Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5

Từ hôm đó trở đi, Trương Gia Nguyên thực sự rất ít khi uống rượu, người trong cuộc đều cười nhạo cậu "kém cỏi", cậu cũng chẳng buồn giải thích, chỉ xua tay cười nhẹ.

Cũng sẽ có những người không quen dò hỏi thân phận của Châu Kha Vũ, đến cả cô gái nhỏ táo bạo cũng chạy đến trước mặt họ và hỏi rằng liệu có phải giữa hai người họ có gì đó hay không.

Mỗi lần như vậy mặt Châu Kha Vũ đều đỏ bừng, xấu hổ đến độ trông giống như một chú Samoyed ngây ngốc. Trương Gia Nguyên thì sẽ luôn nhỏ giọng nói họ là "bạn tốt", đáp lại cậu là một nụ cười nheo mắt ranh mãnh từ cô gái nhỏ.

- Thật sự là bạn tốt, trong tiếng Anh nói sao ấy nhỉ, soul~mate!

- Thật đấy, tin hay không thì tùy.

Mấy cô nhóc thời này bị sao thế? Toàn dùng con mắt của hủ nữ để nhìn đời sao?

Trương Gia Nguyên không hiểu.

Châu Kha Vũ và tôi thực sự chỉ là những người bạn rất tốt, tôi là mãnh nam Dinh Khẩu, tôi còn thẳng hơn cả thước.

Cô gái nhỏ không nói cho Trương Gia Nguyên biết rằng, thực ra soulmate nghe càng mập mờ hơn.

Màu xanh lam là màu yêu thích của Trương Gia Nguyên, cũng là màu tiếp ứng cho ban nhạc của cậu.

Màu xanh lam là sự thuần khiết, tĩnh lặng, mênh mông, trải dài từ bầu trời đến đại dương rộng lớn vô bờ.

- Chỉ cần không nhìn thấy tận cùng, tức là vẫn còn hy vọng.

Màu xanh là màu của hy vọng.

Một người bạn kinh doanh pháo hoa đã tặng Trương Gia Nguyên một số que pháo hoa màu xanh lam rất quý hiếm, số lượng siêu ít. Trương Gia Nguyên ban đầu muốn đốt nó trong chuyến lưu diễn, mỗi người của Cosmic Sea sẽ cầm một vài que, rồi đốt lên ánh pháo hoa đẹp nhất cho các khán giả dưới khán đài thưởng thức.

U là chời, nghĩ thôi cũng thấy thật lãng mạn.

Trương Đằng là người đầu tiên ủng hộ ý kiến này nhiệt liệt.

Nhưng khi Trương Đằng xuất viện và buột miệng hỏi Trương Gia Nguyên về những que pháo hoa màu xanh, Phó Tư Siêu và Lâm Mặc đã rụt đầu lại và e ngại nhìn về phía Trương Gia Nguyên.

- Sao vậy? - Trương Đằng chống nạng, mở to mắt đầy vẻ khó hiểu.

Trương Gia Nguyên huýt sáo, cười khanh khách và rạng rỡ dưới ánh nắng trưa hè.

- Đốt hết rồi.

- Cái gì???

Trương Đằng tức giận đến mức suýt nữa ném bay nạng, khập khễnh đi tới trước mặt Trương Gia Nguyên.

- Nhưng mà nó được đốt rất đáng, yên tâm đi, thật đó.

//

Trương Gia Nguyên nổi tiếng với sự quyết đoán của mình, cậu nói rằng người chơi nhạc phải tùy hứng, phải can đảm, có một câu đầy văn vẻ để miêu tả nó chính là: tràn đầy tinh thần mạo hiểm.

Vì vậy, vào đêm trăng rằm, khi mặt trăng trông như một lòng đỏ trứng gà treo trên bầu trời, lúc Trương Gia Nguyên và Châu Kha Vũ cạn hết lon bia trên tay, Trương Gia Nguyên bỗng mở lời:

- Kha Vũ, có muốn đốt pháo hoa không?

- A...

Tửu lượng Châu Kha Vũ không tốt, mới uống hai lon bia đã bắt đầu mơ mơ màng màng, hai má đỏ bừng đến phát sợ. Khi bị Trương Gia Nguyên kéo đi chân vẫn còn loạng chà loạng choạng.

Trương Gia Nguyên hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ ngớ ngẩn như vậy của Châu Kha Vũ, thậm chí khi kéo Châu Kha Vũ, cậu còn cảm thấy mình như một kẻ buôn người đang bắt cóc và mang bán một đứa trẻ cao 1m9.

Châu Kha Vũ cứ hai bước là lại phải dựa vào Trương Gia Nguyên, cả người mềm oặt như không có xương, lại còn khẽ nhếch môi cười đầy ngọt ngào.

Trương Gia Nguyên bị Châu Kha Vũ dính đến ngứa ngáy cả người, lại cũng lo lắng về sức khỏe của Châu Kha Vũ, khuỷu tay của cậu nhẹ nhàng thúc vào Châu Kha Vũ vài cái——

- Hay là không đốt pháo hoa nữa, em đưa anh về nhà, nhìn coi tửu lượng của anh kìa

Châu Kha Vũ thò cái đầu nhỏ ra khỏi cổ Trương Gia Nguyên, chớp chớp mắt, rồi đột nhiên vươn tay phải chỉ lên trời:

- Không được! Hôm nay anh nhất định phải cùng Nguyên nhi đốt pháo hoa, ai nói gì thì cũng không được!

Sau đó còn chỉ vào mũi của Trương Gia Nguyên và nói thêm:

- Em nói không được thì anh cũng không chấp nhận

Lần này đổi thành Trương Gia Nguyên cười đến chảy cả nước mắt.

- Vậy hai ta cứ từ từ, anh kiên trì một chút, sắp tới nơi rồi.

//

Khi lấy được pháo hoa thì trên đường đã không còn quá nhiều người, Trương Gia Nguyên thấy tinh thần Châu Kha Vũ tốt hơn chút, liền dúi vào tay anh một que pháo hoa nhỏ.

- Từng đốt pháo hoa bao giờ chưa?

Trương Gia Nguyên vừa thò tay vào túi quần tìm bật lửa vừa quay đầu hỏi Châu Kha Vũ.

Châu Kha Vũ mơ hồ gật đầu, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Trương Gia Nguyên.

- Vậy thì em sẽ không dạy anh đâu, pháo này đốt lên siêu đẹp luôn, hôm nay gió cũng không to lắm.

Khi pháo hoa lóe lên, người nào đó bên cạnh Trương Gia Nguyên đã sợ đến nhảy dựng lên, anh lập tức ngả người ra sau, ôm lấy eo Trương Gia Nguyên, tránh đi rất xa.

- Không phải chứ Châu Kha Vũ, đến tia pháo hoa mà anh cũng sợ à, hahahahaha

- Không phải, không phải, là tại... là tại em đốt đột ngột quá, anh sao lại sợ pháo hoa được cơ chứ...

- Thế thì anh lại đốt đi này

- Anh đốt không lên...

Châu Kha Vũ đột nhiên cảm thấy uất ức, ngay cả khóe miệng cũng hơi nhếch lên, khiến Trương Gia Nguyên dở khóc dở cười.

Một người đàn ông 26 tuổi không thể uống nổi hai lon bia và còn sợ pháo hoa, Trương Gia Nguyên cảm thấy Châu Kha Vũ thực sự là một sinh vật rất kỳ diệu.

Chết tiệt, cứ mải để ý đến Châu Kha Vũ, pháo hoa tắt mất rồi.

Ba que pháo có giá gần 100 tệ, cứ vậy mà đi tong, mới đốt một tí đã tắt rồi.

Trương Gia Nguyên kéo Châu Kha Vũ đang trốn sau lưng mình ra phía trước, nhẹ nhàng vuốt lưng anh, như thể đang an ủi một đứa trẻ vậy.

- Sau khi em đốt xong que của em, anh đặt que pháo của anh vào, thế là được. Cái que này dài hơn que pháo hoa bình thường, tia lửa sẽ không bắn vào anh đâu.

- Em chuẩn bị đốt nha, anh đừng sợ.

- Anh xem, rất đơn giản đúng không.

- Tia pháo hoa có ăn thịt người đâu, nào, anh đưa tay lại đi.

- Đấy sáng rồi đó, đẹp ghê.

Khi hai que pháo hoa gặp nhau, một ánh sáng xanh tuyệt đẹp lóe lên.

Những tia pháo lấp lánh, làm sáng bừng cả đêm hè.

Trương Gia Nguyên luôn thích đốt pháo hoa, không phải bởi vì khi đốt pháo hoa trông rất nam tính, mà là vì vào thời khắc pháo hoa bừng sáng, cậu thực sự đã nhìn thấy hy vọng.

Như thể niềm hy vọng ấy sẽ thắp sáng lên tương lai đen tối của cậu.

Cậu nhẹ nhàng cử động cánh tay, vẽ những vòng tròn trên bầu trời đêm. Hết vòng này đến vòng khác, không biết là đang vẽ ra những hy vọng gì.

Ánh đèn đường nhấp nháy, tựa như cuộc gặp gỡ giữa nàng công chúa gặp nạn và chàng hoàng tử trong truyện cổ tích, xung quanh bao trùm bởi những giấc mộng viển vông.

Trương Gia Nguyên chắc hẳn còn hạnh phúc hơn cả nàng công chúa được hoàng tử cứu khi gặp nạn.

Chỉ cần Trương Gia Nguyên hạnh phúc, thì Châu Kha Vũ cũng sẽ thấy hạnh phúc.

Thật ra Châu Kha Vũ không hề say, anh chỉ thuộc kiểu khi uống bia rượu rất dễ đỏ mặt, và nó đã trở thành lớp ngụy trang tuyệt vời nhất.

Hai lon bia sao có thể khiến người ta say được cơ chứ.

Chỉ là thực lòng muốn mượn danh nghĩa tình bạn tuyệt vời để làm người thân cận với em một lúc, có thể tựa đầu vào cổ em, vòng tay qua eo em, cùng em ngắm trăng rằm, cùng em đốt sáng lên ánh pháo hoa mà em thích.

Châu Kha Vũ chắc chắn sẽ kiên trì làm cánh tay trái của Trương Gia Nguyên

Mãi mãi.

Chỉ cần anh là người đặc biệt nhất, chỉ cần Trương Gia Nguyên vẫn cần anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com