Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

IV.

07.

“Dù rằng hôm nay Oscar không phải center của nhóm, nhưng trong lòng em anh luôn là vị trí trung tâm”, Hồ Diệp Thao nhìn về Oscar ở sân khấu đối diện, cậu cũng muốn dũng cảm một lần, đứng trên sân khấu nói ra những lời xuất phát từ đáy lòng với chàng trai mà cậu yêu quý nhất.

Oscar đứng bên kia nghe được mấy lời thật tâm này cũng không khỏi ngạc nhiên, anh không ngờ một Thao Thao luôn mẫn cảm hôm nay lại dũng cảm đến thế, anh căng thẳng đến độ hơi lắp bắp: “Em ở bên anh..em ở trong lòng anh vĩnh viễn là C vị”.

Cách một sân khấu, hai người họ nhìn nhau cười rạng rỡ, hương vị ngọt ngào của tình ái giữa hai người họ làm cho màn tương tác này có hơi dài rồi á, AK bên cạnh cảm thấy không ổn lắm, vội vàng ồn ào mấy tiếng để ngăn cho đôi tình lữ thúi này làm ra những chuyện khiến chúng sinh chao đảo.

Team <Phong đỉnh> có số bầu chọn vượt qua team <Believer>, trở thành chủ sân khấu, mặc dù có hơi đáng tiếc là Oscar không thể trở thành vua bình chọn nhưng lúc team <Believer> chuẩn bị về hậu trường, Hồ Diệp Thao đi thẳng về hướng của anh, chạy xô vào lòng anh, Oscar cảm thấy vua bình chọn là cái gì vậy, anh chỉ cần Hồ Diệp Thao thôi.

Công diễn 2 kết thúc lại là phần công bố thứ hạng, đồng nghĩa với thêm một cuộc chia ly.

“Hồ Diệp Thao, bạn có tự tin rằng phòng kí túc của mình sẽ là phòng đầu tiên toàn bộ thăng hạng không?”

Hồ Diệp Thao lặng lẽ cúi đầu: “Lúc này em không còn đủ dũng khí để nói có thể nữa”. Sáng tạo doanh mang đến cho cậu một giấc mộng đẹp đẽ, cậu cứ ngỡ sự nỗ lực trong mấy năm nay cuối cùng cũng có hồi đáp, liên tục nằm trong lớp A khiến cậu nghĩ bản thân đã có thể hoàn thành giấc mộng được đứng trên sân khấu, nhưng bảng xếp hạng đã đánh cho cậu tỉnh giấc rồi.

“Chúc mừng bạn, hạng 31”, nghe thứ hạng xong Hồ Diệp Thao cũng không biết nên khóc hay cười, là cảm thấy may mắn vì ít nhất cũng được ở lại chương trình, hay khổ sở vì dù có cắt tóc ngẵn cũng không thể cưỡng lại vận mệnh.

Song lúc công bố thứ hạng của Oscar, Hồ Diệp Thao đã cười, một nụ cười chân thành. Hùng Hùng công chúa có vẻ ngoài lạnh lùng khó gần nhưng thực chất chỉ là bạn gấu ngu ngơ, anh ấy cuối cùng cũng được các nhà sáng lập nhìn thấy, tiến vào tầng cao trên bảng xếp hạng. Nhưng mà nhìn cậu xem, thứ hạng thấp như vậy, ở cùng một chỗ với anh ấy thì cả hai đều không được lên hình.

Oscar tiến đến khu vực lớp A, nhưng trước nhất tạt đến chỗ Hồ Diệp Thao, muốn ôm cậu cùng chia sẻ niềm vui này, còn ghé vào tai cậu nói: “Lát gặp em chỗ ban công nhé”. Hồ Diệp Thao chỉ im lặng ôm anh, cũng không đáp lại lời của anh.

Đêm đó Oscar đứng ở ban công đợi rất lâu, đợi từ lúc lòng anh tràn đầy vui sướng đến khi chỉ đứng đấy đợi chờ trong vô thức, Oscar cứ đứng đợi mãi cho đến rạng sáng mới thất thểu đi về phòng ngủ, Châu Kha Vũ nửa tỉnh nửa mê thấy Oscar cả người lạnh toát trở về, mơ mơ màng màng hỏi: “Man, có chuyện gì vậy?”.

“Không có việc gì, ngủ đi, mai còn có buổi ghi hình”, Oscar trầm giọng nói, dù đã trễ quá rồi nhưng vì bệnh sạch sẽ nên anh cũng phải vòng đi tắm rửa thay đồ khác rồi mới thả người lên giường đi ngủ. Nói là ngủ nhưng anh không tài nào ngủ nổi, anh thật sự không biết vì sao chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi, Hồ Diệp Thao ban nãy còn ở trên sân khấu khen anh, giờ lại thất hứa để anh đứng một mình ở ban công chờ lâu như vậy, mắt Oscar ầng ậng nước, ngày mai anh phải tìm cậu hỏi rõ, anh rầu rĩ tự nhủ.

Nhưng mà việc lỡ hẹn tối nay chỉ là khởi đầu cho chuỗi ngày Oscar không ngờ đến, anh phát hiện để tìm được Thao Thao cực kì khó. Công diễn 3 anh với cậu không có ở cùng nhóm, mà thời gian luyện tập lại chiếm phần lớn thời gian của anh, đến ăn cơm, tắm rửa cũng không tìm thấy cậu ở đâu cả, như kiểu thời gian biểu của hai người vừa vặn khác biệt.

Một lần Oscar tập luyện đến nửa đêm, lúc đang tắm mới chợt nhớ ra mình đã 3 ngày không nhìn thấy Thao Thao. Anh cảm giác giống như Hồ Diệp Thao canh chuẩn từng thời gian anh luyện tập hay nghỉ ngơi, dựa vào đấy mà trốn đi đâu mất, đến tột cùng cũng nghĩ không ra, Hùng Hùng ngơ ngác không biết mình đã chọc giận Thao Thao hồi nào.

Châu Kha Vũ tắm rửa xong quay về phòng liền ngồi phịch xuống giường: “Hey man, anh kết thúc rồi”.

“Đúng rồi, ngày mai còn có buổi chụp ảnh, nên chị quản lí bảo anh đi ngủ sớm đi, đỡ bị quầng thâm mắt chứ tội chị makeup”.

“Anh cùng Hồ Diệp Thao thế nào? Chia tay rồi?”

“Không có, làm sao có thể, anh chỉ không hiểu chuyện gì đã xảy ra, từ công diễn 2 cậu ấy cứ tránh anh, anh lại tìm không thấy người”.

“???? Man, đừng bảo đến tận giờ anh vẫn không biết nguyên nhân nha”

“Nguyên nhân gì?”

Châu Kha Vũ trưng bộ mặt vô vọng nhìn Oscar,” hôm nay anh Tỉnh Lung tới tìm em, hỏi em sao anh không đi dỗ dành con gái bảo bối của anh ấy, chẳng lẽ anh không biết vì Hồ Diệp Thao thấy thứ hạng hai người chênh lệch lớn quá, cậu ấy sợ ảnh hưởng đến việc thành đoàn của anh nên mới cố ý tránh anh, mấy ngày nay cậu ấy không tập trung tập luyện nổi, ban đêm Tỉnh Lung còn thấy Hồ Diệp Thao len lén khóc”.

Vừa nghĩ tới người kia ngốc nghếch trốn trong chăn khóc một mình, Oscar đau lòng muốn chết, mấy cái xếp hạng này chỉ là thứ bên ngoài thì có liên hệ gì với việc hai người họ thích nhau cơ chứ, đúng là ngu ngốc hết cỡ.

“Vậy buổi quay ngày mai anh sẽ tìm cơ hội tâm sự với em ấy”, Oscar biết được nguyên nhân vì sao cậu tránh né anh, tinh thần sảng khoái liền vui sướng đi ngủ.

Châu Kha Vũ nhìn thấy vẻ trẻ con của Oscar lộ ra cũng không khỏi lắc đầu, đúng là một đôi tình nhân thúi, giận dỗi còn cần cậu đến giúp đỡ.

08.

Ngày hôm sau Oscar dậy thật sớm, trên đường đi làm còn nghĩ phải tranh thủ cơ hội này tâm sự với Hồ Diệp Thao. Nhưng suốt quá trình di chuyển mỗi lần Oscar cố gắng bắt chuyện thì Hồ Diệp Thao liền uống nước, còn uống với tốc độ cực kì chậm, không thì ậm ừ qua loa, làm bầu không khí cực kì ngại ngùng. Anh quay phim cũng không nhịn nổi nữa, "Hồ Diệp Thao, em không thể như vậy, cứ như này mãi chúng tôi không có cái gì để cắt ghép cũng không có cái gì để phát sóng".

Người kia còn nói thêm mấy lời nữa, Hồ Diệp Thao chỉ có thể cúi đầu bước đi thật nhanh, muốn nhanh chóng tiến vào trường quay, Oscar thấy thế càng đau lòng hơn, chỉ có thể im lặng đẩy nhanh tốc độ đi cùng với Hồ Diệp Thao.

Trong suốt quá trình ghi hình, không biết là vô tình hay cố ý mà mấy thành viên khác của cả hai đội sẽ chừa khoảng trống cho hai người họ có thêm cơ hội tương tác với nhau, cuối cùng Oscar cũng nhìn thấy cơ hội trong lúc mọi người đang hỗn chiến, liền bắt lấy Hồ Diệp Thao kéo cậu vào góc khuất.

Hồ Diệp Thao dựa lưng vào tường, đối diện là Oscar với mái tóc xanh màu cúi đầu xuống chăm chú nhìn cậu: "Oscar. Anh làm gì vậy, có biết là còn đang ghi hình không?"

"Nếu không phải là đang ghi hình thì anh có cơ hội gặp riêng em như này sao?", Oscar đưa tay chạm lên chiếc cằm xương xương của cậu, "Thao Thao, em lại gầy đi rồi".

"Em", Hồ Diệp Thao lại cúi gầm xuống, thời gian gần đây cậu rất hay cúi thấp đầu, càng cúi đầu nghĩa là sự tự tin của cậu cũng dần mất đi, "Oscar, mau đi ra ngoài đi, anh đứng đây mãi thì không được lên hình đâu, công diễn 3 còn sắp đến nữa...".

Oscar sắp bị sự ngốc nghếch của cậu làm tức chết: "Thao Thao, anh thừa nhận là mình rất muốn thành đoàn, nhưng anh cũng thích em nữa, hai việc này không can hệ gì đến nhau cả".

" Nhưng mà.. em cảm thấy mình không thể đi đến cuối cùng, em không muốn liên lụy đến....", Hồ Diệp Thao chưa nói hết câu Oscar đã chặn lại bằng một nụ hôn sâu, bàn tay anh cũng không nhịn được đặt lên eo cậu, anh vẫn không lí giải nổi vì sao hai người cao gần bằng nhau mà eo cậu lại nhỏ như vậy, dùng một tay cũng có thể nắm lấy, dường như không muốn lạc mất người yêu nhỏ lần nữa, Oscar càng siết chặt tay hơn.

"Anh ở cùng em sẽ không được lên hình", Hồ Diệp Thao ngẩng đầu, nhìn sâu vào đôi mắt hẹp dài của Oscar, "Anh phải đứng trên sân khấu rực rỡ đón nhận những ánh đèn đó, không nên giống như em bây giờ".

"Cái này thì liên quan gì, thứ hạng là chuyện của thứ hạng, còn tình cảm của chúng ta thì sẽ không bị ảnh hưởng gì hết, Thao Thao, em phải tin là dù thế giới này có vứt bỏ em, anh vẫn sẽ luôn đứng phía sau ủng hộ em".

Nói xong, Oscar hôn lên đôi môi mà anh hằng nhớ nhung, đôi môi của Hồ Diệp Thao đỏ mọng ngọt nước giờ đang hé mở vì cậu bị bất ngờ, lại hời quá, Oscar vươn lưỡi vào trong khoang miệng cậu, quấn lấy lưỡi của cậu còn ra sức mút lấy mật ngọt.

Có lẽ là vì quá lâu không được thân mật hay tức giận vì Hồ Diệp Thao lại né tránh mình với lí do hết sức nhảm nhí, Oscar càng dùng sức hút lấy lưỡi của Hồ Diệp Thao.

Tay anh giữ rịt lấy eo cậu, nụ hôn lại chầm chậm chuyển dời đi xuống, gặm cắn vùng cổ mỏng manh của Hồ Diệp Thao, từ tốn kéo cổ áo cậu ra rồi khẽ cắn lên bờ vai cậu.

Không khí giữa hai người ngày càng ái muội như sắp bén lửa tình nồng thì giọng Trường Sa đặc sệt của Cam Vọng Tinh truyền đến: "Hồ Diệp Thao, Hồ Diệp Thao, cậu ở đâu vậy? Có muốn liên minh không?".

Oscar kéo cổ áo cậu trở lại, sửa sang quần áo của hai người xong mới nắm tay dắt Hồ Diệp Thao ra ngoài, hướng sang phía Cam Vọng Tinh đang ngơ ngác kinh ngạc vẫy vẫy tay, nói: "Không cần nữa, Hồ Diệp Thao có tôi bảo vệ em ấy", sau đó hai người nghênh ngang rời đi. Hồ Diệp Thao có lẽ được dỗ tốt rồi, nắm chặt tay Oscar nhảy chân sáo đi cùng anh, trở lại dáng vẻ của một đứa trẻ hoạt bát như trước kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com