Thượng (2)
Lúc ấy tôi nhìn dòng tin nhắn trên màn hình, suy nghĩ một lúc lâu xem nên trả lời thế nào đây, tôi gõ "Tôi không gầy, hừ 💢" rồi lại cảm thấy có chút hờn dỗi nên nhanh chóng xóa đi, đổi thành "Không cần đâu, thế thì phiền lắm 😖" rồi lại cảm thấy như thế thì thật xa lạ nên lại xóa đi, tôi cứ như thế mà xóa đi xóa lại mãi đến khi cậu ấy lại gửi thêm một tin nhắn "Bỏ đi, cậu lo tự học trước đi..." Tôi mới bối rối gửi qua "A thật ngại quá, giờ tôi mới xem điện thoại."
Cậu ấy liền trả lời tin nhắn trong giây lát, cậu ấy nói: "Không sao đâu! Vốn là tôi không có tập trung trong giờ tự học ấy mà 😁"
Sau đó, tôi mang theo áy náy và cảm kích mà tiếp nhận lời đề nghị đó của cậu ấy. Về sau, cứ đến lúc gặp phải giáo viên dạy lố giờ, tôi liền đưa chai nước cho cậu ấy trước, cậu ấy thay tôi lấy nước, lấy xong liền đứng ngoài cửa lớp chờ tôi tan học, trong nháy mắt, tôi cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc, hóa ra, mấy tháng trước cậu ấy cũng từng như thế.
Cũng giống như mấy tháng trước, lúc ngồi ở cuối lớp, tôi vừa ngẩng đầu lên liền có thể thấy cậu ấy đứng ngoài cửa, ngẫu nhiên chạm mắt với cậu ấy, cậu ấy mỉm cười và lắc lắc cái chai đầy nước về phía tôi, tôi vì sợ bị giáo viên phát hiện (khi đó lớp học không khuyến khích chơi khác lớp...) tôi làm bộ không thấy, nhìn sang chỗ khác, nhịn cười và tiếp tục nghe giảng. Tôi đoán cậu ấy mất đi cảm giác tồn tại nên trong lòng cũng không được dễ chịu, đôi lúc còn cố ý làm mặt quỷ với tôi, tôi cũng sẽ không nhịn được mà cười thành tiếng, bạn học xung quanh nghe tiếng liền nhìn qua, tôi chỉ có thể đỏ mặt xua xua tay xin lỗi, cậu ấy ở ngoài cửa lại đắc ý mà wink bị lỗi với tôi. (thật sự là trông lỗi* lắm ấy!)
*lỗi: kiểu wink không được mà còn cố cái trông buồn cười ấy mọi người
Vì thường xuyên qua lại nên tôi và bạn D lớp bên cạnh có quan hệ rất tốt, các bạn học trong lớp cũng biết điều đó. Đương nhiên, người yêu cũ của D, bạn cùng bàn cũ của tôi cũng biết chuyện này.
Tôi nhớ rõ vào một ngày trước khi đi ngủ, tôi nhận được tin nhắn từ bạn cùng bàn, trong đó nói: "Cậu gần đây có phải rất hay gần gũi với D không, cậu ấy không như cậu tưởng tượng đâu, đừng quá thân thiết với cậu ấy."
Tôi tự nhận mình là một người không phải cái gì cũng thuận lợi, những cách đâm chọt người khác tôi cũng không học được, nhìn thấy tin nhắn đó, tôi chỉ thở dài, trả lời cậu ta: "Tôi cảm thấy cậu ấy rất tốt a."
Năm tôi bốn tuổi bắt đầu học múa, cái thứ gọi là "mưa bom bão đạn" trên đời này, tôi đã gặp qua nhiều rồi. Tôi tin chắc rằng chính mình có thể chịu được những làn mưa bom bão đạn, nhưng cũng không ngờ rằng bản thân mình lại có ngày chịu thua trước những lời đồn đại.
"xx chỉ biết mang giày rách mà người khác không cần." Những lời nói dơ bẩn đó bắt đầu từ các nhóm nhỏ sau đó lại lan rộng, cuối cùng không có gì bất ngờ mà đến được tai tôi, tôi ngay tức khắc trở thành mục tiêu công kích của mọi người.
Tôi thừa nhận tôi cũng không phải loại người có thể bỏ ngoài tai ý kiến của người, ít nhất là lúc đó.
Tôi biết rõ họ đang nói tới ai, càng biết rõ "giày rách" là chỉ ai, thế nhưng, chuyện dù trong dự đoán cũng khiến tôi khổ sở, hoặc có thể nói là, sẽ càng buồn hơn. Dường như sự nhiệt tình tích góp từng tí một trong những ngày qua, "ba", một tiếng vỡ nát, trong nháy mắt đột nhiên mất đi, rơi vào vũng lầy vô danh kia.
Con người là từ khi nào thì bắt đầu phát hiện bản thân mình đối với người khác nảy sinh tình cảm thế?
Tôi nghĩ, đối với tôi thì đại khái là khi cảm xúc đầu tiên của tôi lúc nghe thấy những tin đồn đó không phải là "khổ sở và muốn khóc" mà là "thất vọng và tức giận". Khi đó, tôi không buồn vì bản thân mình bị công kích, nhưng đã nổi giận mất vài ngày vì họ gán hai chữ "giày rách" lên người D.
Mọi người đều nói, thích một người có thể thu được thật nhiều dũng khí, đối với tôi mà nói, thích một người, lại khiến cho tôi trở nên dè dặt, nhát gan, ngay lúc đó, tôi chợt cảm thấy có lẽ mình đã đi sai đường.
Tôi lo lắng việc qua lại thân thiết với D sẽ mang đến cho cậu ấy nhiều lời đồn đại và những cảm xúc tiêu cực, bởi vì, tôi biết rõ, lời nói của con người ta đáng sợ đến mức nào, cũng giống như cây súng hay lưỡi dao sắc bén, không cần nhuốm một giọt máu nào cũng có thể đâm con người ta đến máu thịt mơ hồ. Cho nên, tôi không nói những lời đồn đại đó cho cậu ấy biết, chỉ là một mình chịu đựng, tự cho là mình thông minh và lựa chọn xa lánh D.
Tôi bắt đầu không cùng cậu ấy nói chuyện ở hành lang, không còn đến sân bóng rổ để trông thấy dáng vẻ mướt mồ hôi của cậu ấy, không còn nhiệt tình đáp lại sự ân cần thăm hỏi và quan tâm của cậu ấy vào những giờ giải lao, không còn cho phép cậu ấy xuất hiện trong thế giới của tôi nữa.
Cái 🏠 nhỏ bên cạnh tên của hộp hội thoại vẫn chưa biến mất, vì cho dù cậu ấy phát hiện ra sự khác thường của tôi thì vẫn như trước, mỗi ngày đều gửi tin nhắn.
"Gần đây cậu làm sao thế? Tâm tình không tốt à?"
"Đang bận à? Vậy cậu làm trước đi."
"..."
"xx, tại sao tôi cảm thấy gần đây cậu đang tránh tôi thế?"
Tôi xem đi xem lại tin nhắn cậu ấy gửi, từ cái đầu tiên đến cái cuối cùng, rồi thoát ra, nhưng chưa từng đáp lại.
Mọi chuyện không như mong muốn, tôi cố gắng không để những lời đồn đại này đến tai cậu ấy, nhưng lúc đó bạn thân thấy tôi tinh thần sa sút, có lẽ là bất bình thay tôi, nên đã làm trái với ước định của cả hai, đem chuyện này nói cho D biết.
Ngày đó, tôi có lịch trực nhật, cho đến lúc tôi dọn dẹp xong mọi thứ và chuẩn bị về nhà thì mới phát hiện trời đã tối, các bạn học cũng chỉ còn vài người.
Tôi đi ngang qua sân thể dục của trường, tiếng chuông xe đạp lanh lảnh xuyên qua cơn gió buổi tối, quét qua những tán lá xanh của ngày hè, vang đến bên tai tôi, thiếu niên đi xe đạp nhanh như gió, đem ngọn gió ấm áp của ngày hè lướt qua đầu vai của tôi, cuối cùng, không chỉ có tiếng chuông mà cả xe đạp và cậu ấy đều đứng trước mặt tôi, ngăn tôi lại.
Cậu ấy phanh xe đầy vội vàng, trông thấy bánh xe đạp lảo đảo sắp ngã xuống đất, tôi lúc ấy có chút bối rối muốn đưa tay đỡ D, mà khi tôi đưa tay ra, D đã chống chân xuống đất để giữ ổn định cho mình và xe đạp.
Tôi không nghĩ rằng mình sẽ gặp được D ngay lúc này, dù sao hôm đó cậu ấy cũng không phải trực nhật, cho nên khi đột nhiên thấy cậu ấy dừng lại gần trước mặt tôi, tôi đã có chút ngây người, sau đó là vài tiếng chuông xe đạp khiến tôi hoàn hồn.
Giống như là giữ cây rốt cuộc cũng đợi được thỏ*, D có chút đắc ý bấm chuông xe, rồi dùng âm thanh có chút âm đuôi nói với tôi: "Xem ra cậu không có cách nào trốn tôi nữa rồi."
*giữ cây rốt cuộc cũng đợi được thỏ: xuất phát từ câu thành ngữ "giữ cây đợi thỏ"
Tôi muốn đi vòng qua xe đạp của cậu ấy, thấy được động tác của tôi, cậu ấy liền xoay chân chuyển xe đạp qua chặn đường của tôi một lần nữa, tôi lại cố gắng tránh cậu ấy, nhưng cậu ấy hết lần này đến lần khác chặn đường tôi, tôi cũng dứt khoát không làm việc vô nghĩa nữa, mà hỏi thẳng cậu ấy: "D, tan học rồi cậu không về đi, chặn đường tôi làm cái gì."
Cậu ấy dường như có chút ngại ngùng, gãi đầu, dùng ngón trỏ vòng vòng mấy sợi tóc, có chút ngượng nói với tôi: "Tôi không đến chặn đường cậu, thì cậu không để ý đến tôi a..."
Tôi kinh ngạc, chưa kịp tranh luận với cậu ấy, D đột nhiên làm vẻ mặt nghiêm túc, trong đôi mắt cậu ấy tôi thật sự nhìn thấy hình ảnh của mình, sau đó nói với tôi: "Có phải vì P (bạn cùng bàn) mà cậu cố ý tránh tôi không?"
Tôi thừa nhận là tôi của lúc ấy thế mà lại chột dạ, bản thân đuối lý nhưng lại không muốn nói rõ với cậu ấy, thế nên tôi cúi đầu xem điện thoại, ở trong khung tin nhắn gõ cho cậu ấy một tin, "Ừ..." , trước khi tôi kịp bấm gửi, đã chợt nghe cậu ấy nói: "xx, tôi biết cậu là người thế nào, cho nên cậu đừng để ý những lời này..."
Thấy tôi không phản ứng, D đột nhiên đưa tay ra, giật lấy điện thoại từ tay tôi, tôi đưa tay muốn cướp lại nhưng đột nhiên cậu ấy đặt chân lên bàn đạp và đạp xe đi vòng qua tôi, sau đó dừng lại trước mặt tôi và không đợi cho tôi kịp phản ứng gì, cậu ấy đã mở ra một khung tin nhắn nào đó trong phần hội thoại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt có lẽ là đang kinh ngạc hoặc khẩn trương của tôi rồi nhấn nút ghi âm tin nhắn thoại.
Cậu ấy nói với bạn cùng bàn rằng: "Tôi có phải giày rách hay không, tôi không quan tâm, nhưng cậu đừng nói xx như thế, cậu ấy chưa bao giờ làm gì sai cả."
Tôi chưa từng nghĩ rằng cậu ấy sẽ làm như thế, khi tôi nhìn vào mắt của cậu ấy, dường như làn gió trong sân thể dục đã hòa cùng ánh mắt ấy trở thành mùa hè của tôi.
Trong lòng tôi đột nhiên chảy qua một làn nước ấm, không biết là ủy khuất hay là cảm động nữa, tôi nghĩ chắc là cảm động nhiều hơn đi, nói chung là, tôi vẫn nhớ rõ khi ấy viền mắt của tôi óng ánh nước, cậu ấy ấn tắt điện thoại.
Màn hình điện thoại không còn ánh sáng, chỉ còn nguồn sáng từ đèn đường của sân thể dục chiếu lên đỉnh đầu cậu ấy, cậu ấy đứng dưới ánh đèn, còn tôi thì đứng trong ánh đèn, cậu ấy trả điện thoại lại cho tôi, còn nhướng mày với tôi nữa, tôi rốt cuộc cũng đã buông sự cố chấp của mình xuống mà mỉm cười đáp lại cậu ấy.
Tôi muốn lấy lại điện thoại nhưng đột nhiên cậu ấy lại nhớ ra gì đó, liền rút tay lại nắm chặt điện thoại của tôi, cậu ấy bảo: "Về sau không được tránh tôi nữa."
Thấy tôi gật đầu, D mới buông tay để tôi lấy lại điện thoại.
Tôi nhỏ giọng nói với cậu ấy "D à, cảm ơn cậu" rồi chuẩn bị trở về nhà, vừa đi được hai bước lại nghe được tiếng chuông xe đạp, lần này cậu ấy đạp xe đến bên cạnh tôi, hất cằm về phía yên sau rồi nói với tôi: "Trời tối rồi, tôi đưa cậu về."
Ngày đó, tôi ngồi trên yên sau, cẩn thận nắm lấy một góc áo đồng phục của cậu ấy, tôi đột nhiên hiểu được "Trên vai thiếu niên gánh vác thảo trường oanh phi* và thanh phong minh nguyệt*" nghĩa là gì, tôi từng một mình đi trong mênh mông mịt mù, có cậu đồng hành lại có ánh sáng.
*thảo trường oanh phi: cảnh đẹp của mùa xuân - lớn lên, áp lực của cảm giác trách nhiệm.
*thanh phong minh nguyệt: trăng thanh gió mát - một loại tình ý, cảm giác tự nhiên, phóng khoáng và dịu dàng
Ngày đó tôi nói "cảm ơn D", là tôi thật lòng cảm ơn cậu ấy.
Khi chúng ta bị ràng buộc bởi những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, dần dần chìm xuống, tan vỡ, héo úa bên rìa của vực thẳm, đột nhiên có một cánh buồm đưa chúng ta lên, tất cả chúng ta đều sẽ biết ơn từ tận trái tim của mình, đúng không?
Ngày ấy ở khoảng không của sân thể dục nhìn như đó chỉ là hành động dễ dàng, nhưng lại làm cho tôi biết có lẽ tôi không chỉ là một vì sao nhỏ bé ảm đạm, tôi cũng có thể trở thành dãy ngân hà ôm lấy mặt trăng.
Đôi mắt vững vàng của cậu ấy nói cho tôi biết rằng khi tất cả mọi người trên thế giới này bỏ rơi bạn, đừng quên rằng luôn luôn có một người sẽ trở thành một trong hàng triệu niềm tin kia, chẳng hạn như là bạn thân của tôi, chẳng hạn như là cậu ấy.
Trên đời này chưa từng có ai quy định một đóa hoa nhất định phải phát triển thành hoa hướng dương hay hoa hồng, một loài hoa cho dù không được yêu thích cũng sẽ luôn phát triển.
Tôi không biết khi đó tôi đối với cậu ấy là cảm xúc gì nữa, nhưng trong lòng tôi, sự lựa chọn kiên định của cậu ấy so với một lần rung động lại càng mạnh mẽ hơn.
Được rồi, thời gian không còn nhiều nữa, tôi nên đi tập múa rồi.
Hôm nay nói đến đây thôi, có lẽ mọi người sẽ cảm thấy câu chuyện của tôi hơi cũ kĩ, nhưng đây thật sự là cuộc sống, mọi người cứ coi như vở kịch đẹp mà xem đi.
Đã out.
Biên tập 05-10 Bản quyền thuộc quyền sở hữu của tác giả
(2413) người đã theo dõi
Bình luận 12439
Một vạn tiểu tiên nữ:
(95) người thích
Câu chuyện này cũng quá quá quá xúc động rồi, nghĩ tới crush của tôi thời trung học rồi hu hu hu! Tình không nơi bắt đầu, yêu thì không vết tích hu hu hu, còn có thể ngồi xổm ở đây để coi phần sau không?
Đốt tiên thảo yyds:
(86) người thích
A trời ạ, trải nghiệm trong ngọt có đắng này, trong đắng có ngọt, đã bắt đầu rồi! Tôi luôn cảm thấy "xe đạp" là sự kiện ngọt ngào bùng nổ đó! Ngồi xổm ngồi xổm ngồi xổm ở đây!
Hoa sen hoa sen nở được vài tháng:
(80) người thích
srds, tôi cảm thấy em gái này chỉ trả lời câu thứ nhất, còn câu vẫn sẽ rung động chứ thì không thấy trả lời... Có thể ngồi xổm ở đây chờ trả lời không?!
*srds: mặc dù (虽然但是)
Song Mộc Nhất Nguyên Lâm to Hoa sen hoa sen nở được vài tháng:
srds, người trả lời cũng không phải em gái đâu...
Hoa sen hoa sen nở được vài tháng to Song Mộc Nhất Nguyên Lâm:
Wok! Sao cậu biết! Không phải là người trong cuộc đó chứ?? Đẩy thuyền của bạn nam trong chuyện a!! Càng mong đợi hơn a! Người chị em, hay là cậu cue cue một tiểu ca ca rảnh rỗi vào đổi mới tí đi!
*wok: viết tắt của đm thì phải =))
Song Mộc Nhất Nguyên Lâm to Hoa sen hoa sen nở được vài tháng:
Cạn lời... Người trả lời không phải em gái, tôi cũng không phải là chị em... Nhưng nể tình nhiều lượt thích như thế, tôi có thể miễn cưỡng thay mặt chuyển lời.
--------------------
Vẫn còn phần Trung và Hạ nho mọi người uiii
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com