Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

V.

09.

Người ta có câu: đỏ tình đen bạc, hay trong cuộc sống bình thường nếu viễn mãn trong tình yêu thì sự nghiệp sẽ không được như ý.

Ngay từ sân khấu đầu tiên, bởi vì giọng địa phương và phần rap biểu diễn thêm mà Oscar bị mắng là hoàng tộc, trên mạng tràn ngập tiếng chửi rủa, mà các Ans tỷ - fan của anh giống như chỉ biết ở yên trong nhà, lặng lẽ vote cho Oscar, muốn dùng số liệu để nói chuyện, nhưng số người có khả năng chống đỡ được áp lực từ dư luận quá ít ỏi, một số Ans tỷ không dám đứng lên nói lý cũng không đủ sức chứng kiến mưa đạn nữa nên lựa chọn rời đi, cuối cùng Oscar còn gánh thêm cái danh không có fan sống.

Nếu đã có thành kiến ngay từ đầu thì người kia làm gì cũng thành sai.

“Chúc mừng Oscar, hạng 17”.

Tất cả mọi người đều hốt hoảng, đây là lần đầu tiên Oscar trượt khỏi vị trí thành đoàn, làm sao chỉ trong một thời gian ngắn như vậy đã rớt 12 hạng cơ chứ. Hồ Diệp Thao lo lắng nhìn sang Oscar, cậu muốn chạy sang ôm lấy Hùng Hùng của cậu, nhưng cậu không thể.

Ngược lại Oscar như đã chuẩn bị tâm lí từ trước, “Dù hạng bao nhiêu em đều chấp nhận, bởi vì đây là thứ hạng các Ans tỷ đã cố gắng cho em, em đủ hài lòng rồi”, sau đó Oscar cúi gập người với ống kính.

Kì thật có thể đi đến chung kết là Oscar đã đủ thỏa mãn rồi, nghĩ lại lúc anh cùng Hồ Diệp Thao mở phong thư của đối phương, lần đầu tiên trong hơn hai mươi mấy năm cuộc đời anh hồi hộp đến vậy, may sao Hồ Diệp Thao cũng được vào chung kết, không quan trọng thứ hạng bao nhiêu, không biết có được ra mắt không, có thể cùng Thao Thao hoàn thành chặng đường Sáng tạo doanh này là tốt rồi.

Trước đêm chung kết mọi người tụ tập lại mở tiệc ngủ, cùng nhau xem VCR của người thân mà họ đã lâu không được ở gần bên, những chiếc video quý giá đó mang đến nhiều cảm động cùng niềm vui cho các học viên. Cuối cùng trong lúc tặng quà, Oscar đứng phía trước, nhìn Hồ Diệp Thao nói:

“Tôi trước đây chưa từng viết thư, nhưng người này đối với tôi vô cùng quan trọng, nên tôi muốn viết lá thư này cho người đó, người này là Hồ Diệp Thao”.

Thời gian như ngưng đọng lại, Hồ Diệp Thao không nghe thấy những hò hét ồn ào hay điệu cười vui vẻ của đám ngươi xung quanh, trong mắt cậu chỉ có người con trai đối diện, thâm tình và chân thành.

Cậu đứng dậy đi đến nhận lấy lá thư, đọc xong cậu dang rộng hai tay với Hùng Hùng công chúa của cậu, nhẹ nhàng nói: “Em yêu anh, Hùng Hùng công chúa”.

“Anh cũng vậy, Thao Thao của anh”.

Đêm trước chung kết, Oscar ghi hình nhật kí kí túc xá xong thì dỗ Hồ Diệp Thao đi ngủ, sau đó biến mất rất lâu. Châu Kha Vũ ở trong phòng đợi anh thật lâu, đợi đến gần rạng sáng mới thấy anh mặt mũi mệt mỏi trở về.

“Man, thật sao?”

“Em đang nói cái gì vậy?”

“Em đều biết rồi, nhưng tại sao anh lại từ bỏ? Không phải chúng ta đã nói sẽ cùng nhau tạo thành nhóm nhạc nam thật khác biệt sao?”

“Bro, anh muốn cùng Thao Thao sát cánh ở cuối đoạn hành trình này, anh biết làm như vậy là có lỗi với không ít người, nhưng nếu anh ra mắt thì chính anh sẽ không tha thứ cho bản thân mình làm idol còn yêu đương, nên có lẽ anh không xứng đáng để đứng ở vị trí thành đoàn”.

“Thế nhưng đừng bỏ nghề được không, tiếp tục với nghề này, anh đứng trên sân khấu rất chói mắt mà, man”.

Châu Kha Vũ cùng Oscar tâm sự rất lâu, điểm lại hành trình ba năm thực tập ở xứ người đến khi về nước và tham gia chương trình này, anh không còn cảm thấy tiếc nuối nữa, mấy tháng này anh có thêm được mấy người anh em thân thiết, và cũng gặp được người anh muốn dành cả đời để ở bên.

10.

“Cơn gió đêm thổi qua tóc mai của em đã vài sợi bạc, xoa dịu vết sẹo hằn lại trong hồi ức, đôi mắt em ngời sáng mà cũng mịt mờ, nở một nụ cười như hoa thắm tươi.”
(Gió nổi lên rồi – Bản dịch của Mê Mụi )

Cuối cùng cũng đã đến đêm chung kết, hành trình ba tháng trên đảo Hải Hoa kết thúc rồi.

Nghe bài hát “Gió nổi lên rồi” vang vọng bên tai, trong đầu Oscar hiện lên một lượt hình ảnh, có thời gian ba năm luyện tập miệt mài tại Hàn Quốc, có những cảm xúc khi chứng kiến những người cùng tuổi lần lượt ra mắt, còn có nhiều chuyện trên đảo Hải Hoa này, nhưng hơn hết là anh cùng Hồ Diệp Thao quen biết, hiểu nhau, và yêu nhau.

Nước mắt bất tri bất giác chảy xuống, Oscar hiếm khi khóc lần này lại không kìm nén được, có thể là mấy tháng tràn ngập tiếng mắng chửi cuối cùng cũng qua đi, có thể là áp lực kéo dài đằng đẵng của chương trình cuối cùng cũng chấm dứt, anh thật sự quá mệt mỏi rồi. Còn có ngàn lời xin lỗi những người hâm mộ luôn dõi theo anh, những người bạn luôn trông mong anh thành đoàn, giữa ngã rẽ của tình yêu và ước mơ, Oscar đã chọn tình yêu.

Nhìn thấy Oscar ngày thường tự tin mạnh mẽ hôm nay cũng khóc nức nở, Hồ Diệp Thao cau mày nhìn Oscar, kì thật cậu biết, vì đoạn tình cảm này của hai người Oscar đã phải hi sinh những gì, nhưng cậu vẫn muốn ích kỉ một chút, giả vờ không biết để an tâm chấp nhận kết quả này, bởi vì cậu yêu anh.

Hồ Diệp Thao rút ra một tờ giấy từ trong túi áo đưa cho Oscar, “Đừng khóc, Oscar, khóc là phải dặm lại lớp trang điểm”.

Oscar nhận lấy khăn giấy, cẩn thận lau đi nước mắt đọng lại ở khóe mi, một hồi lâu sau anh mới quay đầu hướng về phía sân khấu, “Thao Thao, chờ một lát nữa chụp ảnh chung anh cõng em được không?”

Dù bao quanh toàn là tiếng hát, mấy tiếng nức nở cùng với tiếng la từ khán giản bên dưới, Hồ Diệp Thao vẫn nghe rõ giọng của Oscar nói với cậu, cậu sững sờ nhưng ngay sau liền mỉm cười nói: “Được, Oscar”.

Cuối cùng lúc chụp ảnh tập thể, Oscar cõng thế giới của anh trên lưng, nếu bọn họ không cho em lên hình, anh cho em, anh hi vọng em có thể ở vị trí cao nhất, dù chỉ là lần này.

Bảng xếp hạng cuối cùng có những cái tên nằm trong dự đoán của mọi người, cũng có một số vị trí ít ai nghĩ tới.

“Châu Kha Vũ, em là niềm tự hào của anh”, Oscar ôm lấy người em trai thân thiết của mình, người em này có thể ra mắt khiến anh rất vui, mặc dù vị trí hơi thấp so với dự đoán của anh nhưng ít nhất Kha Vũ có thể thành đoàn, “Đi theo bọn họ học hỏi nhiều vào nhá, trở thành người toàn năng hát, nhảy, rap đều tốt”.

Oscar còn thì thầm vào tai Châu Kha Vũ thêm một câu: “Cùng Patrick ở một chỗ”.

Mặc dù Châu Kha Vũ chiều cao top 1 top 2 trong trại nhưng đồng thời tuổi tác cũng nhỏ top 1 top 2, em ấy đã khóc đến đỏ cả hai mắt rồi, “Anh không thể về hưu được, Oscar, ra ngoài vẫn phải tiếp tục làm nghề này”, Châu Kha Vũ ôm chặt lấy Oscar thút thít nói. “Anh cũng phải cùng Thao Thao gắn bó thật lâu”, Châu Kha Vũ nhỏ giọng nói thêm.

“Về sau sân khấu nào của em anh cũng sẽ đến xem”.

Oscar sau đấy bị nhân viên gọi đi phỏng vấn cho video thành đoàn của Châu Kha Vũ, thay anh hoàn thành giấc mơ sân khấu mà anh đã bỏ lỡ nhé, nhưng nửa lời sau này Oscar chỉ giữ lại trong lòng.

“Thao Thao, chúng ta đi trước đi. Anh muốn dựa vào màn đêm này cùng em bỏ trốn”.

Oscar bất chợt muốn nắm tay cậu cùng nhau rời khỏi bữa tiệc ồn ào này, anh muốn mang tình yêu giấu kín giữa hai người ra khoe với tất cả mọi người. Hồ Diệp Thao từ nãy đến giờ uống không ít rượu, chỉ có thể dựa vào chút thanh tỉnh còn sót lại, đem tay mình giao cho Oscar, để anh nắm tay cậu dẫn đi, dù là đi đến phương nào cũng được. Anh và cậu cùng băng qua biển người, còn vui vẻ quay lại vẫy tay từ biệt với các thí sinh, nhân viên công tác lẫn rất đông người hâm mộ bên ngoài. Thời khắc này trong mắt Hồ Diệp Thao mọi thứ xung quanh đều biến mất, chỉ có mỗi Oscar ở đây, cậu nghĩ dù có đi đến thiên đàng hay địa ngục, cậu cũng nguyện ý cùng anh đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com