Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

Một tháng sau, 《chuyện cũ phồn hoa》 sát thanh. Mấy tháng này, Tiêu Chiến chỉ trở về Bắc Kinh một lần, là cùng ngày bay qua bay lại. Thời gian khác đều ở Thượng Hải phụng bồi Vương Nhất Bác, tất cả công việc công ty cũng chỉ có thể áp dụng làm việc từ xa. Dẫu sao hai người đang ở thời kỳ yêu thương nồng nhiệt, Tiêu Chiến là quả thật không xa được Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác ở Tiểu Muội nâng đỡ lắc lắc lư lư từ bữa tiệc sát thanh trở lại. Nếu là sớm biết Vương Nhất Bác sẽ uống say, Tiêu Chiến tuyệt sẽ không để cậu một mình đi trước. Chỉ bất quá bây giờ đã muộn.

"Anh, anh làm sao lại lắc lư." Vương Nhất Bác thanh âm mềm nhũn, vừa nói liền lắc lư hai cái, tránh ra khỏi Tiểu Muội, cả người trực tiếp treo ở trên người Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến bật cười, tiếp lấy Vương Nhất Bác, lắc đầu một cái, "Vương Nhất Bác, là em uống say."

"Ngô, em không có, không có." Vương Nhất Bác lắc lắc đầu,trán để ở trên vai Tiêu Chiến. Lúc này, Tiểu Muội còn đứng ở sau lưng Vương Nhất Bác. Ngày thường hai người đa số thời điểm đều giấu rất kỹ, không có ở trước mặt bất kỳ người nào lộ ra điểm sơ hở. Nhưng lúc này, Vương Nhất Bác uống say, liền không chắc như vậy nữa.

Tiêu Chiến suy nghĩ liền hướng Tiểu Muội nói, "Tiểu Muội, em về trước đi,anh chiếu cố cậu ấy... Ngô..." Lời còn chưa dứt, đôi môi Vương Nhất Bác đã dính vào. Tiêu Chiến nhìn trước mắt đỏ mặt Vương Nhất Bác, dư quang quét Tiểu Muội đã chạy mất dạng. Cho đến cửa phòng "rầm " khép lại.

Nồng đậm mùi rượu từ miệng Vương Nhất Bác tràn ra, Tiêu Chiến cả người cũng dính vào khí tức cậu. Hai tay không tự chủ dùng sức kéo Vương Nhất Bác càng sát về phía mình.

Không biết là do hôn lâu, hay là say rượu, cặp mắt Vương Nhất Bác hiện lên mấy đạo hơi nước, khóe mắt một màn đỏ ửng tỏ ra bộc phát câu người. Tiêu Chiến không kiềm được tăng thêm lực độ trên môi .

Chỉ chốc lát sau, Vương Nhất Bác liền bị hôn đầu óc choáng váng, bắt đầu lầm bầm muốn phản kháng, nhưng cả người không dùng được lực, chỉ có thể mềm mại nằm ở trong ngực Tiêu Chiến, mặc cho anh ôm ôm hôn hôn.

Ngày hôm sau lúc Vương Nhất Bác tỉnh lại, đầu là đau. Cậu cả người nằm ở trên người Tiêu Chiến, tay đặt ở trước ngực, mà chân quấn ở trên đùi anh. Vương Nhất Bác cố gắng hồi tưởng chuyện đêm qua, cậu chỉ nhớ mang máng mình ở bữa tiệc, bởi vì không tiện cự tuyệt đạo diễn cùng các vị tiền bối mời rượu,liền uống nhiều, Tiểu Muội đưa cậu trở về. Chuyện về sau cậu đã không nhớ rõ.

Mặc dù từ lúc cậu cùng Tiêu Chiến cho thấy tâm ý nhau, không thiếu các loại bão hôn, chẳng qua là không có làm đến một bước cuối cùng chung chăn gối. Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn quần áo mình, đã đổi sang bộ sạch sẽ.

Vương Nhất Bác không tự chủ giật giật, tay Tiêu Chiến ôm bả vai cậu, vỗ nhè nhẹ một cái, "Cún con ngoan, đừng động. Để cho anh ngủ một hồi nữa." Lần này Vương Nhất Bác thật không dám động nữa.

Bởi vì máy bay buổi chiều trở về Bắc Kinh. Hai người ngủ đến buổi trưa mới rời giường. Vương Nhất Bác một mực vặn vẹo ẩn núp trong ngực Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nhìn buồn cười, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là đem cậu ôm vào trong ngực, "Vương Nhất Bác người bạn nhỏ, em ngược lại là nói một chút, em đang không tự nhiên cái gì?"

Vương Nhất Bác ánh mắt né tránh, đưa tay gãi đầu một cái, ấp úng nói không ra, "Anh... em..."

"Anh còn chưa đem em làm gì, em đã thành dáng vẻ này, nếu anh thật đem em ngủ, em không phải ngượng chết."

"Tiêu Chiến ." Vương Nhất Bác không kiềm được đỏ mặt, một quyền đập vào trước ngực Tiêu Chiến.

"Em mưu sát chồng a." Tiêu Chiến làm bộ bị đau ôm kín ngực mình.

Vương Nhất Bác không nghi ngờ anh, khẩn trương nói, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, em hạ thủ quá nặng. Có đau hay không."

Tiêu Chiến cười, sau đó lại đưa tay đem Vương Nhất Bác kéo tới, "Vương Nhất Bác, em cũng quá dễ lừa. Anh nếu không trông coi em kỹ một chút, bị người bắt cóc thật đúng là nguy hiểm quá lớn."

Vương Nhất Bác biết bị mắc lừa, nhô lên nãi phiêu ở trong ngực Tiêu Chiến quẩy quẩy, "Người anh này, chỉ biết khi dễ em."

Tiêu Chiến nhéo nhéo chóp mũi Vương Nhất Bác , "Tốt lắm, dọn dẹp một chút, chúng ta phải về nhà rồi."

"Đinh đông..." Chuông cửa đúng lúc vang lên.

"Anh mau buông ra, Tiểu Muội cùng Trần ca tới."

Tiêu Chiến nhưng không chút nào có ý buông tay, "Vương Nhất Bác, em có phải hay không quên. Em tối hôm qua ở ngay trước mặt Tiểu Muội, chủ động hôn anh."

Trong nháy mắt con ngươi Vương Nhất Bác phóng đại, trí nhớ như mảnh vụn, không ngừng ở trong đầu lăn lộn. sau đó hai cái lỗ tai nhanh chóng đỏ lên.

Cuối cùng Vương Nhất Bác ở dưới ánh mắt Tiểu Muội cùng Trần ca, mặc cho Tiêu Chiến dắt, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra đi ra khỏi phòng.

Bởi vì Tết năm nay Vương Nhất Bác ở Thượng Hải quay phim chưa kịp về nhà ăn tết. Hai người sau khi trở về Bắc Kinh, liền dự định cuối tuần phải trở về nhà cũ một chuyến.

Trừ đi chụp hai quảng cáo, Vương Nhất Bác tạm thời không có công tác mới, bị Tiêu Chiến nhốt ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Mà Tiêu Chiến thì mỗi ngày đi sớm về trễ, dẫu sao quá lâu không đến công ty, một đống chuyện liền chờ anh.

"Cún con, em đâu, anh trở lại."

Nghe được tiếng cửa mở, Vương Nhất Bác như làn khói từ trên lầu chạy xuống, "Ai nha, em đều nói đừng gọi em là cún con."

"Khi em còn bé anh một mực gọi như vậy a."

"Anh cũng nói đó là khi còn bé, em bây giờ trưởng thành a."

"Hảo hảo hảo, trưởng thành. Vương lão sư, em ở bên ngoài là trưởng thành, ở nhà vĩnh viễn không cần lớn lên, vĩnh viễn là người bạn nhỏ của anh."

" Vậy tùy anh. Nhưng ở trước mặt người ngoài không cho gọi như vậy."

"Được được được, Vương lão sư bây giờ nhưng là coolguy."

Vương Nhất Bác nghe vậy lộ ra nụ cười ngây ngô, "Chiến ca, anh mỗi ngày đều trễ như vậy mới trở lại, em ở nhà một mình thật nhàm chán."

Tiêu Chiến cười cười, nhéo gáy Vương Nhất Bác một cái, sau đó đem một túi đồ đưa tới trước mặt Vương Nhất Bác "Có đói bụng hay không, anh mang cho em đậu hũ."

Vương Nhất Bác gật đầu một cái, nhận lấy túi đồ, ngẩn người, "Đây là?"

"Làm sao? Không nhớ rồi. Em khi còn bé thích ăn đậu hũ nhất nha."

" Ừ." Vương Nhất Bác gật đầu một cái, mang đến bên cạnh bàn ăn.

Tiêu Chiến không suy nghĩ nhiều, nhìn bóng lưng Vương Nhất Bác, ngược lại thỏa mãn rời đi tắm.

Đợi không nghe thấy tiếng bước chân Tiêu Chiến nữa, Vương Nhất Bác dừng lại động tác khuấy đậu trong tay. Nhìn chằm chằm bát đậu xuất thần. Thật ra thời điểm Tiêu Chiến đưa túi đến cậu liền nhận ra. Tiệm đậu hũ này khi còn bé cậu quả thật rất thích ăn. Nhưng là khi đó, cùng cậu thưởng thức đậu nhà này không chỉ Tiêu Chiến , còn có chị cậu nha.

Thật ra thì cậu phát hiện, Tiêu Chiến trong lúc vô tình nhắc tới rất nhiều chuyện lúc còn bé. Vương Nhất Bác liền dễ dàng suy nghĩ nhiều. Những thứ này đối với Tiêu Chiến mà nói, đều là kỷ niệm khi cùng chị cậu yêu đương, lúc đó Vương Nhất Bác chẳng qua là một cái "em vợ" mà thôi.

Thật ra Vương Nhất Bác cùng Vương Vũ Diệp dáng dấp có năm phần giống nhau, nếu đứng chung một chỗ đều có thể nhìn ra được là chị em. Một loại không giải thích được ý niệm từ trong đầu Vương Nhất Bác sinh ra. Nếu như Tiêu Chiến chẳng qua là đem cậu thành thế thân của tỷ tỷ đây.

Cậu còn nhớ thời điểm ở New York , Hoa Thế Kiệt nói qua Tiêu Chiến bốn năm cũng không có nói yêu thương, là bởi vì cố chấp cho rằng ở Bắc Kinh có người đang đợi anh trở về. Một đoạn mối tình đầu thâm tình như vậy, Tiêu Chiến làm sao có thể nói quên liền quên.

Vương Nhất Bác càng nghĩ càng cảm thấy hô hấp khó khăn, liều mạng múc mấy hớp đậu hủ, đem miệng nhét đầy ắp lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com