đưa tình với nhau, em còn tưởng anh đã thông suốt rồi, không ngờ anh lại nghĩ như thế! Anh nghĩ như thế sao?"

Lâm Mặc tức giận xoay người một vòng, thở hổn hển hai hơi mới tìm lại được thanh âm của mình: "Anh xem lần này là báo ứng sao? Lưu Vũ, anh mẹ nó điên rồi à, anh như vậy..."

Lưu Vũ không ngờ Lâm Mặc lại có phản ứng lớn như thế, anh ngẩn người nhưng đồng thời cũng có chút tức giận.

Đó là những gì anh nghĩ, thế thì sao. Dựa vào cái gì mà anh bị thương, anh gặp phải báo ứng thì Lâm Mặc lại tức giận như thế?

Anh còn chưa kịp suy nghĩ kĩ thì câu tiếp theo của Lâm Mặc rốt cuộc cũng kéo anh trở lại.

Cậu nói: "Anh như thế rồi Châu Kha Vũ biết thì làm sao bây giờ?"

Lưu Vũ ngây ngẩn cả người, anh có chút kinh ngạc, vì sao vừa rồi mình lại có suy nghĩ oán giận Lâm Mặc, rồi lại sinh ra một loại cảm xúc mang tên hối hận, anh nghĩ: Mình điên thật rồi.

"Tất cả đều không đúng! Mọi thứ lộn xộn cả lên!" Lâm Mặc đỡ lấy vai anh, giống như đang sợ hãi cái gì đó. "Tiểu Vũ, anh nói ra đi, nói với Lưu Chương, nói với Châu Kha Vũ, đem những thứ này nói ra, anh đừng tự mình gác vác nữa, người tốt đều sẽ bị đánh bại."

Lưu Vũ trầm mặc, bởi vì anh cũng cảm thấy, hiện tại bản thân mình không đúng lắm, vết thương lần này đã phá vỡ phòng tuyến vững chắc mà anh đã dày công xây dựng lên, phá vỡ cả kiêu ngạo và tự tin từ trước đến nay của anh, bề ngoài anh thoạt nhìn như trời yên biển lặng, nhưng thật ra anh đã sớm chìm sâu vào lốc xoáy, cả thân thể và linh hồn của anh đều đang rơi xuống.

Điều đáng sợ nhất chính là, anh không phải không nhận ra, nhưng chỉ là một lời cầu cứu cũng không muốn cất lên.

Lưu Vũ chính vì bản thân mình mà sợ hãi đến phát run, Lâm Mặc cảm nhận được, thế nên cậu buộc mình phải tỉnh táo lại, ôm lấy anh, từng chút từng chút một vỗ lưng anh, "Không sao cả, không sao cả."

Anh nói: "Mặc Mặc, anh không kiểm soát được chính mình."











Lưu Vũ có một bí mật, ngoại trừ anh và Lâm Mặc ra, không ai biết cả.











Người khác đều cho rằng nguyên nhân anh và Châu Kha Vũ chia tay là do Châu gia gây áp lực, Lưu Vũ sụp đổ trước Châu Kha Vũ và trở thành một người tuyệt tình.





Nhưng sự thật không phải như thế.





Mẹ Châu Kha Vũ thật sự đã đến tìm anh, mùa hè oi bức, trong quán cà phê mở điều hòa rất mát, thái độ của vị phu nhân được bảo dưỡng cực kỳ tốt này tuy ôn hòa nhưng không giấu được vẻ kiêu ngạo, hai tách cà phê trên bàn nguội dần, Lưu Vũ cũng không hề động đến.

Bọn họ ngồi im một lúc lâu, bà mới đột nhiên nói: "Cô nghe nói Chương Chương sang năm sẽ tốt nghiệp và quay lại đây."

Lưu Vũ sửng sốt, không kịp phản ứng lại, bà ấy đột nhiên nhắc đến Lưu Chương làm gì.

Người phụ nữ kia cũng không vội, chầm chậm trò chuyện, với một giọng điệu riêng biệt: "Mẹ của thằng bé lo đến phát hoảng, rồi đến tìm cô nói chuyện. Cô nói rằng con cái phản nghịch thì luôn có nguyên nhân, cẩn thận hỏi một chút thì mới biết được, hóa ra là không thể để em trai lại một mình trong nước được."

Lưu Vũ chưa từng nghe qua điều này, đôi môi mím chặt mở ra một chút, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

"Nhưng mẹ nó nói thằng bé còn chưa tốt nghiệp đã nhận được offer của hai công ty lớn, nếu không về mà ở lại nước ngoài thì cũng là tiền đồ vô lượng."

"Để cô nói thì đứa nhỏ này a, một khi có vướng bận thì rất dễ bị liên lụy." Mẹ Châu Kha Vũ đặt cốc cà phê xuống, bà mỉm cười nói: "Mọi người đều muốn được quan tâm, nhưng không phải ai cũng nguyện ý trở thành một gánh nặng, Tiểu Vũ, con nói xem có đúng không?"

Lưu Vũ nghẹn ngào, trong đầu anh ong ong lên.

Mẹ Châu tiếp tục thêm củi: "Bây giờ Kha Vũ đang cãi nhau với ba nó, không chịu đi du học, cũng không chịu tiếp nhận công ty, hai cha con cãi nhau ầm ĩ, cô cũng hiểu được, tuổi phản nghịch mà, phải không!" Bà cười tao nhã, vuốt lại vài sợi tóc rũ xuống bên tai: "Cô chỉ sợ qua đợt này, nó sẽ hối hận. Chẳng hạn như không thể có được tương lai tốt hơn, hay là vì người ngoài không liên quan mà làm lạnh lòng người nhà, con cũng biết đó, đứa nhỏ này trọng tình nghĩa..."

Nói đến phần này, nên hiểu và không nên hiểu, Lưu Vũ cũng đều hiểu hết rồi. Anh khâm phục khả năng nói chuyện của mẹ Châu Kha Vũ, bắt đầu từ người thân của anh, rồi đến nhân vật chính là Châu Kha Vũ, không hề nhắc tới chuyện anh và Châu Kha Vũ yêu đương nhưng lại ám chỉ khắp nơi rằng anh là một gánh nặng.

Lưu Vỹ mặc đồng phục học sinh ngắn tay, cả cánh tay đã lạnh lẽo nổi da gà, anh bỗng nhiên nhớ đến cái ôm của Châu Kha Vũ, vì chiều cao nên Lưu Vũ luôn nghe được tiếng nhịp tim kiên định mà mạnh mẽ của cậu.

"Cô hiểu Kha Vũ không?" Lưu Vũ bình tĩnh lại, nhìn người phụ nữ kia có chút kinh ngạc, bỗng nhiên lại có chút buồn bực.

Buồn bực vì người thân của Châu Kha Vũ không tin tưởng em ấy.

"Cô à, những gì cô nói cháu đều hiểu được, nhưng cháu không thể thay Châu Kha Vũ lựa chọn." Anh đứng lên, cúi người với mẹ Châu, "Xin lỗi, cháu còn phải luyện tập, cháu đi trước."

Chuyện này Lưu Vũ chưa từng nhắc đến, sắp thi đại học rồi, anh không muốn Châu Kha Vũ phân tâm, cũng không biết Châu Kha Vũ đã làm gì mà một thời gian dài về sau cũng không có ai tới tìm Lưu Vũ.

Sau khi kỳ thi đại học kết thúc được một tuần thì Châu Kha Vũ bùng nổ, cậu cãi nhau với ba qua điện thoại, sau khi cãi nhau xong còn nói mình đi ra ngoài một chuyến, sau đó cả đêm cũng không về.

Ngày hôm sau Trương Gia Nguyên và Oscar nói Châu Kha Vũ bị gia đình nhốt lại.

Lưu Vũ bắt đầu lo lắng, những lời của mẹ Châu Kha Vũ đến cùng vẫn đâm vào lòng anh, anh cho rằng mình đã trở thành một gánh nặng.











Nhưng cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng con lạc đà* chính là bà của Lưu Vũ bị bệnh nặng.

*cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng con lạc đà: kiểu giọt nước tràn ly.





Bà cụ không thể xuống giường đi lại, bất mãn ném cái muỗng đi, đập vào lông mày của Lưu Vũ, để lại một vết ửng đỏ.

Ba Châu Kha Vũ tìm tới cửa, nói ra tất cả, hai ông bà dù có mơ hồ đến đâu cũng có thể hiểu được.





"Con đứng lên."

Suy cho cùng vẫn là nhìn thấy đứa nhỏ này lớn lên, bà cụ động tay thế nhưng cũng bắt đầu thấy đau lòng, nhẹ nhàng vuốt lông mày của Lưu Vũ, rơi nước mắt, "Có đau không?"

Lưu Vũ lắc đầu nói: "Không đau ạ."

Thật sự không đau, anh luyện múa từ nhỏ, giới hạn đau đớn rất cao, huống chi là bà cũng không có bao nhiêu sức.

Nhưng bà cụ vẫn vì thế mà hối hận, bà ôm lấy Lưu Vũ, chậm rãi khóc nức nở.

"Cuộc đời này của bà nội sắp kết thúc rồi."

Bà kéo tay Lưu Vũ, "Từ nhỏ con đã là một đứa trẻ ngoan ngoãn, con muốn học múa thì tùy con, muốn học lại cũng tùy con, bà nội chưa từng yêu cầu con điều gì, nhưng chỉ lần này thôi, con đáp ứng bà nội, đừng ở bên đứa nhỏ kia được không."

Bà cụ tha thiết cầu xin, Lưu Vũ không biết phản ứng như thế nào, chỉ có nước mắt là không ngừng tuôn rơi.

"Con là người sẽ đứng trên một sân khấu lớn, con như thế này thì khán giá có thể chấp nhận con sao? Mười bảy năm, con múa suốt mười bảy năm mới nhìn thấy ánh sáng, không thể vì cậu ta mà để người khác chỉ chỏ sau lưng* con cả đời được."

*chỉ chỏ sau lưng: chỗ này bản gốc là 戳脊梁骨, kiểu vạch áo cho người xem lưng, bàn luận về khuyết điểm của người khác.

Lưu Vũ cắn môi, không nói gì.

Dường như phát hiện ra sự cố chấp của anh, bà cụ rút kim cắm ở mu bàn tay ra, vài giọt máu đỏ thẫm văng lên chăn màu trắng.

Lưu Vũ hoảng hốt nắm lấy tay bà, "Bà đừng như thế mà, bà đừng như thế, bà nội, con xin bà, y tá! Y tá!"

Bà cụ quay đầu đi và nói, "Bà không điều trị nữa, cũng không phẫu thuật nữa."

"Bà nội!" Lưu Vũ quỳ xuống, "Con xin bà."

Nhưng bà chẳng hề động đậy, chỉ nhắm mắt lại, trên mặt toàn là nước mắt.

"Được, con sẽ không ở bên em ấy nữa, con sẽ không ở bên em ấy nữa đâu."

"Con thề, bà muốn con thề..." Bà cụ thở gấp một hơi, ho khan vài tiếng, "Cả đời này sẽ không ở bên cạnh đứa nhỏ kia nữa, nếu không, nếu không, bà và ông của con sau này dưới chín suối sẽ khó có thể yên lòng."

"Con thề, con sẽ không ở bên Châu Kha Vũ nữa, nếu không... nếu không..." Lưu Vũ không thể lấy chuyện của ông bà mà mình yêu thương nhất ra thề thốt được: "Cả đời này con không thể múa được nữa, cả đời này cũng không được lên sân khấu nữa."

Bà cụ nghiêng đầu đi không đành lòng nhìn cháu trai của mình, y tá đã bước vào, cắm lại kim tiêm, Lưu Vũ cũng chậm rãi đứng dậy, chống lên bàn, không để ý tới ánh mắt có chút quái dị của người bên ngoài.

Bà cụ lẩm bẩm: "Đứa nhỏ này, con nhớ kỹ, đây là vì muốn tốt cho con..."





Lâm Mặc về quê cùng Lưu Vũ, lúc đó cậu đứng trước cửa phòng bệnh, khi Lưu Vũ mở cửa ra thì cậu đang ngồi xổm ngoài cửa phòng bệnh mà khóc, thấy anh đi ra liền ôm chặt lấy anh, "Trước tiên phải dỗ dành bà đã, không sao cả, dỗ bà phẫu thuật trước."





Nhưng ca phẫu thuật không thành công, bà nội Lưu Vũ vẫn ra đi, ông nội chỉ có thể bị ba của anh đưa đến viện dưỡng lão, hai năm đầu ông mắc bệnh Alzheimer, vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra, càng không biết người bạn già kia sẽ không trở về nữa, cũng không biết mình đang chia tay với đứa cháu trai ruột mà ông luôn yêu thương đặt trong lòng bàn tay, ông ngồi trên xe với nụ cười ngờ nghệch.

Anh đoán rằng là do mình làm bà tức giận, cũng nghi ngờ liệu có phải lúc thề đã để cho trời cao nhìn thấy tấm lòng không thành kính của mình.

Lưu Vũ không thể đối mặt với Lưu Chương, người đang vô cùng tự trách vì không thể về chịu tang, cũng không thể đối mặt với ông nội, càng không có cách nào đối mặt với Châu Kha Vũ.

Anh bắt đầu nằm mơ, chỉ là mơ lung tung, nhưng dường như đều đang nhắc nhở anh không thể tiếp tục với Châu Kha Vũ.

Anh cũng lựa chọn như thế, Châu Kha Vũ không chịu buông tha mà đòi một lời giải thích, dây đàn căng chặt vào giờ khắc kia đã đứt đoạn, anh nhẫn tâm tổn thương Châu Kha Vũ, người mà cái gì cũng không biết.











Sau khi bọn họ chia tay được sáu tháng thì Châu Kha Vũ ra nước ngoài du học, cậu chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn của một trường đại học ở nước ngoài và thuận lợi nhận được offer. Ngày cậu đi đúng lúc có một đợt gió lạnh, Châu Kha Vũ ở sân bay đỏ mắt ôm ấp bạn bè, Lưu Vũ ở nhà, dùng chăn quấn mình lại thành một cục tròn, không muốn rời giường. Điện thoại cũng tắt tiếng, Lâm Mặc, Trương Gia Nguyên, Hồ Diệp Thao thay phiên nhau gọi điện thoại cho anh, nhưng anh không nghe máy.

Buổi tối 21:27, Châu Kha Vũ hạ cánh ở New York, Lưu Vũ ở trong phòng vũ đạo co duỗi cánh tay, bài hát trong loa phát đến câu "Bây giờ người đang ở đâu, cách tôi bao xa thế"

Ba vạn dặm.

Sau đó anh ấn nút dừng rồi thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng vũ đạo.











"Theo như phân tích của tôi thì lần va chạm chấn thương thắt lưng lần này đã khiến cho bệnh cũ của cậu tái phát, ngoài chứng chán ghét bản thân nhẹ ra, thì Lưu tiên sinh, tôi đoán là cậu còn có một chút xu hướng tự hủy hoại bản thân."

Lâm Mặc nắm lấy tay Lưu Vũ, khẩn trương hỏi: "Tự hủy hoại?"

Bác sĩ tâm lý đẩy ly nước về phía trước, ý bảo Lưu Vũ uống một ngụm, "Cậu muốn khỏe lại phải không?"

Lưu Vũ hơi sửng sốt, hai người họ cũng xem như là người quen, lúc trước Lưu Vũ cùng từng đến đây trị liệu hơn nửa năm, anh không biết vì sao cô lại hỏi như vậy, nhưng anh vẫn gật đầu, "Tôi muốn khỏe lại."

Bác sĩ tâm lý tao nhã mím môi, "Tôi cảm thấy, khúc mắc của cậu vẫn luôn đặt ở vị người yêu mà cậu từng nhắc tới."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com