Chương 65
Trong ám lao chỉ thắp hai ngọn đèn, màu móng đỏ thẫm vừa sơn xong của Lệ phu nhân lóe lên vẻ quỷ dị dưới ánh sáng tối mờ.
Tiêu Chiến ngồi dựa bên tường, mặt không biểu tình nhìn bà ta.
Đây quả thật là một ám lao điển hình, bốn phía tràn ngập các loại hình cụ, còn có một chiếc bàn cách y không xa, có lẽ là để người tra tấn sử dụng. Lệ phu nhân chính là ngồi vào chiếc ghế gần đó chờ y tỉnh dậy.
Sao bà ta lại đến đây...
Tiêu Chiến mơ màng nghĩ.
Nếu là Cao Viễn, hắn biết y bị giam ở đâu mà còn có thể xuất nhập như thường thì cũng không lạ, nhưng Lệ phu nhân này vào bằng cách nào?
Suy đoán đầu tiên của y chính là Việt Đế phái Lệ phu nhân đến để truyền lời gì đó, dù sao lúc trước y đã nói mình tư thông với Dự vương, mà Lệ phu nhân lại là mẫu thân Dự vương. Nhưng, lúc này rồi, bà ta còn có thể nói gì đây?
Nhưng nếu không phải Việt Đế thì sao bà ta lại...
Ngay lúc này Tiêu Chiến đang chìm trong rất nhiều suy nghĩ, nỗi lòng tuôn ra như dòng chảy xiết, thế mà vẻ mặt lại như cũ không chút biến hóa, chỉ lặng yên nhìn bà ta.
Lệ phu nhân đứng dậy.
Bà ta và Dự vương giống nhau như đúc, bộ dạng Dự vương ôn hòa nho nhã, thoạt nhìn còn nhã nhặn hơn cả Cao Viễn. Dung mạo Lệ phu nhân cũng ôn nhu như thế, nếu như không nói gì mà chỉ đứng yên bên cạnh thì sẽ tạo ra ấn tượng vô cùng dịu dàng hiền thục.
Thế nhưng...
Tiêu Chiến nhớ đến Huệ An công chúa mất sớm kia, khẽ mím môi.
Lệ phu nhân đi lên vài bước, làn váy nhẹ nhàng thanh thoát. Bà ta không đến gần Tiêu Chiến, không xa không gần đứng đối diện y, có điều đây là ám lao khép kín, cho dù thanh âm nói chuyện không lớn, Tiêu Chiến bên này vẫn có thể nghe rõ.
Bà ta nói: "Ám lao này cũng là lần đầu tiên giam giữ hậu phi đấy."
Đại để không ngờ tới bà ta sẽ mở lời như thế, Tiêu Chiến giật giật, gác cổ tay lên trên gối, vẫn giương mắt nhìn nhưng không đáp lời.
—— hoặc là, đang đợi câu sau.
Lại nói, trước đây thái độ của Lệ phu nhân với y kỳ thực cũng không quá tệ, thậm chí có vài lần chủ động lấy lòng, chỉ có điều Tiêu Chiến không hồi đáp.
Trực giác y mách bảo Lệ phu nhân không tốt, ấn tượng không tốt, cộng thêm sau đó Vương Nhất Bác không cho phép y lui tới với Lệ phu nhân, cho nên ngày càng xa cách —— có điều cũng tốt, xa cách chính là có thể bớt đi những lần tùy tiện ứng phó, bản thân Tiêu Chiến cũng nhẹ nhõm hơn.
Căn bản y cũng biết Lệ phu nhân không phải người vô duyên vô cớ.
Nhưng không biết tại sao, lần trước ở khánh yến Dự vương, Lệ phu nhân biến y thành tâm điểm chú ý, lúc ấy cũng đã mơ hồ cảm giác người này không có hảo ý, cả hai đều là người thông minh, đều biết làm như vậy chính là đã xé rách mặt rồi. Lúc này gặp lại trong địa lao, Lệ phu nhân bây giờ không cần phải duy trì khách khí với y nữa.
Nhưng bây giờ Lệ phu nhân trước mặt y vẫn mỉm cười ôn nhu như trước, thái độ rất hòa thuận. Không biết là vì duy trì bộ dạng này lâu dần thành thói quen hay còn có mục đích khác.
Chỉ thấy bà ta chờ một lát, không nghe Tiêu Chiến đáp lại, dừng một chút rồi nói tiếp: "Ngươi không nói cũng không sao, bổn cung đến không phải là vì hỏi ngươi chuyện này."
Tiêu Chiến thản nhiên nói: "Ngươi vào bằng cách nào?"
"Ngươi ngược lại còn thẩm vấn ta." Lệ phu nhân bật cười. Bất luận là nói gì, ngữ khí bà ta cũng luôn dịu dàng, khiến câu nói này không giống chất vấn hay đùa cợt mà càng giống như hờn dỗi hơn.
Phỏng chừng bình thường bà ta cũng nói chuyện với Việt Đế như vậy.
"Tiêu phi à, bổn cung biết ngươi cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài." Lúc này, Lệ phu nhân hất cằm lên, nói tiếp, "Bổn cung hôm nay đến là muốn nói chuyện với ngươi trong hòa khí, đương nhiên, nếu ngươi rượu mời không uống mà chỉ thích uống rượu phạt..."
Nói đến đây, ánh mắt bà ta quét qua đủ loại hình cụ trong phòng, "Ta cũng sẽ thành toàn cho ngươi."
Tiêu Chiến: "Ngươi muốn nói gì."
Đến nước này cũng không cần phải vòng vo nữa, vì vậy Lệ phu nhân hỏi: "Ngươi và bệ hạ rốt cuộc có nội tình gì?"
Gian phòng có phần ngột ngạt, đầu viên ngói nước chảy thành từng giọt tí tách, tí tách, âm thanh trống rỗng lạnh lẽo.
"Bệ hạ không nói cho ngươi biết sao." Tiêu Chiến nói, "Ngươi nên đi hỏi bệ hạ thì hơn."
"Bệ hạ?" Nàng cười cười, tiếng cười không rõ cảm xúc, "Nếu bệ hạ chịu nói cho ta biết, ta còn phải đi hỏi ngươi sao?"
"..." Tiêu Chiến không đáp.
Những lời này, theo y là có chút kỳ quái.
Trước đây y nghe nói Việt Đế và Lệ phu nhân cầm sắt hòa minh, tình chân ý thiết, hắn thành thân với Hoàng hậu cũng là bất đắc dĩ, như vậy đủ thấy tình ý giữa hai người sâu đậm đến mức nào. Sau khi Việt Đế đăng cơ cũng đặc biệt sủng ái Lệ phu nhân, nhiều năm không đổi, cho bà ta một danh vị độc nhất vô nhị trong hậu cung. Vì vậy lúc trước y đã ngầm mặc định Lệ phu nhân là người thân cận nhất bên cạnh Việt Đế, cho rằng bà ta đã biết tất cả mọi chuyện, cho nên mới khó chịu khi Lệ phu nhân lấy lòng như vậy.
Nhưng bây giờ, xem phản ứng của Lệ phu nhân, hình như không phải thế.
Trong lòng mơ hồ đoán được gì đó, y lặng lẽ nói: "Bệ hạ bình thường cái gì cũng không nói cho ngươi biết sao."
"Đừng ở đây nói lời khách sáo với bổn cung." Không ngờ lại bị Lệ phu nhân liếc mắt nhìn ra, bà ta mỉm cười: "Bệ hạ tự có suy tính của mình."
Tiêu Chiến cũng cười.
Bởi vì bị thương, sắc mặt y trắng bệch như tuyết, cười rộ lên cũng hết sức yếu ớt, "Đã như thế, ngươi còn đến hỏi chuyện gì đây."
"Bệ hạ không nói nhưng Tiêu phi có thể nói cho ta biết." Lệ phu nhân đáp, "Dù sao đến đây hỏi ngươi cũng đơn giản hơn. Bổn cung thực sự rất tò mò, nhiều năm như vậy, bệ hạ đến cùng là đang tiến hành việc gì."
"Ta cũng sẽ không nói." Tiêu Chiến khẽ đáp.
"Nói hay không không phải do ngươi đâu."
Đang khi nói chuyện, ngón tay nhỏ nhắn của Lệ phu nhân khẽ động, nhặt đoạn dây gai bên cạnh lên, "Đừng ép bổn cung xuống tay."
Tiêu Chiến chỉ nhìn bà ta, thần sắc lạnh nhạt, rốt cuộc cũng thay đổi biểu tình.
Y nhíu mày một cái.
Nói thật, hiện giờ y đang rất khó chịu. Khắp người vừa đau vừa mệt, tâm tình cũng không tốt, thật sự không muốn dây dưa mãi với nữ nhân này.
Về phần Việt Đế, trước mắt y chưa thể ra tay, còn Cao Viễn, không biết làm cách nào hắn khống chế được cổ trùng, nhưng như vậy thì đã sao, cũng vô dụng.
Nhưng còn Lệ phu nhân —— đại khái là vì không để ai phát hiện, khi vào đây bà ta sớm đã đóng kín cửa, chỉ có một mình bà ta và Tiêu Chiến trong ám lao này, khoảng cách hiện giờ cũng không quá xa, đối với Tiêu Chiến mà nói, y lúc này không khác gì con kiến yếu ớt chỉ cần đạp một cước cũng đủ mất mạng.
Chẳng qua là không muốn thất thố, không muốn lộ ra biểu tình tức giận với người khác, cho nên y mới cố nhẫn nại nói chuyện với bà ta đến bây giờ.
Nhưng hiện tại y cảm thấy quá phiền rồi. Lệ phu nhân này là kẻ được một tấc lại muốn tiến một thước.
Việt Đế biết chuyện y giỏi thuật cổ độc. Có điều, trong tất cả những lần diện kiến trước đây, Tiêu Chiến chỉ để lộ vòng tay cho hắn xem, lời nói cũng hàm ý bản thân giấu cổ trùng trong vòng tay, cho nên trước khi Việt Đế tống y vào ám lao cũng chỉ tịch thu toàn bộ vòng tay, những vật phẩm trang sức bình thường khác thì không động vào, chẳng hạn như vòng cổ hay tiểu quải sức trên y phục không bị chú ý đến.
Thật ra ngay cả trong số những cổ độc sư hàng đầu thì Tiêu Chiến cũng có thể có được một vị trí độc nhất, dù sao không phải ai cũng mang trên mình những trang sức đinh đinh đang đang như y. Ở Tây Vực, các cổ độc sư có nhiều loại bình chứa độc khác nhau, dần dà hình thành phong cách cá nhân. Nhưng người mang đầy trang sức đủ các kiểu dáng phức tạp như vậy, có lẽ cũng chỉ có Tiêu Chiến.
Phía bên kia, Lệ phu nhân đang muốn đến gần y, nhưng chẳng biết tại sao, chợt thấy một trận váng đầu.
Không khí trong ám lao đột nhiên trở nên quỷ dị.
Dần dần tầm mắt bà ta ngày càng mơ hồ, còn Tiêu Chiến vẫn đang ngồi yên dựa vào tường, thần sắc không chút thay đổi.
—— nhưng không biết sao, ánh mắt lạnh nhạt ấy lại khiến kẻ khác lạnh người. Chính là cảm giác lạnh lẽo dấy lên từ lòng bàn chân dần lan ra châm chích toàn thân.
Chỉ chốc lát, Lệ phu nhân đã phát hiện có điều không đúng, bà ta nghi hoặc nhìn Tiêu Chiến, "Ngươi..."
Tiêu Chiến chỉ nhìn thoáng qua cửa lao.
Đóng kín rồi sao.
Tốt.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, lặng yên không một tiếng động, nhưng Lệ phu nhân nhanh như vậy mà đã phát hiện ra cũng là hiếm có; nhận ra thì nhận ra, dù có muốn trở tay cũng không kịp nữa. Mê hương do Tiêu Chiến điều phối là thứ bà ta căn bản không thể ứng phó được.
Dù có lợi hại đến đâu, chung quy cũng chỉ là nữ nhân hậu cung. Mâu thuẫn giữa nữ nhân với nhau, chỉ cần bắt đầu từ bàn tán về mái tóc là đủ, nhưng khi thật sự xảy ra chuyện cũng không tránh khỏi hốt hoảng. Lệ phu nhân không thể nghĩ nhiều, vội vã gọi người đến, nhưng mới vừa quay người lại đã cảm thấy dưới chân mềm nhũn, toàn thân chật vật ngã xuống đất.
Bà ta không có mất ý thức, nhưng thân thể tê liệt, ngay cả một ngón tay cũng không nhấc lên nổi.
Cùng lúc đó, Tiêu Chiến rốt cuộc cũng gượng dậy.
Tay chân y bị xích sắt khóa lại, tuy khá ngắn nhưng cũng đủ lê đến bên cạnh Lệ phu nhân.
Lệ phu nhân không thể động đậy, nhìn hắn nhích tới, xiềng xích đầy gai nhọn hoắt, vì cử động của y mà đâm thành nhiều vết thương, từ cổ tay đến mắt cá chân đều là máu loãng nhễ nhại, bà ta nhìn mà khớp hàm cứng lại.
Tiêu Chiến ngồi xổm xuống bên cạnh bà ta, lạnh lùng mở khóa một chiếc chuông nhỏ trên người, lại nhẹ nhàng nói vài câu, "Dự vương chưa nói cho ngươi biết sao? Ta còn biết một chút trò vặt đấy."
Đinh linh linh.
Xác nhận chuông vẫn chưa hỏng, còn có thể kêu được, lúc này y mới nhìn về phía Lệ phu nhân.
Lệ phu nhân xanh cả mặt.
Đến giờ bà ta vẫn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì —— bà ta chưa từng được chứng kiến những thứ này, làm sao có nhiều trải nghiệm đến vậy. Ngược lại cũng không thể tự nhận bản thân ngu xuẩn... Ai có thể ngờ, Tiêu Chiến này thường ngày nhìn có vẻ nhu nhu nhược nhược, vậy mà lại là một con hổ chưa gầm sao?
Trong lúc hoảng sợ, bà ta chỉ nhìn chằm chằm, âm thầm đánh giá Tiêu Chiến trước mặt, đầu óc thông minh lanh lợi từ trước đến nay bây giờ trống rỗng, hoàn toàn không nghĩ ra câu trả lời.
"Tiêu phi, ngươi..."
Tiêu Chiến không buồn để ý.
Đoạn dây gai vừa rồi Lệ phu nhân cầm còn đang bên tay nàng, Tiêu Chiến nhẹ nhàng nghiêng mặt dây lên, dùng phần gai nhọn hoắt lướt nhẹ trên ngón tay Lệ phu nhân.
Tiếp theo, Tiêu Chiến lấy vòng cổ xuống, Lệ phu nhân không hiểu y định làm gì, cũng không nhìn rõ, chỉ thấy Tiêu Chiến như không có việc gì đeo vòng cổ trở lại.
Nhưng khi đưa tay ra lần nữa, trong lòng bàn tay y chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một con trùng nhỏ bằng hạt gạo, màu máu, còn sống, đang ngọ nguậy.
Lệ phu nhân hoảng sợ mở to mắt.
Tiêu Chiến nói: "Có thể sẽ đau một chút."
Y vừa nuôi được trùng này một thời gian.
Mặc dù bề ngoài không đề cập tới —— nhưng, trên thực tế, cho dù có Vương Nhất Bác bên cạnh, y cũng sẽ không từ bỏ việc nghiên cứu chế tạo hủ cổ.
Dù sao, bất luận thế nào, nếu thật sự có thể chế ra được thì chung quy cũng là chuyện tốt. Bao nhiêu cổ sư đã dành cả đời truy cầu vật này, cho nên đối với Tiêu Chiến, tuy mong muốn này có xa vời, nhưng nếu trong mẫu tộc đã từng có người thành công, vậy vẫn nên thử một lần, dù sao cũng không có tổn thất gì. Nói tóm lại, bách lợi vô hại.
Sau một thời gian dài nghiên cứu lại, hiện giờ nếu y muốn hạ cổ lên ai thì chắc chắn cổ trùng đã mạnh hơn lần trước ra tay với Lý Uy rất nhiều.
Chỉ có điều, từ đó đến nay y vẫn chưa tìm được vật thí nghiệm thích hợp. Vòng cổ dù sao cũng không rộng bằng vòng tay, một là không gian nhỏ, hai là không chứa đủ dưỡng liệu, cho nên con trùng này hẳn là nuôi chưa đủ tốt.
Vậy nên Lệ phu nhân, đại khái sẽ chịu khổ một chút.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com