Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14

Cảm ơn tramnguyen0124 đã giúp mình hoàn thiện chương 14 và 17 🥰
____________________________
Vương Nhất Bác lại khẩn trương vào đoàn làm phim. Tiêu Chiến vẫn như cũ ở Thượng Hải phụng bồi cậu toàn bộ hành trình.

《chuyện cũ phồn hoa 》 đã quay chụp được hơn nửa, Vương Nhất Bác đã vào trạng thái, cộng thêm giờ học biểu diễn, tiến độ tiến hành thật tốt. Mà tình cảm giữa hai người, tựa hồ sau khi từ New York trở lại đang từ từ ấm lên.

Bất quá, đột nhiên có một buổi tối, Vương Nhất Bác ngay cả giờ học cũng không đi, cũng không thông báo Tiêu Chiến , một người yên lặng trở về khách sạn. Tiêu Chiến nhìn kỳ quái, chạy đi hỏi thầy dậy diễn xuất, mới biết được, Vương Nhất Bác ngày mai phải chụp hôn kịch. Đây là cả bộ phim duy nhất một trận hôn. Thật ra thì Vương Nhất Bác đã diễn qua không ít phim thanh xuân, khó mà ngờ chính là, chưa bao giờ chụp qua hôn kịch.

Nhìn Vương Nhất Bác đã nhốt mình ở trong phòng ngủ một giờ không đi ra ngoài, Tiêu Chiến không thể không gõ cửa phòng của cậu.

"Vào đi."

"Vương lão sư, em hôm nay là trốn học a."

"Ai, anh không hiểu." Nói xong cả người Vương Nhất Bác nằm sấp ở trên giường, đem gối đặt ở trên ót mình.

Tiêu Chiến "Phốc phốc " cười ra tiếng, cảm giác ghen tuông khi biết ngày mai có hôn kịch hoàn toàn biến mất, ngược lại cảm thấy Vương Nhất Bác quá đáng yêu, vỗ vỗ cái mông cậu, "Vương Nhất bác, em có phải hay không chưa thành niên. Chụp cái hôn mà thành như vậy.

Vương Nhất Bác vừa nghe, chợt từ trên giường vọt lên, "Anh làm sao biết em phải chụp hôn kịch?"

"Vương lão sư, em đây là xem thường độ chuyên nguyên của người đại diện như anh sao?"

"Hừ." Vương Nhất Bác bĩu bĩu cái miệng, lại nghĩ đến vừa rồi bị giễu cợt, lòng lại khó chịu, "Em thì thế nào, ai bảo kinh nghiệm yêu đương của em là số không đây, dĩ nhiên không giống Tiêu tổng, cũng không biết nói qua mấy lần yêu. Kinh nghiệm hôn khẳng định phong phú, tài hôn cao siêu, tự nhiên không cảm thấy có cái gì." Vương Nhất Bác chính mình cũng không phát hiện, làm sao ngược lại lại nổi lên chút ghen tức đây.

Tiêu Chiến nhìn cái miệng Vương Nhất Bác nhỏ nhắn còn đang chu chu nói không ngừng, dị thường đáng yêu, trái tim đang yên bình lặng lẽ nhảy lên một cái, dĩ nhiên cũng phát giác được Vương Nhất Bác nhỏ giọng ăn giấm.

Sự xúc động vô hình luôn là trong nháy mắt nảy sinh, ngay cả Tiêu Chiến từ trước đến giờ tỉnh táo, cũng sẽ bởi vì cảm xúc nhất thời mà làm ra một ít chuyện quá độ.

Thí dụ như bây giờ, nhìn người trước mắt, Tiêu Chiến theo bản năng nâng lên tay, ở trên chóp mũi Vương Nhất Bác nhẹ nhàng quẹt một cái, giọng khàn khàn từ trong môi lộ ra, "Như thế nào, có muốn hay không ca ca dạy em." Vương Nhất Bác trợn tròn ánh mắt, "Cái gì. . . Ngô. . ."

Lời còn chưa dứt, Tiêu Chiến đôi môi ôn nhu liền dính vào. Đem toàn bộ lời Vương Nhất Bác chưa nói xong nuốt vào trong bụng.

Vương Nhất Bác đầu óc trống rỗng, cả người cứng ngắc không biết nên làm sao. Mặc cho hai tay Tiêu Chiến vuốt ve cái ót và eo cậu, lại quên phải đem anh đẩy ra.

Tiêu Chiến thừa dịp Vương Nhất Bác thở dốc, tiến quân thần tốc mà vào, câu cậu đầu lưỡi mềm mại không chút kiêng kỵ.

Khí tức thuộc về Tiêu Chiến vây ở xung quanh Vương Nhất Bác, bạn nhỏ không khỏi mềm thân thể, người nghiêng về trước tới gần Tiêu Chiến, bắt đầu hôn đáp lại đối phương.

Vương Nhất Bác đáp lại chính là kích thích ham muốn chiếm làm của riêng của Tiêu Chiến, cho đến khi mấy tiếng nhỏ vụn thở dốc từ hai người quấn quít đôi môi lộ ra, Tiêu Chiến mới buông tha cho cậu.

Nhìn đôi môi Vương Nhất Bác có vẻ hơi sưng đỏ, cùng đôi mắt mang thủy quang, Tiêu Chiến ngẩng đầu nhéo một cái Vương Nhất Bác nãi phiêu, "Tiểu bằng hữu, học được sao?

Tiêu Chiến nói xong, mặt Vương Nhất Bác vốn là hồng, lại càng đỏ hơn. Mở ra con mắt tròn vo nhìn Tiêu Chiến , "Tiêu Chiến, lão lưu manh. Khi dễ em."

"Người bạn nhỏ, em sai rồi. Chúng ta là hợp pháp.Anh đây là đang thực hiện quyền lợi của mình."

Vương Nhất Bác một lúc lâu không biết nên nói cái gì, tức giận nhô lên nãi phiêu. Chính cậu cũng có chút phát hiện, Tiêu Chiến đối với cậu không hề giống như hoàn toàn không có cảm giác, đặc biệt là thời điểm ở New York. Nhưng Tiêu Chiến không nói ra khỏi miệng, cậu tự nhiên không dám suy nghĩ nhiều.

Vào lúc này, cậu chợt nghĩ tới buổi tối ở Bắc Kinh ngày đó, cậu thật giống như mơ thấy Tiêu Chiến nói không muốn cùng cậu ly dị.Cậu một mực cho rằng đây chẳng qua là nằm mộng. Nhưng bây giờ, lại cảm thấy cũng không có giống nằm mơ.

Tiêu Chiến rõ ràng vừa mới hôn cậu, nếu như không phải là thích, tại sao muốn hôn cậu. Bỗng nhiên có dũng khí, "Tiêu Chiến, anh tại sao phải hôn em?"

Vương Nhất Bác hỏi thẳng thừng, ngược lại Tiêu Chiến không biết trả lời thế nào. Anh một mực không dám nói ra nguyên nhân chính là sợ bị cự tuyệt, một khi phá tầng giấy này, hôn nhân của bọn họ có lẽ không thể tồn tại nữa.

Nhưng vừa rồi Vương Nhất Bác không có đẩy anh ra, ngược lại còn đáp lại, cũng đồng thời cho anh dũng khí, "Vương Nhất Bác, em thật muốn biết sao?"

" Ừ." Vương Nhất Bác bình tĩnh gật đầu.

" Được, vậy người bạn nhỏ hãy nghe cho kỹ. Anh thích em, cho nên mới hôn em. Vậy em có thể hay không cho anh một cái cơ hội, đem thời hạn hôn nhân của chúng ta từ ba năm đổi thành vĩnh cửu?" Vương Nhất Bác đỏ mắt, cứ như vậy ngạc nhiên nhìn chằm chằm Tiêu Chiến .

Nội tâm cậu không thể nghi ngờ vui sướng, mấy phút trước còn là đối tượng mình thầm mến, đột nhiên hướng mình bày tỏ. Thật giống như trong tay nắm vé số đột nhiên trước thời hạn mở thưởng, nói cho ngươi biết ngươi trúng hạng nhất. Vương Nhất Bác kích động không nói ra lời.

Thấy Vương Nhất Bác không phản ứng chút nào, Tiêu Chiến sợ mình đột nhiên tỏ tình làm sợ cậu, quay lại trấn an, "Anh biết đây đối với em rất đột nhiên, em không cần vội vã trả lời anh. Anh cho em thời gian từ từ cân nhắc. Em không cần có áp lực. Trời không còn sớm, nghỉ ngơi đi."

Tiêu Chiến nói xong đứng dậy, nghĩ muốn cho Vương Nhất Bác chút không gian, nóng nảy ngược lại không tốt, vừa chuẩn bị lui ra khỏi phòng. Nhưng nhìn thấy Vương Nhất Bác mãnh liệt từ trên giường bò dậy, cơ hồ là nhào về phía trước treo ở trên người anh.

Tiêu Chiến bị đụng lui về sau một bước mới đỡ được cậu.

Vương Nhất Bác hai tay treo ở trên cổ Tiêu Chiến, ngửa đầu ở trên môi anh hôn một cái, "Không cần suy xét. Em đáp ứng anh, Tiêu Chiến ." Nói xong nhìn Tiêu Chiến cười ngây ngô. Lần này đến phiên Tiêu Chiến kinh ngạc.

Chỉ bất quá mấy giây, nhìn người trước mặt treo nụ cười đáng yêu, tay đặt ở ngang hông cậu dùng thêm chút lực, đem người giam cầm vào trong ngực, cúi đầu ngậm lấy đôi môi đỏ ửng của đối phương.

Ngày hôm sau bởi vì phải xử lý công việc của công ty, Tiêu Chiến đợi ở khách sạn không có đi xem Vương Nhất Bác quay phim.

Vương Nhất Bác buổi sáng lúc ra cửa, còn tưởng rằng Tiêu Chiến là bởi vì cậu hôm nay muốn chụp hôn kịch mà cố ý không đi. Bị người ôm ở trong ngực hôn một lúc lâu coi như bồi thường mới thả ra cửa.

Chạng vạng tối, Tiêu Chiến đang xem văn kiện, một cái đầu lông xù nhỏ từ ngoài cửa ngó vào.

Tiêu Chiến khép lại máy vi tính, hướng Vương Nhất Bác vẫy vẫy tay.

Vương Nhất Bác mới vừa tới gần một chút, liền bị Tiêu Chiến kéo một cái, cả người ngồi ở trên đùi anh.

Vương Nhất Bác dù sao cũng là một đại nam nhân, một lúc cảm thấy xấu hổ, dời mông một chút, Tiêu Chiến nhéo nhéo lỗ mũi cậu, "Làm gì, xấu hổ a? Em khi còn bé cũng không phải là không ngồi qua."

"Nhưng em bây giờ trưởng thành a."

"Không đúng, Vương Nhất Bác ở trước mặt anh, vĩnh viễn là người bạn nhỏ."

Giọng Tiêu Chiến vừa xốp vừa ôn nhu, Vương Nhất Bác đỏ lỗ tai, nằm ở trên bả vai Tiêu Chiến.

"Như thế nào a, Vương lão sư hôm nay quay phim có thuận lợi không?"

Nghe được Tiêu Chiến nhạo báng, Vương Nhất Bác mới ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm anh , "Anh có phải hay không đã sớm biết hôm nay là mượn vị trí a?"

"Em nói sao?" Tiêu Chiến cười khẽ.

Vương Nhất Bác nhìn nụ cười Tiêu Chiến, nâng lên tay đánh một quyền vào ngực anh, "Đã sớm biết anh còn không nói cho em, buổi sáng còn khi dễ em. Hại em khẩn trương lâu như vậy."

"Anh nơi nào khi dễ em a, anh là muốn em vui vẻ nha." Tiêu Chiến ngẩng đầu, đè lại gáy Vương Nhất Bác, lại góp đi lên hôn hôn, "Vương Nhất Bác, em có phải hay không quên mất, thời điểm giúp em đẩy xuống bộ phim thần tượng kia, anh cũng đã nói nguyên nhân. Là chính em quên mất.?"

"Bá đạo, hừ." Vương Nhất Bác bĩu bĩu môi, làm bộ muốn từ trên đùi Tiêu Chiến đứng lên, "Em là diễn viên, muốn chuyên nghiệp."

Tiêu Chiến dùng một chút lực, đem Vương Nhất Bác vững vàng cố định ở trên đùi của mình, "Vương lão sư, anh muốn ghen."

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến cố làm hình dáng đáng thương, ở trong ngực anh "hắc hắc hắc " cười lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com