【Chu Mẫn】Trước cửa có một cây nho 5
Cuối cùng Triệu Phiếm Chu cũng gặp lại Trương Mẫn, trong trang trại rượu của Lục Vi Tầm.
Từ Tấn và Vương Việt mỗi người ngồi một bên mép giường, vừa dùng yêu lực chữa thương cho Trương Mẫn, vừa xót xa: "Sao bị thương nặng thế này......"
Lăng Duệ đứng một bên, anh đến cùng Vương Việt.
Cung Tửu đang nói chuyện điện thoại, hình như báo lại tình hình, mà người con trai tóc dài đứng cạnh, tay bị Cung Tửu nắm, Triệu Phiếm Chu chưa từng thấy mặt.
Lục Vi Tầm nhường chỗ cho Triệu Phiếm Chu: "Cậu lại đây xem đi. Cung Tửu và Chân Hạc đã cứu anh ta, Vương Việt đã khôi phục phần lớn yêu lực, Nữu Nữu đang trị thương trên người, nhưng vẫn chưa tỉnh lại."
Lần đầu tiên, sáu người ở đây thấy được vẻ hoảng loạn và đau lòng trên mặt Triệu Phiếm Chu, cậu ngồi bên mép giường, xoa trán gã, vành mắt đỏ hoe.
Cung Tửu cúp điện thoại, dắt Chân Hạc tới: "Con chim vàng anh đó đã bị tống vào cục giam, còn tình hình cụ thể, thì phải đợi Trương Mẫn tỉnh lại hoặc chờ phía cha tôi điều tra xong."
Vương Việt và Từ Tấn thu yêu lực, vết thương trên người Trương Mẫn đã kết vảy.
Từ Tấn rúc vào lòng Lục Vi Tầm, nũng nịu: "Tầm ca......"
Lục Vi Tầm xoa mái tóc bồng bềnh của em: "Nữu Nữu cực rồi, tối nay đãi em một bữa thịnh soạn."
Vương Việt thở dài, nói với Triệu Phiếm Chu: "Yêu lực trong người cậu ấy chịu thương tổn, có lẽ do bị yêu lực khác điều khiển hết ngày này qua tháng nọ. Vết thương này, tôi chịu thua. Nếu muốn trị... Cậu về Côn Luân thử xem."
Triệu Phiếm Chu gật đầu.
Lăng Duệ nắm chặt tay Vương Việt: "Có mệt không?"
Vương Việt lắc đầu: "Không sao."
Buổi tối, Trương Mẫn tỉnh lại, mở bừng mắt, là một căn phòng lạ, nhưng rất rộng rãi, xa hoa.
"Anh tỉnh rồi?" Triệu Phiếm Chu vội vã đứng dậy: "Anh thấy sao rồi? Có cần gì không?"
Trương Mẫn vẫn còn bần thần, nhìn chằm chằm Triệu Phiếm Chu.
"Đây là nhà của bạn tôi, lát tôi dẫn anh làm quen với họ." Triệu Phiếm Chu giải thích.
"Tôi muốn uống nước......" Trương Mẫn nói.
Triệu Phiếm Chu đỡ Trương Mẫn dậy, rót nước, đút anh uống từng ngụm nhỏ.
"Sao tôi lại ở đây?"
"Bạn tôi cứu anh, họ là thầy trừ ma."
Trương Mẫn ngạc nhiên: "Vậy họ... Có thấy...... Có thấy một người khác...... Không đúng, một con yêu khác không?"
"Tôi cũng không rõ lắm, họ không kể chi tiết với tôi. Nhưng họ đã tống một con vàng anh vào cục giam."
Trương Mẫn cúi đầu, bấu chặt ga giường.
Triệu Phiếm Chu vỗ vai gã: "Anh không sao là tốt rồi."
Cửa mở ra, ba quả đầu thò vào.
Vương Việt: "Chắc tỉnh rồi......"
Từ Tấn: "Chúng ta đã cố gắng hết sức......"
Chân Hạc: "Không phải khả năng chữa lành của hai người mạnh lắm à?"
Sau đó, ba cặp mắt to nhìn thấy hai người, mừng rỡ: "Tỉnh rồi kìa!"
Triệu Phiếm Chu giới thiệu với Trương Mẫn: "Đây là Vương Việt, kia là Từ Tấn, còn đó là Chân Hạc, chính Chân Hạc và cộng sự của cậu ấy đã cứu anh. Bọn họ cũng giống chúng ta, đều là yêu."
Cũng vào tối đó, Cung Tửu nhận được tin nhà.
Thì ra chim vàng anh từng lên núi Côn Luân, trộm đồ của Chu Tử Thư. Trương Mẫn vừa hoá hình, phát hiện chuyện này, nên bị nó bắt cóc.
Chim vàng anh lợi dụng đồ của Chu Tử Thư, món đồ có thể điều khiển ngườì khác. Nếu có được sức mạnh này, thì nó vốn có thể làm hại nhân gian. Nhưng không biết vì sao, nó chỉ điều khiển Trương Mẫn suốt 500 năm.
Ban ngày, Trương Mẫn là tai to mặt lớn, nhưng về đêm, khi bị vàng anh khống chế, gã lại thành kỹ nam. Mới đầu Trương Mẫn chỉ hầu hạ nó, sau đó lại bị vàng anh đưa vào quán nam kỹ.
Gã đẹp, dưới sự điều khiển lại càng quyến rũ, Trương Mẫn luôn mồi chài được rất nhiều khách. Nhưng khi có người phát hiện hai lớp thân phận của Trương Mẫn, thì vàng anh sẽ ra mặt giải quyết.
Suốt 500 năm, Trương Mẫn cứ sống như vậy, sống dưới dục vọng khống chế biến thái, vặn vẹo của chim vàng anh.
Tên xấu xa này không thích giết người phóng hoả, hơn nữa, nó luôn dẫn Trương Mẫn trốn đông trốn tây, nên đến nay vẫn chưa bị phát hiện.
Dạo gần đây, vàng anh không trông chừng Trương Mẫn gắt gao như trước, Trương Mẫn học theo nó, điều khiển người khác giết người, nên mới gây chú ý
Triệu Phiếm Chu phải tránh mặt Trương Mẫn mới nghe kể hết đầu đuôi.
Nếu nghe trước mặt Trương Mẫn, thì khác gì làm người ta nhục nhã?
Giờ có Vương Việt, Từ Tấn và Chân Hạc ở cạnh Trương Mẫn, ba người họ đã nghe xong chuyện này rồi mới đến tìm gã.
Triệu Phiếm Chu nghe Cung Tửu kể lại, siết chặt nắm tay, chỉ hận không thể lao vào cục giam giết quách con vàng anh đó cho rồi.
Cung Tửu an ủi cậu: "Tôi sẽ tìm cách xử con chim đó, cậu cứ yên tâm. Còn về phía Trương Mẫn...... Cậu định làm sao đây?"
Lục Vi Tầm: "Anh ta là con ốc sên ăn hết nửa chùm nho của cậu hả?"
Lăng Duệ: "Cậu tốn tiền cho anh ta à?"
Triệu Phiếm Chu gật đầu, im lặng thật lâu rồi nói: "Tôi muốn ở bên anh ấy......"
Lục Vi Tầm thở dài: "Cậu tìm lâu vậy rồi, xem như đã có kết quả, vết thương bên ngoài chỉ là chuyện nhỏ, nhưng vết tích trên yêu lực...... Nếu anh ta đồng ý, thì cậu dắt anh ta về Côn Luân một thời gian đi. Chu công tử có tấm lòng bồ tát, sẽ chữa trị giúp anh ta thôi."
Triệu Phiếm Chu gật đầu.
Bốn người họ tới phòng Trương Mẫn, cửa phòng không khép, truyền ra giọng của bốn người.
"Ôi trời Tiểu Việt! Cậu đừng đánh thế chứ! Cậu đánh kiểu này có khác gì đút bài cho Chân Hạc không?" Là giọng Từ Tấn.
"Hả? Nhưng tôi hết bài rồi......" Giọng Vương Việt có vẻ khờ khờ.
"Ha! Ông có đánh gì thì tui cũng ăn thôi! Ăn chắc!" Không cần nghĩ nhiều, đây là Chân Hạc, háo thắng cả đời.
"Tứ quý." Giọng Trương Mẫn lại rất bình tĩnh.
"Hây! Mẫn Mẫn giỏi quá! Tụi mình phải đánh bại Chân Hạc! Trở mình làm địa chủ!"
"Nằm mơ!"
"Nữu Nữu à, giờ tôi phải đánh sao đây?"
"Ê! Tiểu Việt ông đừng có gian lận!"
"Bài hai đứa mình thúi quắc, giao cho Mẫn Mẫn đi."
......
Bốn người đứng ngoài cửa không biết mình nên vào không nữa.
Nếu mà không vào, thì Triệu Phiếm Chu vẫn còn lo lắm. Nhưng mà vào ấy, thì cứ thấy như quấy rầy bốn người đang mê trò đấu địa chủ.
"Phiếm Chu, hay là đợi lát hẵng vào?" Lục Vi Tầm hỏi.
"Đúng đó! Hạc Hạc thích chơi đấu địa chủ nhất, giờ mà vào quấy rầy, tôi sợ bị Hạc Hạc mắng......" Cung Tửu e dè.
"Ừ, ít khi thấy Tiểu Việt chơi vui vậy lắm, tôi không vào quấy rầy đâu."
Triệu Phiếm Chu im lặng, lại nghe tiếng cười giòn của Từ Tấn: "Hahahahaha! Mẫn Mẫn lợi hại! Cậu toi rồi Chân Hạc! Chịu thua đi!"
Chân Hạc không phục: "Ai nói tui toi rồi?! Làm ván nữa! Tại bài không đẹp thôi!"
Tiếp đó là tiếng của Vương Việt: "Mẫn Mẫn hay thật đấy...... Tôi còn không biết tính bài nữa là......"
Từ Tấn tiếp lời: "Không sao hết Tiểu Việt! Mình với Mẫn Mẫn dắt cậu bay lên trời! Tới! Chân Hạc! Xào bài!"
Cuối cùng Triệu Phiếm Chu không vào.
Cậu đã tìm ốc sên hết 500 năm, chịu nổi 500 năm vướng mắc, cần gì để ý chút thời gian này.
Huống hồ, tương lai của họ, đâu phải chỉ có 500 năm.
End
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com