Chap 5
"Vì vậy, đối với những người đã không thay đổi được màu tròng mắt của mình ngày hôm trước, hôm nay hãy tiếp tục thực hành." Giáo sư Kang nói. "Yeji, đến bàn của cô khi em đã sẵn sàng và cô sẽ chỉ em bắt đầu bước tiếp theo."
Yeji gật đầu đáp lại. Trước khi cô có thể đứng vững, Chaeryeong đã thúc vào người cô. "Bạn học yêu thích của cậu hôm nay vắng mặt kìa."
"Ờ." Yeji nhăn mũi. "Tớ không quan tâm."
Cô im lặng thừa nhận rằng hơi tiếc hôm nay Ryujin không có mặt trong lớp; Yeji sẽ rất vui nếu có thể thể hiện sự tiến bộ trước đối thủ hay tự mãn của mình.
"Bạn người chung với cô ấy cũng không đi," Chaeryeong trầm ngâm. "Jisu. Tớ tự hỏi tại sao cả hai đều vắng mặt. Họ là bạn, phải không?"
Yeji nhìn thấy cơ hội để chuyển hướng cuộc trò chuyện khỏi cô ấy và lao vào. "À, vậy đó là lý do tại sao cậu thắc mắc tại sao họ không ở đây. Cậu chỉ muốn nhìn thấy người mình thích."
"Bạn ấy không phải crush của tớ!" Chaeryeong đánh vào đùi cô. "Tớ đã nói một lần cô ấy rất đẹp—"
"Cậu có nhìn thấy không, tớ nghĩ rằng giáo sư Kang đang gọi mình," Yeji nói một cách rạng rỡ. "Bye bye!"
"Cô ấy thậm chí còn không nhìn cậu— Yeji!"
________________________________________
Ryujin đã không đi học mấy ngày. Sẽ là nói dối nếu nói rằng Yeji không quan tâm đến sự vắng mặt của cô ấy. Tuy nhiên, Jisu xuất hiện trong lớp vào thứ Hai, trông có vẻ khó chịu một cách kỳ lạ với quầng thâm dưới mắt, một sự tương phản rõ ràng với vẻ ngoài xinh đẹp thường thấy của cô ấy.
Yeji nhìn Chaeryeong, cô ấy quay đầu đi như thể cô ấy đã không nhìn trộm Jisu suốt thời gian qua.
"Cái gì," Chaeryeong nói, một cách tình cờ.
"Hỏi cậu ấy xem có chuyện gì vậy." Yeji thúc nhẹ cô ấy.
"Chắc không có gì đâu. Có thể cậu ấy mới phục hồi sau cái gì đó."
"Hơi lạ khi Ryujin vẫn chưa đi học. Cậu ta chưa nghỉ một ngày nào kể từ đầu học kỳ", Yeji nói. "Chắc có chuyện rồi. Đi hỏi đi."
"Cậu hỏi đi," Chaeryeong lầm bầm, má cô ấy ửng hồng.
"Tớ không thể," Yeji nói. "Cậu ấy nghĩ Ryujin và tớ ghét nhau."
"Mm," Chaeryeong nói, "Không biết tại sao ha."
Yeji ngồi lại ghế và bỏ cuộc. "Tớ đoán chắc không ai định hỏi cậu ấy rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com