Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#1

Đoàn bác sĩ x Dương mặt dày Băng Di

______________

"Bác sĩ Đoàn, bệnh nhân này yêu cầu đích danh cô, chúng tôi không thể làm gì được."

"Không sao, tôi sẽ đi khi tôi làm xong việc này."

Đoàn Nghệ Tuyền là một bác sĩ nhỏ nổi tiếng ở thành phố S, không có bệnh nhân nào của cô bị thần chết bắt đi, nhưng cô không biết mình bị tên tiểu tử kia nhìn chằm chằm từ lúc nào, như thể bị theo dõi chứ không còn là nhìn chằm chằm?

"Này, anh đã đi chưa, bác sĩ Đoàn sao không tới"

"Tiểu Trịnh, các anh ra ngoài đi."

"Nghe nói chưa còn không đi ra ngoài, không đi ta sẽ đánh ngươi một trận." Dương Băng Di, người đang biểu tình bằng nắm đấm của mình trong khi nói chuyện, Đoàn Nghệ Tuyền lấy thuốc mỡ và thuốc khử trùng trên bàn ra, đi về phía Dương Băng Di

"Vết thương như thế này em không để ý tới sao?"

"Đúng a"

"Vậy thì tại sao em không tự mình xử lý?"

"Bởi vì em muốn gặp tỷ tỷ của em."

Đoàn Nghệ Tuyền mặt đã có chút đỏ, không nói lời nào đưa thuốc cho em ấy rồi kiểm tra thời gian tan làm, Dương Băng Di thấy tình hình lập tức nói: "Tỷ tỷ chuẩn bị tan làm sao, tỷ tỷ có thể hay không đi với em?"

"Không thể"

"Tại sao vậy tỷ tỷ"

"Chúng ta không tiện đường"

"Vậy em sẽ đưa tỷ tỷ về nhà"

"Không cần thiết tôi đã lái xe đến đây"

Theo cách này, Dương Băng Di đã đi theo Đoàn Nghệ Tuyền đến nhà xe, giờ tan sở nên không còn xe trong nhà xe nữa, Đoàn Nghệ Tuyền bước tới xe nhìn Dương Băng Di vẫn không chịu rời đi: "Em có nghĩ rằng điều này là vui vẻ? Dương Băng Di, em cũng đã trưởng thành, không cần thiết mỗi ngày đều tự làm mình bị thương thế này có được không, và tôi là bác sĩ, tôi rất bận, tôi không thể cứ gặp những vết thương nhỏ đó mỗi ngày, mong rằng em sống tốt cuộc sống của riêng em và đừng làm phiền tôi nữa có được không?" nói xong, Đoàn Nghệ Tuyền lên xe rời đi, để lại Dương Băng Di đứng đó một mình.

Có lẽ Dương Băng Di đã nghe lời Đoàn Nghệ Tuyền sống tốt cuộc sống của mình, cuộc sống của cô ấy cũng không có sự gián đoạn của Dương Băng Di, dường như cuộc sống của cô ấy không có gì thay đổi, khám bệnh, chữa trị cho bệnh nhân, thỉnh thoảng trải qua một vài cuộc phẫu thuật, nhưng mỗi khi gần đến giờ tan làm, cô vẫn đến văn phòng xem có đứa trẻ chỉ cần Đoàn Nghệ Tuyền cô không, dần nó đã thành thói quen.

"Tiểu Đoàn a, tiểu Đoàn có nghe thấy ta nói chuyện không?"

"A... bác nói đi cháu đang nghe viện trưởng"

"Tiểu Đoàn, mấy ngày nay trạng thái của cháu không được tốt, có muốn nghỉ vài ngày không, hảo hảo nghỉ ngơi"

"Không cần đâu, có lẽ vì tối qua cháu ngủ không ngon, sẽ không bị ảnh hưởng"

"A, tiểu Đoàn, các ngươi tuổi trẻ, đừng cố quá sức, thân thể vẫn rất quan trọng, nếu không có thân thể tốt đừng nói đến lý tưởng và ước mơ, cháu vẫn nên chú ý đến thân thể của mình"

"Cảm ơn viện trưởng đã quan tâm, cháu sẽ ghi nhớ"

"Được rồi, cháu tan làm về nhà nghỉ ngơi thật tốt, trong số những người trẻ ở đây, ta vẫn xem trọng cháu"

"Viện trưởng cháu đi trước"

Đoàn Nghệ Tuyền trở về văn phòng, cầm áo khoác và chìa khóa xe chuẩn bị về nhà, trên đường đi Đoàn Nghệ Tuyền lại nghĩ đến Dương Băng Di, tự hỏi không biết bây giờ em ấy đang làm gì? Nghĩ xem hôm nay em ấy có vui vẻ không? Không biết em ấy có nghĩ đến cô như cô đang nghĩ về em ấy không? Đoàn Nghệ Tuyền hung hăng đạp phanh, chợt nhận ra mình đang nghĩ gì đó, sao lại có những suy nghĩ kỳ quái thế này: Đoàn Nghệ Tuyền đang tự an ủi bản thân mình hẳn là do bản thân chưa nghỉ ngơi tốt, về nhà nằm trên giường thì không thể nào ngủ được. Ngày hôm sau, Đoàn Nghệ Tuyền trong ca phẫu thuật suýt chút nữa đã dùng sai dao. Người trợ lý đã làm việc chăm chỉ nhắc nhở cô ấy nên ca mổ kết thúc mà không có bất kì rủi ro nào.

"Bác sĩ Đoàn hôm qua ngủ không ngon sao?"

"Không buồn ngủ"

"Vậy sao hôm nay cô không xin nghỉ phép để về nhà nghỉ ngơi, tôi cảm thấy cô rất mệt mỏi"

"Không sao uống một tách cà phê là được rồi"

"Thật sự không tốt, đừng gắng gượng"

"Tôi sẽ có chừng mực"

Đoàn Nghệ Tuyền trở về văn phòng sau khi mua cà phê, vài phút sau cô bị gián đoạn bởi tiếng gõ cửa

"Chuyện gì vậy?"

"Bác sĩ Đoàn, bác sĩ Vương đang tìm cô"

"Hảo, tôi đi ngay" Đoàn Nghệ Tuyền không còn thời gian để tiếp tục ngồi nhâm nhi cà phê, Vương Thi yêu cầu giúp đỡ giải thích ca phẫu thuật lần này là nghiêm trọng, cần được thảo luận. Đoàn Nghệ Tuyền thay quần áo và bước vào phòng phẫu thuật.

"Tình huống hiện tại là gì?"

"Tai nạn xe, hiện tại chẩn đoán là bị gãy xương bắp chân trái và trật khớp xương hông, hãy nhìn những người khác xem"

Vương Thi đứng sang một bên để Đoàn Nghệ Tuyền đi qua trong chốc lát, Đoàn Nghệ Tuyền sững sốt, người nằm trên bàn mổ lạnh lẽo lúc này, máu chảy đầm đìa chính là Dương Băng Di đang vô thức gọi tỷ tỷ. Tại sao em ấy lại gặp tai nạn và nằm ở đây.

"Nhìn gì thế, Đoàn Nghệ Tuyền?"

"Trước... trước tiên hãy làm phẫu thuật."

Cả một buổi chiều trôi qua trong run rẩy, Dương Băng Di cuối cùng cũng lấy lại được mạng sống từ tay thần chết, Đoàn Nghệ Tuyền vì kiệt sức mà ngất xỉu khi bước ra khỏi phòng mổ, làm Vương Thi sợ hãi.

"Đừng đi, Dương Băng Di"

"Cậu tỉnh rồi Đoàn Nghệ Tuyền, cậu làm mình sợ chết mất, cậu có biết rằng sau khi nhận được cuộc điện thoại mình không có thời gian để ký hợp đồng. mình đã lập tức đến bệnh viện"

"Tống Hân Nhiễm? Làm cậu lo lắng rồi"

"Cũng may cậu vẫn là bác sĩ, cậu không chăm sóc tốt được cho bản thân thì làm sao cậu có thể chăm sóc cho người khác đây?"

Đoàn Nghệ Tuyền biết cô bạn nhỏ chơi thân từ bé đến lớn này có chút tức giận, cô có thể thấy rằng cô ấy là đang lo lắng cho cô, nên cô sẽ không phản bác bất cứ điều gì

"Phải rồi, cậu vừa nói Dương Băng Di? Chính là người thường tìm cậu trước đây"

Sau khi Tống Hân Nhiễm nói câu này, Đoàn Nghệ Tuyền chợt nhớ ra, cô ngay lập tức rút kim tiêm truyền nước biển ra và chạy đi tìm em ấy. Tống Hân Nhiễm nhìn Đoàn Nghệ Tuyền hoảng hốt làm cô sửng sờ.

"Đoàn Nghệ Tuyền cậu điên rồi sao? Cậu còn đang truyền nước, cậu đi đâu vậy"

Đoàn Nghệ Tuyền để lại một câu: Mình có chút chuyện       đi đây

Đoàn Nghệ Tuyền tìm thấy Vương Thi để hỏi cô ấy về Dương Băng Di

"Đoàn Nghệ Tuyền bây giờ chẳng phải cô nên ở trong phòng bệnh sao?"

"Hãy nói cho tôi biết cô biết bao nhiều về cô gái lúc chiều"

"Sau khi ca phẫu thuật kết thúc, có một chút tắc nghẽn máu trong não, nhưng không sao đâu, bất quá"

"Nói, nhưng cái gì"

"Chân tương đối nghiêm trọng, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ không thể linh hoạt được như trước"

"Cô biết em ấy ở phòng nào không?"

"Tầng 3 phòng thứ 5 phía bên trái, các cô biết nhau?"

"Cảm ơn, là người quen"

"Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy cô lo lắng đến vậy, quan hệ của 2 người thật tốt"

"Em ấy rất quan trọng, tôi đi trước"

____________________

Cảm ơn mọi người đã đọc và hoan nghênh những lời góp ý từ mọi người😊

Sau mấy ngày suy nghĩ thì tui quyết định vừa trans vừa up luôn😗chiếc fic này có 11 chương nên mỗi tuần tui sẽ up 2 chương vào T2 và T5 nhen😗

Xiexie ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com