16 tuổi
Châu Hiền nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình ở trên gương. Nàng liên tục nghe thấy những lời khen ngợi không ngớt từ người bán hàng nhưng những lời đó đối với nàng lại vô cùng vô vị. Trên người nàng bây giờ là chiếc váy nàng sẽ mặc đến buổi dạ hội thế nhưng khuôn mặt của nàng lại không có bất cứ biểu hiện gì.
"Nhìn con rất xinh đẹp!" Bà Bùi nói.
Châu Hiền chợt thoát khỏi mạch suy nghĩ của bản thân khi được mẹ đặt tay lên vai. Nàng khẽ mỉm cười khi người bán hàng gật đầu đồng tình.
"Con sẽ giết chết nhiều người với cái váy này đó!"
Châu Hiền bật cười khi thấy sự hào hứng của mẹ mình, biết rằng bà đang rất tự hào khi chứng kiến con gái trưởng thành. Châu Hiền không muốn làm bà thất vọng nên chỉ lẳng lặng hùa theo. Khi nàng thay lại đồ, mẹ nàng đã nhanh chóng cầm lấy chiếc váy đến quầy thanh toán.
"Sao trông con có vẻ không vui vậy con yêu?"
Châu Hiền xoay qua, nhìn thấy ba mình.
Nàng ôm ông và cùng ông bước về phía quầy thanh toán.
"Con thích cái váy mà". Châu Hiền trấn an.
"Ý ba không phải cái váy". Ông Bùi nói.
Ba nàng luôn có thể nhìn thấu con người nàng và Châu Hiền thừa biết có nói dối thì cũng chẳng được lợi gì. Đã đến lúc nàng phải kể cho ai đó nghe về việc này.
"Con không muốn tham dự buổi dạ hội". Nàng thở dài.
"Vậy thì con không cần phải đi. Có ai đang ép buộc con phải đi à? Có phải cái thằng Thuyên Thắng đó không? Con muốn ba cho nó một bài học không?" Ông Bùi lo lắng hỏi.
"Không phải cậu ta. Con muốn tham dự buổi dạ hội...chỉ là con không được đi cùng người đó".
Ông Bùi dừng bước và nhìn vào đứa con gái đang lưỡng lự của mình.
"Có một cô gái, con muốn rủ cậu ấy nhưng con chắc chắn cậu ấy sẽ từ chối. Con thích cậu ấy, con thật sự rất thích cậu ấy". Châu Hiền thừa nhận.
Đáng lẽ ông Bùi nên biết con gái ông thích con gái, khi mà con bé cứ luôn miệng phàn nàn về những đứa con trai ở trường. Đáng lẽ ông nên biết khi mà con bé cứ kể lể rằng mình ngưỡng mộ một bạn gái ở trong lớp. Và bây giờ con gái ông đang đứng trước mặt ông, run rẩy và sợ hãi thừa nhận. Ông Bùi chỉ muốn được yêu thương và ủng hộ cho đứa con gái duy nhất của mình.
"Con có chắc không? Làm sao con biết cô bé sẽ từ chối con?"
"Cậu ấy chắc chắn sẽ từ chối".
"Tại sao?" Ông Bùi hỏi thăm.
"Cậu ấy không thích con, cậu ấy còn không chịu nổi con nữa, con biết chắc. Đáng lẽ con đã có thể giúp cậu ấy nhưng con chỉ toàn đem đến đau đớn cho cậu ấy thôi". Nàng buồn bã nói.
"Con hãy nói rõ lòng mình cho cô bé đi, hãy thật lòng, kể hết tất cả với cô bé".
Châu Hiền gật đầu. Sáp Kỳ đã luôn cô đơn và xa cách nhiều năm nay, cô thậm chí còn không thường xuyên tham gia vào các buổi thảo luận ở trong lớp. Đã có những lúc nàng muốn tiếp cận cô, ngồi cùng bàn với cô trong thư viện hoặc cùng ăn trưa với cô. Thế nhưng, nàng lại không đủ can đảm để làm điều đó.
"Con sắp tốt nghiệp rồi, Châu Hiền à. Hãy can đảm và nhảy với cô bé một lần đi!" Ông Bùi mỉm cười.
***
Sáp Kỳ đang thu xếp đồ đạc. Dù không gì nhiều nhưng cô đang dọn sạch lại chỗ ở của mình. Cuối cùng cô cũng đã sắp sửa được rời khỏi đây và bắt đầu ở một nơi khác. Cô đã đạt được học bổng cho ngôi trường đại học trong mơ của cô.
"Đây là lần đầu tiên cô thấy con cười đó".
Bà Lâm bước vào phòng và lại gần cô gái trẻ.
"Con cảm thấy như thế nào?" Bà hỏi.
"Có hơi lo lắng nhưng cũng rất mong chờ". Sáp Kỳ đáp.
"Dù có đi đến đâu con cũng sẽ làm tốt thôi". Bà Lâm mỉm cười.
"Con muốn cảm ơn cô vì đã hỗ trợ cho con. Con biết con đã gây ra nhiều rắc rối, con cũng không phải một đứa trẻ ngoan nhưng con rất biết ơn cô vì đã luôn ở cạnh con".
Chẳng có nhiều người kề bên cô, cũng chẳng có nhiều người thích cô nhưng Sáp Kỳ không bận tâm. Cô sẽ bước tiếp với cuộc đời. Bà Lâm là người đã đấu tranh vì cô, là nguyên nhân cô được đến trường và lấy được học bổng.
"Chính con đã làm được điều này đó, Sáp Kỳ. Những người cấp trên đã cùng nhau góp cho con một khoảng tiền, con cũng cần ít nhất một bộ đồ và một đôi giày mới để nhập học. Đây chính là khởi đầu mới của con".
Bà Lâm đưa cho cô một tờ phong bì và Sáp Kỳ không thể kiềm nổi sự vui sướng mà ôm chầm lấy bà.
Trước đây cô đã từ nghĩ một khi rời khỏi nơi này, sẽ chẳng có điều gì để cô luyến tiếc nhưng giờ đây...có một vài thứ khiến cô muốn quay lại.
"Con xin hứa với cô con sẽ học thật tốt và sẽ trở về để gửi lời cảm ơn đến cô và cấp trên. Con sẽ không quên những gì cô đã làm cho con". Sáp Kỳ nói.
Bà Lâm mỉm cười, bà biết cô gái trẻ này sẽ phát triển và làm những điều tuyệt vời. Bà cầu mong cuộc đời của cô sau này sẽ chỉ tràn đầy niềm vui và hạnh phúc.
***
Châu Hiền nhìn thấy nụ cười tươi tắn của mẹ mình khi cầm lấy chiếc máy ảnh và chụp lấy chụp để cô con gái của mình. Đáng lẽ Châu Hiền phải cảm thấy hạnh phúc.
Nàng đã có một bạn hẹn đẹp trai.
Nàng được đề cử cho vị trí Nữ hoàng dạ hội.
Nàng sắp tốt nghiệp với số điểm cao.
Và nàng vừa mới nhận được thư nhập học của ngôi trường nàng muốn.
Một con người còn cầu mong điều gì hơn nữa?
Nàng đã có thể mỉm cười và đứng kế bạn hẹn của mình trong lúc mẹ nàng chụp hình. Nàng có thể dành cả đêm để nhảy với chàng trai ấy và vui vẻ với bạn bè. Nàng cũng có thể kết thúc đêm này bằng cách hôn lấy bạn hẹn ở phía sau xe trước khi về đến nhà.
Nàng có thể làm tất cả điều đó nhưng nàng không muốn.
"Mẹ à..."
"Con xích lại gần bạn một chút để mẹ..."
"Con sẽ không đến buổi dạ hội đâu".
Mọi người đều dừng lại hành động của mình và nhìn Châu Hiền. Nàng nhìn vào người bạn hẹn.
"Tôi xin lỗi vì đã chấp nhận lời mời của cậu, đáng lẽ tôi không nên làm vậy. Đáng lẽ tôi cũng không nên mua cái váy này. Tôi xin lỗi cậu".
"Con yêu à..." Ba nàng lên tiếng.
"Con xin lỗi nhưng con không đi đâu".
Không đợi câu trả lời, Châu Hiền vội vã chạy về phòng mình. Nàng muốn khóc thật to cho dù không hiểu tại sao. Nàng chỉ biết người duy nhất nàng muốn thấy lúc này là Sáp Kỳ.
Nàng muốn Sáp Kỳ ôm lấy nàng và cùng nhau khiêu vũ. Nàng muốn Sáp Kỳ hôn nàng trước khi đưa nàng về tới nhà. Nàng không thể không nghĩ đến cô và điều đó khiến nàng muốn phát điên.
Châu Hiền nhặt lên chiếc điện thoại và gọi.
***
Sáp Kỳ hoàn toàn kiệt sức. Số lượng đơn cần được giao quá nhiều, khiến cô phải đi từ thị trấn này sang thị trấn khác. Cô cảm thấy biết ơn vô cùng khi chiếc xe cà tàng này vẫn chưa chết máy. Sáp Kỳ lấy ra chiếc pizza và gõ cửa.
Cánh cửa lập tức được mở ra.
"Chào cậu". Châu Hiền nói.
"Chào, đây là cái pizza xúc xích size lớn của cậu". Sáp Kỳ đọc ra tờ hóa đơn.
Châu Hiền cuối cùng cũng thấy hài lòng khi nhìn thấy cô.
"Cứ tưởng cậu tan ca rồi chứ". Châu Hiền bật cười.
"Thật ra cậu là đơn cuối cùng của tôi đó". Cô trả lời.
Châu Hiền đã chuẩn bị và luyện tập sẵn trong đầu những lời nàng sẽ nói nhưng khi Sáp Kỳ xuất hiện trước mặt, nàng đã quên hết mọi thứ. Nàng nhìn vào khuôn mặt của cô, thầm ngưỡng mộ tạo hóa đã càng ngày càng khiến cho Sáp Kỳ trở nên xinh đẹp.
"Buổi dạ hội vui không?" Sáp Kỳ hỏi.
Châu Hiền chợt nhận ra nàng vẫn còn mặc chiếc váy trên người.
"Tớ không có đi". Nàng thừa nhận.
"Tội cậu chàng kia quá nhỉ?"
Bạn hẹn của nàng đã gửi hoa hồng và sô cô la đến lớp nàng mỗi ngày. Cậu ta còn viết thư và luồn nó qua khe tủ khóa của nàng. Cậu ta thậm chí còn tỏ tình với Châu Hiền trước toàn thể lớp và mời nàng đến buổi dạ hội. Tuy nhiên đến phút cuối cùng, nàng lại bỏ rơi cậu chàng. Nàng cũng cảm thấy khá tội lỗi nhưng khi thấy được Sáp Kỳ đối diện, tất cả những tội lỗi đó đều biến mất.
"Vậy ra thay vì tham dự buổi dạ hội cậu lại gọi pizza về ăn?"
"Ừa.."
"Thú vị ha.."
"Cái gì thú vị?" Châu Hiền hỏi.
"Cậu, đội trưởng đội cổ vũ – chủ tịch hội đồng học sinh – học sinh ưu tú, lại không tham dự buổi dạ hội".
"Tại vì cậu đó....tớ muốn thấy cậu". Châu Hiền trả lời.
Cả hai đứng nhìn nhau trước khi Sáp Kỳ phá vỡ sự im lặng.
"Chúc mừng cậu nhé. Thầy Lý kể với tôi rằng cậu đã được nhận vào trường cậu mong muốn".
"Ừ, tớ cũng chúc mừng cậu. Thủ khoa của cả khối. Đang đợi để được nghe bài diễn văn của cậu đây".
"Tôi sẽ không tham gia lễ tốt nghiệp đâu".
Đôi mắt Châu Hiền mở to trước điều Sáp Kỳ vừa nói. Cô đã cố gắng hết sức để đến được đây nhưng cô lại không tham dự buổi lễ tốt nghiệp.
"Tại sao không? Cậu phải tham gia chứ, vậy thì ai sẽ phát biểu?"
"Nhà trường đã chọn người khác..tôi không phải là một hình ảnh tốt để đại diện cho trường". Sáp Kỳ bật cười, chỉ vào con mắt bầm tím của mình.
"Với lại cái áo choàng tốt nghiệp tốn đến 10 đô lận, tôi phải để dành tiền để lên thành phố".
Châu Hiền muốn gào và khóc to. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.
"Vậy chắc nếu tôi muốn gặp cậu thì tôi phải tiếp tục đặt pizza". Châu Hiền mỉm cười buồn bã.
"Thật ra cậu là khách hàng cuối cùng của tôi luôn đó. Ngày mai tôi chuyển lên thành phố rồi, tôi phải nhanh chóng kiếm được việc làm ở trển".
"Đây là lần cuối tôi được nhìn thấy cậu?"
Châu Hiền nín thở. Nàng không muốn nghe câu trả lời và nàng ước gì nàng đã không đặt ra câu hỏi đó.
"Chắc là vậy".
"Sáp Kỳ...tôi...tôi..."
Những từ ngữ chẳng thể nào thốt ra khi nàng đang chật vật giữ cho bản thân bình tĩnh.
"Tôi sẽ nhớ cậu lắm". Nàng thật lòng nói.
Châu Hiền cố nuốt xuống nước mắt, nàng không muốn khóc lóc trước Sáp Kỳ nhưng khi cô mỉm cười với nàng, trái tim Châu Hiền như tan vỡ.
"Tôi rất vui vì đã được gặp cậu Bùi Châu Hiền". Sáp Kỳ nói.
Châu Hiền nhìn cô đi xa, và mặc dù rất muốn gọi to tên cô, nàng lại không thể.
Sáp Kỳ đã đi mất rồi.
Châu Hiền đóng cửa lại và ngồi xuống sàn nhà. Nàng che miệng mình trong lúc bật khóc. Nàng chán ghét bản thân vì đã không nói ra sự thật với Sáp Kỳ. Nàng ghét bản thân vì đã không nói cho cô biết nàng quan tâm đến cô nhiều bao nhiêu. Nàng ghét bản thân vì đã không ở bên cạnh cô. Nhưng điều nàng ghét nhất đó là nàng đã không nói cho Sáp Kỳ biết rằng nàng yêu cô.
Một bàn tay ấm áp chợt ôm nàng vào lòng.
"Suỵt..không sao đâu con à". Bà Bùi an ủi.
Châu Hiền ôm chặt lấy mẹ mình và khóc nấc lên.
"Ba đã kể với mẹ rồi...cô bé đó có phải là người con thích không?" Bà Bùi hỏi.
Nàng gật đầu.
Sáp Kỳ chính là người mà Châu Hiền yêu.
Người con gái mà Châu Hiền đã bỏ lỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com