Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2

Đầu tóc thì rối tung lên như quạ làm tổ, trên người thì mặc đồ ngủ moomin xộc xệch, thậm chí một vạt áo còn đang nhét trong quần ngủ, cậu ngái ngủ chìa tay phải về phía La Tại Dân: "Xin chào."

Mặc dù hai tuần trước còn cùng với Lý Khải Xán kể xấu người ta nhưng vào lúc này vẫn phải lịch sự chào hỏi - xin chào, người lạ ở cùng tôi một học kì La Tại Dân.

"Xin chào" cái bắt tay lịch sự vỏn vẹn ba giây. La Tại Dân nhướng mày, tròng mắt rơi vào bộ đồ ngủ hà mã trắng mập nhăn nhúm của Hoàng Nhân Tuấn. "Không ngờ cậu có thẩm mĩ đặc biệt vậy đấy."

Cậu có cảm thấy hứng thú với moomin phiên bản giới hạn nhân dịp kỉ niệm 70 năm không? Nghe đối phương khen đồ ngủ mình thú vị, Hoàng Nhân Tuấn lập tức hưng phấn khoe lấy khoe để.

"Ừ, cho là thích đi." La Tại Dân giả bộ hăng hái khen qua loa lấy lệ.

Hai mẹ trò chuyện một hồi mới phát hiện hai đứa con trai mình thế mà lại học chung trường, hỏi cả hai đã từng gặp nhau chưa. Hoàng Nhân Tuấn một mực khẳng định: "Con chưa từng gặp."

La Tại Dân cũng gật đầu hùa theo nói chưa gặp.

Không ngờ chột dạ[2], mẹ Hoàng kéo tay La Tại Dân lại nói nhỏ: "Tiểu Triều nói thằng bé với bạn cùng phòng có quan hệ không tốt lắm, sống chung với nhau mà cứ như chiến tranh lạnh. Nếu sớm biết Tại Dân với Tiểu Triều cùng học một trường thì..."

Mẹ Hoàng không biết bạn cùng phòng có quan hệ tồi tệ trong câu nói kia lại đang ngồi ngay ở ghế sô pha. Hoàng Nhân Tuấn thấy bất ổn, vội vàng đứng dậy: "Mẹ!"

Mẹ Hoàng dừng lại, ba cặp mắt nhìn nhau chằm chằm, Hoàng Nhân Tuấn đỏ mặt nước mắt như chực chờ rơi chỉ đành kéo La Tại Dân đi lên tầng: "Con dắt cậu ấy lên phòng làm việc."

Vừa đi đến góc cầu thang tầng hai, bàn tay nắm lấy tay La Tại Dân liền buông. Hoàng Nhân Tuấn xấu hổ đến mức muốn khoan đại một cái lỗ nào đó mà chui xuống trốn. La Tại Dân khẽ cười, nhìn Hoàng Nhân Tuấn đang lo lắng bồn chồn, khoanh tay dựa vào tường: "Không phải cậu nói đưa tôi lên phòng làm việc sao?"

So với việc bị La Tại Dân hỏi thì thà tự mình nói ra còn hơn, Hoàng Nhân Tuấn hít một hơi: "Phải nói trước, thái độ của cậu đối với tôi khi ở trường thực sự rất tệ, tôi không có ý nói xấu sau lưng cậu."

"Không phải tôi còn giúp cậu vứt rác sao?"

"Cậu lúc nào cũng làm mặt lạnh với tôi." Hoàng Nhân Tuấn nhanh chóng tiếp lời La Tại Dân, "Cậu đối với Khải Xán không như vậy."

"Bởi vì không quen."

Bốn chữ ngắn ngủi thốt ra từ lời La Tại lập tức đập tan một bụng tức tối của Hoàng Nhân Tuấn, cậu chỉ đành ngậm ngùi nuốt cục tức này xuống.

Không quen, được lắm không quen, cái sự xa lạ không quen này chẳng phải do La Tại Dân xây nên hay sao?

Hoàng Nhân Tuấn không nói nên lời: "Không quen sao còn thuê nhà với tôi?"

La Tại Dân lại càng không nói nên lời: "Cậu muốn tìm người thuê chung còn gì."

Hoàng Nhân Tuấn mắc nghẹn không tiếp lời nổi, La Tại Dân tiếp tục giải thích: "Cho dù không thuê cùng cậu, thuê cùng người khác đi chăng nữa thì cũng vậy. Không nhất thiết phải thân thiết, cứ như vậy là được."

Lý Khải Xán không nghĩ tới trong kì nghỉ tết lại còn có thể nhận được điện thoại bóc phốt La Tại Dân của Hoàng Nhân Tuấn, giọng điệu vô cùng quyết liệt, chỉ thiếu điều muốn đem La Tại Dân ăn tươi nuốt sống ngay lập tức: " Đm, học kì tới tôi nhất định đuổi La Tại Dân ra ngoài!"

.

.

.

.

Nước mưa từ phòng La Tại Dân hắt đến tận giường mình, Hoàng Nhân Tuấn vẫn đang du ngoạn trong cõi mộng. Tiếng sấm đùng đùng kinh hoàng đánh thức Hoàng Nhân Tuấn, cậu mơ mơ màng màng ngồi dậy, phát hiện phòng mình đã sớm ngập trong nước.

Phòng ngủ La Tại Dân hiện không có ai, hai ngày trước anh cùng giáo sư đi đến tỉnh khác thu thập tài liệu rồi.

Thật ra về vụ dột nước này không thể trách La Tại Dân được. Trước khi đi anh đã đóng toàn bộ cửa sổ, nước mưa theo khe cửa sổ cũ len lỏi vào trong. Mưa ào ạt và nặng hạt, chúng len lỏi theo khe cửa chảy vào phòng Hoàng Nhân Tuấn.

Trời mưa đáng ghét, dột mưa đáng ghét, La Tại Dân cũng đáng ghét!

Ngoài trời sấm chớp vang rền từng đợt, Hoàng Nhân Tuấn khoanh chân ngồi trên giường gọi cho chủ nhà, gạt hết nước vào phòng tắm rồi chuyển đồ dùng đắt tiền đến phòng khách trong phòng La Tại Dân. Xong xuôi thì trời cũng hửng sáng, cậu mang theo sách đến trường dưới sắc trời nhá nhem.

La Tại Dân trở về sau chuyến thu hoạch, nhìn nhà mình hiện giờ thiếu chút nữa đã báo cảnh sát.

"Sao cậu không gọi cho tôi?"

Làm ơn đi, bị dột chứ có phải hết giấy vệ sinh đâu. Chuyện lớn như vậy, huống hồ còn là phòng tôi, ít nhất cũng phải cho chủ nhân của nó biết chứ?

Câu hỏi của La Tại Dân vang lên rất đúng lúc, Hoàng Nhân Tuấn lúc này đang ở trong phòng khách chơi điện tử. Do mải làm việc khác, nhân vật đã rơi xuống vực sâu, trên màn hình điện thoại hiện lên dòng chữ "Game Over"

Ngày hôm sau chủ nhà đã gọi người sửa chữa. Tường và cửa sổ bị dột đều đã được sửa chữa qua loa, tuy nhiên khác hẳn với thiết kế ban đầu của ngôi nhà khiến cho nó vô cùng lỏng lẻo, đừng nói đến khi mưa to, bây giờ cũng có thể sập được.

"Phải đập tường đi xây lại." Hoàng Nhân Tuấn không trực tiếp trả lời câu hỏi của La Tại Dân, lại ấn nút điều khiển tiếp tục chơi.

Lúc đó lu bu nhiều việc quá không kịp gọi cho La Tại Dân, giải quyết xong rồi thì lại nhận ra giờ có gọi cũng chẳng làm được gì. Sau cùng quyết định không gọi vì giận, cậu cũng không biết vì sao mình lại giận.

Lý Khải Xán không nhận được tin nhắn bóc phốt của Hoàng Nhân Tuấn nữa còn định đi ra giữa sân trường hét lên cuối cùng cũng được giải thoát rồi, nào ngờ lại nhận được tin nhắn của La Tại Dân: "Người khác cho dù nghèo đến mấy cũng có đủ bốn bức tường, tôi chỉ có ba. Bạn thân của cậu, Hoàng Nhân Tuấn đã cùng chủ nhà đập tường phòng tôi rồi. Vậy mà tôi là chủ nhân căn phòng chẳng biết gì cả."

Phòng thì cũng đã bắt đầu xây lại, đội xây dựng vì không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống của cả hai đã cố tình đặt thêm một cái đệm ở ngoài phòng khách, tuy rằng phòng khách khá lớn nhưng để đệm đôi thì cũng hơi miễn cưỡng.

Hoàng Nhân Tuấn thích ngồi ở phòng khách chơi điện tử và đọc manga, so với thời gian ở trong phòng, thời gian Hoàng Nhân Tuấn ở phòng khách nhiều hơn gấp bội. Mà bây giờ La Tại Dân lại chuyển ra phòng khách, đối với cậu đây là một thảm họa, mất đi chỗ chơi.

"Phòng khách không có điều hòa."

Sau một đêm ngủ ở phòng khách, đây là câu phàn nàn đầu tiên của La Tại Dân đối với Hoàng Nhân Tuấn.

"Ặc." Hoàng Nhân Tuấn chỉ vào máy quạt sưởi màu xám trong góc phòng do chủ nhà đem tới "Quạt sưởi kia không dùng được hả?"

"Tôi thử rồi, không dùng được." La Tại Dân ngừng một chút "Không phải bình thường cậu thích ở phòng khách hay sao? Tôi trả toàn bộ tiền thuê nhà, chúng ta đổi phòng đi."

"Cậu giàu quá thì thuê khách sạn mà ở!" Hoàng Nhân Tuấn ngạc nhiên nói.

Không thích ở khách sạn, ở khách sạn như đi ở nhà người khác vậy. Anh ở cùng Hoàng Nhân Tuấn là vì Hoàng Nhân Tuấn có thói quen mua đồ dùng hàng ngày để khắp nơi. Việc có dùng đến hay không không quan trọng, quan trọng là để đó mang lại cảm giác giống như ở nhà.

Còn quan hệ cá nhân, không quen thì cũng chẳng cần.

Nhưng nơi ở nhất định phải có cảm giác đó là nhà.

"Thôi bỏ đi." La Tại Dân rũ mắt, mở máy pha cà phê "Trước lạ sau quen, không dọn đi đâu."

Hoàng Nhân Tuấn bĩu môi, cậu không muốn đi còn tôi không muốn giữ cậu lại.

_________

[2] Câu gốc ở đây là "Na hồ bất khai đề na hồ" (Nồi nào không mở và nồi nào) là thành ngữ chỉ việc đề cập đến khuyết điểm, quyền riêng tư của người khác, nói những điều vô duyên, không nên nói. Ở đây đề cập Nhân Tuấn chột dạ khi nói xấu anh Na rồi bị phát hiện =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com