Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15


Tiếng đóng cửa rất nhẹ, lọt vào tai Thẩm Cửu, làm cho đầu óc hắn nhất thời lơ đễnh.

"Không nỡ rời xa?

Lạc Băng Hà vươn tay qua ngoéo nhẹ Thẩm Cửu một cái, nhẹ nói một câu.

Thẩm Cửu mặt không đổi sắc, rút tay về, thân thể vốn đoan chính càng thẳng thêm vài phần, "Ta có gì mà không nỡ? Nhưng ngươi, ngưỡng mộ sư tỷ, thanh mai trúc mã một thời, mà cứ thả cho đi như vậy?" Nói xong, thân mình muốn chuyển lệch khỏi hướng Lạc Băng Hà. Nhưng đáng tiếc cái tay kia vẫn ôm lên eo như cũ, đành phải thôi.

Lạc Băng Hà liếc nhìn cánh cửa trống không, đùa với Thẩm Cửu, "Nói như vậy, ngươi không thích ta ở bên nàng sao?"

Đối phương lạnh nhạt đáp lại ánh mắt Lạc Băng Hà, "Đúng, ngươi hạnh phúc bên nhau với ai, ta đều không thích. Nhưng nếu ngươi ở bên ai mà không hạnh phúc, ta liền hy vọng mỗi ngày ngươi đều dính với người đó."

"Thật không?"

Lạc Băng Hà chậm rì rì buông Thẩm Cửu ra, lại cầm chồng sách lên.

"Thật tàn nhẫn nha, Thẩm Thanh Thu."

Hắn chợt thấy so với trước kia không khác là bao, nhưng khóe miệng suy sụp thấy được rõ ràng, ánh mắt cũng tối sầm lại.

Hắn không tin Lạc Băng Hà có thể mất bình tĩnh vì những lời... ấu trĩ như vậy.

Tàn nhẫn sao?

Thẩm Cửu cảm thấy hắn như sắp nổi giận, im lặng không lên tiếng dựa vào bên cạnh, nhắm hai mắt lại.

Sống lâu vậy rồi, vẫn cứ tự chuốc lấy phiền toái cho mình như thế, rõ ràng nói mấy câu cho có lệ là có thể bình yên không việc gì.

Nếu ngày nào đó hắn có thể cùng Lạc Băng Hà mang lên chiếc mặt nạ giả dối thiện ý đó, thì thật là thiên hạ vô địch. Tiếc là chỉ cần gặp Lạc Băng Hà, hắn như bị lột da rút xương, vô sở thông hình.

.

Mấy ngày sau, Lạc Băng Hà cuối cùng cũng không trưng bản mặt đen nữa, chủ yếu là do hắn tức giận cũng vô dụng, dù sao Thẩm Cửu cũng không để ý đến hắn.

"Ăn cơm."

Hiếm khi dùng cái bàn lớn, những món ăn hoa lệ nối tiếp nhau được đặt lên trên, bộ như muốn bày yến tiệc.

"Ăn với ai?" Thẩm Cửu tặc lưỡi một tiếng, cầm lấy chiếc đũa rồi gõ lên bàn, đung đưa vài cái.

Lạc Băng Hà ngồi xuống, khóe miệng cười như không cười giật giật vài cái.

Thẩm Cửu khăng khăng muốn đi nơi khác, nhắc từng câu từng chữ cũng không muốn ăn. Trước kia Lạc Băng Hà có lẽ đã nổi nóng, nay lại trưng bộ dáng chẳng hề để ý còn có chút muốn cười, làm Thẩm Cửu đặc biệt muốn dùng đũa gõ đầu hắn.

Nhưng chung quy là hắn vẫn không dám, mày cau càng sâu, buông đũa xuống nghe 'bang' một tiếng, đứng dậy muốn rời đi.

Lạc Băng Hà biết rõ Thẩm Cửu rất nghiêm túc, vì thế nắm ống tay áo màu xanh lá lại, vốn định kéo Thẩm Cửu vào lòng ngực, ngồi trên đùi hắn một phen. Nhưng lại không nghĩ kéo được nửa Thẩm Cửu liền dùng eo chống lại bên cạnh bàn, chết cũng không hề dao động một phân.

Lạc Băng Hà đành phải buông tay, bị Thẩm Cửu hung hăng trừng mắt một cái.

Đành phải bất đắc dĩ nói: "Chỉ hai người ăn thôi."

Thẩm Cửu khó hiểu liếc hắn từ dưới lên trên. Lạc Băng Hà trong lòng cảm thấy vừa ngứa vừa đau, "Ta, và sư tôn."

Thẩm Cửu lại hướng lên trên, vừa lúc trợn trắng mắt.

Vì thế cuối cùng cũng hòa bình, hai người ngồi xuống cầm lấy đũa.

"Ngươi có phải có bệnh không?" Thẩm Cửu nuốt xuống một miếng cơm, hướng mắt nhìn đôi mắt cụp mi dưới bát cơm.

Lạc Băng Hà tặc lưỡi, "Lại mắng người rồi? Ngươi đúng là ngày càng kì cục, sao lại phát bệnh?"

"Chính miệng nói không nhận ta làm sư tôn, hiện tại lại gọi vui vẻ như vậy, ngươi rốt cuộc là muốn giở trò gì?"

Lạc Băng Hà cười vài tiếng, gắp một đũa thịt vào chén Thẩm Cửu, lời nói cũng không biết có não không đáp: "Đương nhiên là diễn thầy trò tình thâm..."

Thẩm Cửu gắp miếng thịt lên cắm xuống đất, theo sau đó là tiếng đũa buông xuống lạch cạch.

"Ngươi cho rằng ta không biết ngươi muốn làm gì? Không thể không thừa nhận ngươi đúng thật quá ghê tởm. Ngươi đừng có mà cùng ta diễn trò này. Nếu ta mắc mưu, cũng không đến mức có ngày hôm nay.

Nhìn đi, lại như vậy rồi, vừa rồi còn mới tốt thế kia.

Giống như động vật nào đó đã dựng tóc gáy, tức giận một cách khó hiểu, có đôi khi còn cắn người.

Lạc Băng Hà nhìn lướt qua mấy lát thịt lẻ loi trên mặt đất, thở dài một hơi, rồi lại nhìn về hướng Thẩm Cửu.

"Đương nhiên, ta nói giỡn. Lúc ta làm ngươi, trong đầu đều nghĩ làm sao để khiến ngươi thiên đao vạn quả, sống không bằng chết."

Thẩm Cửu sững sờ một chút, không nói lời nào.

"Hài lòng với đáp án này?"

Thẩm Cửu yếu ớt hít một hơi.

"Ta càng cho ngươi thể diện, ngươi càng thích cãi nhau với ta. Ngươi nghĩ rằng chuyện này ngươi có thể giải quyết sao? Ta không có hảo tâm để cùng bên ngươi năm yên tháng tĩnh, cũng không muốn cho ngươi chết thật thống khoái, càng không muốn thả cho ngươi thoát, cho nên mới giữ cho ngươi con đường sống. Nếu ngươi cảm thấy mình lợi hại, có thể nghĩ ra nhiều biện pháp khiêu khích ta. Dù sao... ta cũng không mất miếng thịt nào."

Giọng điệu của Lạc Băng Hà thực không có chút nào tức giận, thậm chí có thể nói là tâm bình khí hòa... Thật sự tâm bình khí hòa, nhưng ngữ khí nhàn nhạt như vậy thật làm cho Thẩm Cửu có chút khó hiểu.

Thẩm Cửu lẳng lặng nghe xong, mới thở ra một hơi.

Không thể nói là cảm thấy thế nào, giống như cũng chẳng cảm thấy gì cả.

Cảm thấy, cảm thấy...

Chính là nhàm chán, tiến cũng không được, thoát cũng không xong, dù có lăn lộn bao nhiêu nữa thì vẫn chán.

Vậy rốt cuộc vì cái gì?

Lạc Băng Hà đứng dậy, cất bước rời đi, nhưng dừng lại một chút rồi quay đầu lại: "Còn nữa, ngươi sau này không muốn ta ghê tởm ngươi, thì đừng hỏi thế này thế kia, giống như ngươi một hai phải tự tìm không vui, lý do, không thể nói."

Thẩm Cửu dường như không thèm để ý cái gì khác nữa, chỉ nghe thấy ba chữ cuối cùng.

Không thể nói.

Cái gì không thể nói? Không thể nói cái gì?

Không thể nói, không thể nói.

Thẩm Cửu vẫn luôn cho rằng nhân sinh hỗn độn, nhưng thần trí phải tỉnh táo. Phải rõ ràng mình muốn cái gì, nên nói gì, không nên nói gì, mọi thứ đều yêu cầu phải rõ ràng, có tính toán.

Như vậy mới lợi hại. Tất cả đều say mỗi ta là tỉnh. Mỉm cười nhìn người khác đánh đánh giết giết, tham gia vào mọi việc.

Bên ngoài lại ngồi mát ăn bát vàng.

Hắn từ lâu đã sớm không phải người tỉnh táo, còn nghĩ Lạc Băng Hà lợi hại thế nào... nhưng hắn không muốn, và cũng có điều gì đó không thể nói.

Còn không phải là muốn trêu chọc hắn? Có gì mà không thể nói?

-----------------

Mọi người cuối tuần zui zẻeeeeeeeeee (づ ̄ ³ ̄)づ

Hic đăng muộn rùi sorry mọi người TTvTT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com