Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

"Ngươi con mẹ nó giống như cái đồ đầu gỗ, ta còn chơi cái rắm!"

Lạc Băng Hà nắm cổ áo lỏng lẻo của Thẩm Cửu, bực bội mà gào lên.

Mới vừa rồi hắn còn chỉ chỉ dưới thân mình, không kiên nhẫn mà muốn Thẩm Cửu "hầu hạ" hắn. Đai lưng vừa rồi bị nới lỏng, rồi lại đột nhiên nóng giận.

"Ha......" Thẩm Cửu hờ hững cười lạnh, "Lạc Băng Hà, ngươi không muốn chơi thì đừng chơi, là ta cầu ngươi chơi ta sao?"


Lạc Băng Hà luôn dễ bị chọc giận như vậy, trong mắt Thẩm Cửu càng thập phần nguy hiểm, vừa ngu ngốc lại vừa đáng thương. Quả nhiên, hắn ấn đầu Thẩm Cửu xuống đất, để lại vũng máu như hoa nở tràn ra.

Thở phì phò vì tức giận, Lạc Băng Hà nắm lấy đầu tóc đen của Thẩm Cửu, kéo khuôn mặt đau đến trắng bệch. "Thẩm Cửu, ngươi không phải rất kiên cường sao? Ta lại một lần nữa đoạt tay chân ngươi, ngươi đoán xem ngươi còn có thể kiên cường hay không?"

Hắn luôn có đủ các loại biện pháp để hạ nhục sư tôn đã ôm hận bấy lâu. Bao năm qua biện pháp nào cũng dùng qua rồi, rất khó nói hắn vẫn không giải được mối hận trong lòng, chỉ là càng thêm cố chấp.

Thẩm Cửu nhíu mày, vẻ mặt tận lực che dấu chán ghét nhưng vẫn lộ rõ, thấp giọng nói: "Ngươi cứ lăn lộn bao nhiêu tùy thích, đừng gọi ta là Thẩm Cửu."

Lạc Băng Hà sửng sốt, sau đó ngẩng đầu lên làm càn cười, "Ha ha ha ha...... Ngươi không thích cái tên này sao? Tiểu Cửu?"

Hắn nhìn trộm qua ký ức Thẩm Cửu, đó là lợi ích không nhỏ. Ngoài một cỗ cảm xúc khó tả nảy lên trong lòng, hắn còn có được một cái nhược điểm có thể liên tục làm nhục Thẩm Cửu.

Lần nào cũng đúng, Thẩm Cửu trầm mặc không nói lời nào, sắc mặt xám xịt đi có thể thấy rõ bằng mắt thường. Ngay cả khí thế vừa còn giống con mèo kiêu ngạo mới được thổi phồng cũng yếu đi rất nhiều, chính là dáng vẻ thống khổ ngoan ngoãn mà Lạc Băng Hà thích.


Hắn nhìn trộm qua ký ức Thẩm Cửu, đó là lợi ích không nhỏ. Ngoài một cỗ cảm xúc khó tả nảy lên trong lòng, hắn còn có được một cái nhược điểm có thể liên tục làm nhục Thẩm Cửu.

Lần nào cũng đúng, Thẩm Cửu trầm mặc không nói lời nào, sắc mặt xám xịt đi có thể thấy rõ bằng mắt thường. Ngay cả khí thế vừa còn giống con mèo kiêu ngạo mới được thổi phồng cũng yếu đi rất nhiều, chính là dáng vẻ thống khổ ngoan ngoãn mà Lạc Băng Hà thích.

Hắn cúi người xuống xé rách quần áo Thẩm Cửu.

Đêm dài thật dài.

Thẩm Cửu thở hổn hển, trên mặt còn lưu lại vết hồng. Lạc Băng Hà ôm eo hắn, vẻ mặt thỏa mãn.

"Ngươi như vậy, chi bằng giết ta đi."

Lạc Băng Hà cười lạnh một tiếng, ghé sát vào lỗ tai Thẩm Cửu: "Giết ngươi? Như vậy sao được, ngươi phải sống thật lâu lâu dài dài. Nỗi khổ ngươi đã trải, nỗi khổ ngươi chưa trải, ta đều muốn ngươi hảo hảo trải nghiệm, sư tôn tốt của ta."

Thẩm Cửu khép hai mắt lại, bất lực cùng tuyệt vọng.

Lạc Băng Hà ghét bộ dáng thế này của hắn, giống như một con rối mà hắn có thể tùy ý chơi đùa, cực kỳ không thú vị.

"Đừng cho ta thấy bản mặt này của ngươi." Bàn tay niết cằm Thẩm Cửu dùng sức đến mức gân xanh nổi lên, Thẩm Cửu lại một lần nữa đau đến mồ hôi lạnh ứa ra, "Ngươi trước kia đối xử với ta thế nào? Ngươi hạ nhục ta, đánh chửi ta, khi đó ta còn là một hài tử chưa hiểu thế sự, chỉ hiểu rằng rất sợ ngươi, hận ngươi."

"Ngươi quả thực cực kỳ dối trá, ta hiện tại tốt xấu cũng cho ngươi ăn uống no đủ, chẳng qua chỉ là nỗi khổ bằng da thịt, đến chó còn biết nghe lời mà vẫy đuôi. Đừng bày ra bộ dáng trinh khiết liệt nữ. Thẩm Cửu ngươi, từ trước đến nay đã không phải thứ gì tốt.

Thẩm Cửu lồng ngực phập phồng kịch liệt, nhưng hắn hiện tại so với con chó vẫy đuôi còn yếu hơn, ngay cả hàm răng sắc bén có thể bảo mệnh hắn cũng không còn.

Lạc Băng Hà thích nhìn hắn tức giận, điều này khiến cho hắn cảm thấy khoái cảm không cưỡng lại được. Cho nên thay vì giống như trước đây liên tục nhốt trong nhà lao thiên đao vạn quả cứ thế mà chết lặng, hắn càng thích dùng chút thủ đoạn càng đơn giản càng ma người.

"...... Ngủ đi." Thẩm Cửu cúi đầu, rốt cuộc vẫn là không muốn tranh cãi nữa.

Thẩm Cửu hắn tự nhiên đã không phải thứ gì tốt, từ khi sinh ra đã bắt đầu sai, vô luận đền bù thế nào, tự nhiên sẽ vô dụng.

Dù sao thì cũng giả ngồi xuống ghế dựa, chỉ có thể để mặc cho Lạc Băng Hà đem miệng vết thương hắn một lần, một lần mở ra xem.

Lạc Băng Hà hừ lạnh một tiếng, kéo Thẩm Cửu vào trong lồng ngực, đắp cái chăn hôm nay mới thay lên, nghe nói là dùng đầu tóc yêu quái nào đó chế thành, nhưng thật ra lại rất mềm mại.

Sớm đã không còn là thiếu niên mang ý thù, Lạc Băng Hà luôn muốn báo thù, nhưng trong lòng biết rõ rằng, đã không còn thù nhưng vẫn báo. Nhưng ân oán liên quan đến chuyện cũ, theo người này đến người khác chết đi, theo Thanh Tĩnh phong sụp đổ, đều đã không tồn tại nữa.

Ngày đó nhìn Thẩm Cửu mất đi tứ chi, nói cũng không thể nói, trong lòng hắn lại động tâm tư khác, chẳng qua cũng chỉ là bởi vì niệm tưởng đáng thương này.

Mặc kệ là người hay là ma, vẫn muốn vĩnh viễn cáo biệt quá khứ, lại luyến tiếc không tìm được dấu vết hồi ức để lại.

Đáng thương.

Đó là thời điểm tuyết vừa tan, vạn vật sống lại, nhưng trời vẫn rét lạnh.

Thẩm Cửu khẽ vuốt dấu hôn còn vương lại trên ngực mình, cảm nhận nhịp tim đang mơ hồ tồn tại.

Chỉ lúc này hắn mới cảm thấy chính mình thật sự tồn tại, bằng không, hắn còn tưởng chính mình sớm đã bị vạn tiễn xuyên tâm, chính mình ở trong Vô Gian địa ngục.

Lạc Băng Hà ngồi trên đài cao, trong lòng ngực ôm một vị thiếu nữ vừa mới tới. Đúng là đang ở tuổi như hoa như ngọc, thanh âm thật sự rất thanh thúy, cười rộ lên như chim sơn ca mùa xuân, nhưng thật sự rất hợp tình hình.

Thẩm Cửu ngồi dưới đài đọc sách uống rượu, trên chân còn buộc xiềng xích nối với quả cầu sắt vừa to vừa nặng. Rất nhiều yêu ma đại khái như đại thần ở nhân loại ngồi ở bên cạnh hắn, hướng Lạc Băng Hà báo cái này báo cái kia, còn thường dùng vẻ mặt khinh thường mà hướng Thẩm Cửu lời ra ý vào.

Hắn từ trước yêu nhất thể diện, thể diện so với cái gì đều quan trọng hơn. Chẳng qua hiện tại không thèm để ý, đơn giản cũng chỉ là một đám chó săn của Lạc Băng Hà, còn chưa đủ tư cách bồi giường đâu.

Hắn vui thì mắng vài câu, cùng lắm thì bị Lạc Băng Hà trừng phạt một phen, bất luận thế nào cũng chỉ vài nhát dao vài vết roi, để hắn nhận ra thân phận của mình. Không vui liền làm lơ, chọc Lạc Băng Hà đến khó chịu, kết cục của bọn chúng so với hắn còn thảm hơn.

"Thẩm Cửu, qua đây." Lạc Băng Hà không kiên nhẫn mà ngắt lời, nói: "Rót cho ta ly rượu."

Trong điện tức khắc an tĩnh lại, tất cả đều đang nhìn Thẩm Cửu khiến y vô cùng xấu mặt.

"Tại sao không gọi Thư Nhi tốt của ngươi giúp ngươi rót?" Thẩm Cửu cười khẽ, mặt lại không mang chút cảm tình, mới vừa nhấp rượu ngon môi càng thêm hồng thuận, trong nháy mắt đột nhiên có chút quyến rũ.

Lạc Băng Hà xoa nắn ngón tay nhỏ dàu như ngọc của thiếu nữ, nói: "Ta nơi này uống xong rồi, bắt ngươi đưa bình kia tới. Thư Nhi cùng ngươi không giống nhau, quý giá hơn, làm sao có thể làm loại việc nặng như này được."

Tôi tớ bốn tòa cười nhạo lên.

Thẩm Cửu siết chặt ngón tay, sau đó cầm lấy bình rượu trên bàn đứng dậy, quả cầu sắt dưới chân thập phần cồng kềnh, đi một bước cũng phải tốn rất nhiều sức lực, hắn không có công pháp nên cái gì cũng trở nên yếu ớt, vừa mới đi vài bước đã có chút nâng không nổi chân dậy.

Hắn thở dài, bất đắc dĩ cùng thống hận nảy lên trong lòng, đâm vào người hắn đến phát run.

"Đi lên a." Lạc Băng Hà lại cười.

Cũng may bậc thang không còn dài, Thẩm Cửu đi đi dừng dừng cuối cùng tới được phía trên. Hắn khom lưng rót rượu, nhìn qua có vẻ thật sự học cách cung kính.

Đáng tiếc Thẩm Cửu trời sinh vốn không phải người như vậy, hắn vẫn như cũ chán ghét Lạc Băng Hà đến cực điểm.

Lạc Băng Hà nhấp một ngụm rượu, sau đó ấn Thư Nhi hôn lên gáy, trong điện yên tĩnh phát ra tiếng nước hổ thẹn.

Thẩm Cửu vừa nhìn đã biết.

Lạc Băng Hà đang nhắm vào hắn, loại hành vi như vậy thật ấu trĩ. Dùng bất luận biện pháp gì chọc giận hắn đều hiệu quả hơn cái này.

Thẩm Cửu có lẽ vĩnh viễn sẽ không vì vậy mà tức giận, hắn vĩnh viễn luôn nhìn một cách lạnh nhạt đối với điều như vậy.

Trừ phi có một ngày hắn yêu Lạc Băng Hà.

Thật sự quá buồn cười.

P/s: Đăng lại, vừa bị xóa mất rồi :'(

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com